Tạp Đồ

Chương 202: Ngươi cũng vác người?


Lộ Tiểu Như chậm rãi từ trong hỏa diễm đi ra, xem ra nàng chật vật đến cực điểm, khắp cả người nơi nơi đều thấy dấu vết bị tổn thương. Một thân lễ phục dạ hội màu đỏ của nàng bị tổn hại đã sớm hóa thành tro bụi. Bất quá Lộ Tiểu Như đối với việc này không thèm để ý, toàn thân từ trong hỏa diễm đi ra.

Khuôn mặt của nàng vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nhìn vòng năng lượng màu da cam kia.

- Đồ khốn nạn, hại lão nương thê thảm! Bây giờ lão nương muốn cho ngươi nếm thử cái gì gọi là sống không bằng chết!

Thanh âm của nàng tràn ngập oán hận cùng đắc ý. Vòng năng lượng chung quanh thân thể nàng đã đến cực hạn. "Ba!" sau một tiếng vang nhỏ liền tiêu tán trong không khí.

Đột nhiên, một cánh tay từ phía sau vươn tới, êm ái bóp yết hầu của nàng.

- Đừng nhúc nhích!

Thanh âm rất nhỏ, rất bình thản, mang theo một chút mùi vị lạnh lùng, nghe ra tựa hồ còn có chút non nớt đặc hữu của người tuổi trẻ.

Không kịp phản ứng, nàng chỉ cảm thấy trên cổ tay phải thoáng động, độ nghi đã bị người đánh lén phía sau lấy mất. Từ thiên đường rơi xuống địa ngục là loại cảm giác hết sức thích hợp để hình dung tâm tình lúc này của Lộ Tiểu Như. Đối phương thủ pháp lão luyện, tâm tư kín đáo, là một nhân vật rất khó đối phó.

"Là hắn?" Đầu óc Lộ Tiểu Như trầm xuống, chẳng lẽ người đứng phía sau là gã tạp tu thích khách kia, nhưng, người bị mình đánh trúng là ai chứ? Ánh mắt của nàng rơi trên năng lượng màu da cam, đột nhiên nàng sắc mặt thoáng cái biến sắc.

Vòng năng lượng màu da cam trong bóng tối thấy rõ vô cùng, các tạp tu thích khách như thế nào lại dùng loại này chứ? Chính mình mới vừa rồi tại sao cũng không nghĩ đến?

Cắn môi, Lộ Tiểu Như không kịp ảo não, rất nhanh nàng nghĩ tới biện pháp thoát thân. Toàn thân nàng trần như nhộng, đối phương ở phía sau dính sát vào lưng nàng, động tác mập mờ này tựa như động tác lớn mật của đôi tình lữ.

Lộ Tiểu Như khẽ cười một tiếng, thân thể đang căng cứng đột nhiên trở nên mềm mại hẳn lên, lưng cùng mông trơn bóng nhẹ nhàng dựa về phía sau. Nàng thử dò xét, nàng từng biết vô số nam nhân, mới vừa rồi nghe rất rõ ràng, người nọ phía sau là một nam nhân, hơn nữa còn là một nam nhân tuổi còn rất trẻ.

Là nam nhân sẽ có cảm xúc, càng huống chi là một thiếu niên huyết khí phương cương?

Trần Mộ nhíu mày, bài học trước đó vẫn rõ mồn một trước mắt. Nữ nhân này không thành thật! Hắn hừ lạnh một tiếng, tay trái nắm thành quyền, đánh "bộp" vào chỗ phía trên đốt xương cụt của nàng 5cm. Thủ pháp này hắn học từ Weah khi cùng hắn đối luyện. Weah luôn luôn có thể phát ra cú đánh có tác dụng tê liệt. Trần Mộ tự nhiên không cách nào cao siêu như Weah nhưng một chút cơ bản cũng có thể đại khái nắm giữ.

Lộ Tiểu Như chỉ cảm thấy toàn thân chợt tê rần, sự tê liệt mạnh mẽ làm cho nàng mất đi mọi năng lực hoạt động, ngay cả nói chuyện hay nháy mắt đều không thể làm được.

Tâm tư nàng không ngừng trầm xuống, từ phản ứng mới vừa rồi của đối phương có thể nhận ra, đối phương mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng có lực khắc chế rất mạnh. Hơn nữa có lối suy nghĩ kín đáo, không thể nghi ngờ là một đối thủ cực kì khó chơi. Hiện tại nàng đã vô kế khả thi, lúc này chỉ có thể thành thật phối hợp, chờ đợi thời cơ.

Sợ hãi trong lòng ngược lại không mãnh liệt giống như vừa rồi. Vô luận đối phương thuộc về thế lực nào cũng không cần phải giết chết mình, mình có thể làm được rất nhiều chuyện. Tỉ như thân thủ tạp tu của mình cũng là một loại tư nguyên, càng huống chi mình còn có nhan sắc xuất chúng. Thay đổi phe cánh đối với nàng mà nói giống như cơm bữa. Nàng với tập đoàn Trung Châu cũng chẳng qua là quan hệ hợp tác, tự nhiên không nói tới lòng trung thành. Mà hy sinh sắc đẹp, nàng cũng không để ý, chỉ cần có thể tiếp tục sống sót.

Mặc dù cổ không có cách nào giãy dụa, nhưng lực chú ý của nàng tất cả đều đặt ở trên người thiếu niên phía sau. Một số điểm nhỏ thường thường làm bại lộ chút thói quen cùng ý nghĩ nội tâm của đối phương. Nàng muốn hiểu rõ đối phương, hiểu rõ càng nhiều, xác suất sinh tồn của mình càng lớn.

Đột nhiên Trần Mộ ngẩng đầu, tạp tu bên trong năng lượng màu da cam kia tựa hồ sắp tỉnh lại.

Dưới chân vừa động, thân hình giống như trượt trên mặt băng, phút chốc xuất hiện tại trước mặt Tiểu Man, hắn vươn ngón trỏ phải, trên ngón trỏ Thoát Vĩ Toa réo rắt chuyển động với tốc độ cao, song cũng không thoát ly ngón trỏ của hắn. Phảng phất như chuồn chuồn lướt nước, ngón trỏ hắn nhẹ nhàng đụng một chút vào vòng năng lượng màu da cam.

Vòng năng lượng màu da cam chớp lên mãnh liệt, Thoát Vĩ Toa ở ngón trỏ của Trần Mộ nhịp nhàng gõ lên vòng năng lượng, động tác nhẹ, nhanh, tiết tấu rõ ràng. Mỗi một lần đánh, sự lắc lư của vòng năng lượng đều tăng lên vài phần.

- Binh!

Liên tục đánh xuống, vòng năng lượng màu da cam rốt cuộc ngăn chặn không được, vỡ thành một chùm ánh sáng da cam vỡ vụn.

Vừa lúc này, Tiểu Man mở mắt. Một khuôn mặt tràn ngập hơi thở quỷ dị, nếp nhăn màu đen tầng tầng chồng chất, mà ngay cả chỗ cổ của đối phương cũng là loại nếp nhăn màu đen này. Nếp nhăn trên mặt phân bố một ít đốm màu đỏ, những đốm màu đỏ tươi này giống như giọt máu, chúng nó tạo thành đồ hình kì lạ làm cho cả khuôn mặt nhìn qua càng thêm âm trầm.

Cặp mắt lộ ra trên mặt nạ bình tĩnh, thản nhiên, ánh mắt không sợ hãi.

Sau đó, trước mắt chợt tối đen, nàng mất đi tri giác.

Trần Mộ không có thời gian nhìn Tiểu Man ngã xuống, địa phương này tràn ngập nguy hiểm, không nên dừng lại lâu lắm. Mà Trần Mộ cũng không thích giết người, mặc dù có khi hắn chẳng có cách nào lựa chọn.

Ngay khi Trần Mộ chuẩn bị mang theo Lộ Tiểu Như rời đi, đột nhiên cảm giác phía sau truyền đến một cỗ năng lượng ba động.

Dưới chân chợt phát lực, cả người đột nhiên trượt về phía sau. Ngay sau đó mũi chân điểm cái, phương hướng bỗng thay đổi. Liên tục mấy đường gấp khúc, hắn gần như đến trước mặt vị tạp tu đã tỉnh lại kia. Mà liên tục biến hướng mấy lần khiến cho hắn từ đang quay lưng về đối phương, trở thành đối mặt với đối phương.

Toàn bộ quá trình xảy ra nhanh đến nỗi người ta không kịp nhìn, mỗi lần chuyển ngoặt biến hướng đều hết sức phiêu hốt, đối phương căn bản không cách nào tập trung được.

Hắn tiếp xúc với ánh mắt hoảng sợ không có cử động nào của tạp tu kia. Khoảng cách song phương chẳng qua có vài thước. Khoảng cách gần như vậy, cảm giác không bằng cận chiến thực dụng. Lực bộc phát của thân thể ở khoảng cách này có thể phát huy đến mức độ lớn nhất, đây cũng là khoảng cách mà Weah rất thích.

Lực bộc phát của hắn mặc dù không có khoa trương như Weah, nhưng sau khi được nữ ma quỷ cùng Weah huấn luyện, cũng nhanh như tia chớp. Tạp tu kia chưa kịp làm ra bất cứ phản ứng gì, Trần Mộ với tấm mặt nạ tràn ngập quỷ dị xuất hiện ở trước mặt hắn, cơ hồ rất nhanh kề sát mặt của hắn. Hắn thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng hoa văn trên mặt nạ quỷ, từng đốm đỏ tươi.

Một cái siết cổ đơn giản, cánh tay Trần Mộ mềm mại tựa như hai cây roi, gạt chéo khóa yết hầu đối phương.

- Răng rắc!!!

Đầu tạp tu này cúi xuống, không có hơi thở. Toàn bộ động tác sạch sẽ lưu loát, nhìn không thấy tí nào ngập ngừng.

Tạp tu như bãi bùn mềm nhũn rồi ngã xuống. Cặp mắt kia dù mất đi vẻ sáng bóng vẫn hoảng sợ như cũ, song nhìn không thấy chút sinh cơ. Trên tay hắn năng lượng thể vừa mới hình thành mất đi khống chế, phương hướng lệch lạc, lưu lại trên mặt đất một hố lớn.

Không cần xác định, Trần Mộ biết đối phương đã tử vong, bất quá hắn cũng không đắc ý chút nào. Về mặt nào đó hắn cũng không thích giết người, nhưng về mặt khác, nếu như là Weah, đã hoàn thành hấp dẫn hơn nhiều, hoặc là nói, rất có hiệu suất. Hắn chỉ cần dùng hai ngón tay, mà thời gian đại khái chỉ cần bằng một nửa của mình, cũng đủ để bóp nát yết hầu đối phương.

Có Weah, vô luận hoàn thành chuyện gì, Trần Mộ đều rất khó có cảm giác hưng phấn. Còn chưa được, chững minh rằng bản thân mình làm còn chưa được trọn vẹn, điều đó cũng là đương nhiên.

Ở góc độ Lộ Tiểu Như vừa vặn có thể chứng kiến một màn này, trong lòng nàng tràn đầy khủng bố, ánh mắt nhìn về phía Trần Mộ tràn ngập sợ hãi. Nàng không phải chưa từng thấy kẻ sát nhân, Điền Thiên giết người càng máu tanh và biến thái. Nhưng như vậy cũng không đủ để làm nàng cảm thấy sợ hãi. Nàng thậm chí ở một bên rất hứng thú nhìn Điền Thiên dùng hồ điệp ba nhận của hắn cắt cắt đem đối phương hành hạ tới chết.

Nhưng lần này, nàng cảm thấy sợ hãi. Biểu hiện của đối phương thật sự rất bình tĩnh, giết người trước sau tâm tình không có chút nào ba động. Tựa như làm một chuyện không quan trọng. Nàng cũng từng giết người, giết rất nhiều người. Trước và sau khi giết người, cũng là lúc tâm lý biến hóa lớn nhất. Có người cảm thấy sợ hãi, có người lại cảm thấy hưng phấn, có người sẽ thản nhiên kháng cự, nhưng nàng chưa bao giờ gặp qua có người lại bình tĩnh như thế.

Nàng không nghĩ tới cái đó và kinh nghiệm Trần Mộ đã trải qua có liên quan. Từ cuộc sống lang thang thuở nhỏ, hắn thấy rất nhiều tử vong. Mà từ khi hắn bắt đầu bị đuổi giết, tình huống sinh tử hắn trải qua quá nhiều. Đặc biệt tại rừng cây, đối mặt với mỗi ngày đều có người tử vong, càng về sau, không ngừng có tiểu hài tử ở trước mặt hắn chết đi.

Tử vong trong hắn mắt, dần dần biến thành một sự tình rất bình thường.

Hơn nữa, Trần Mộ không ý thức được, khi chiến đấu tiềm thức hắn luôn luôn bắt chước Weah, trong đó bao gồm loại bình tĩnh cùng hờ hững này.

Xa xa trên nhà cao tầng, một người nhìn chăm chú vào bên này, nếu như Trần Mộ có thế nhìn thấy hắn, sẽ bất ngờ phát hiện, hắn chính là nam nhân có lông mày chữ nhất, một trong ba người lần trước đánh lén bọn họ.

- Không giống, chẳng lẽ ta lần trước cảm giác sai?

Hắn có chút thất thần thì thào. Một kích lưu loát mới vừa rồi của Trần Mộ, hắn thấy rất rõ ràng, song không có ý than thở, trái lại, tựa hồ có thể rõ ràng cảm thấy sự thất vọng.

Hắn từ góc độ này, có thể chứng kiến Trần Mộ đã mang theo Lộ Tiểu Như chuẩn bị rời đi. Ở đây cách Trần Mộ ước chừng có sáu, bảy trăm thước, hắn một mực tỉ mỉ nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Trần Mộ.

Trần Mộ mang theo Lộ Tiểu Như bắt đầu ly khai chiến trường. Từ chỗ cao quan sát, Trần Mộ như một đạo hư ảnh, tại góc tối xuyên qua với tốc độ cao. Nếu như không phải từ đầu đến cuối hắn tập trung chú ý cao độ, cũng rất khó phát hiện, những góc tối này che chở cho Trần Mộ rất tốt.

Lúc này mình nên rời đi rồi, thậm chí hắn không ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái đến cuộc hỗn chiến trên bầu trời.

Đang ở lúc này, điềm báo nổi lên, hắn vừa định phản ứng thì trên cổ tê rần, cả người thẳng như mũi tên ngã xuống về phía sau.

Thế giới trong mắt hắn nghiêng ngả, trong con mắt hiếm thấy của hắn chợt hiện một tia kinh hoảng. Lúc nào? Đối phương đến lúc nào? Bản thân mình lại chẳng chút nào phát hiện! Hắn muốn nhìn đối phương tột cùng bộ dáng cao thấp thế nào, song thân thể cứng ngắc tựa như đầu gỗ, không cách nào nhúc nhích.

Đến cuối cùng hắn còn không thấy rõ bộ dáng cao thấp của đối phương gì, bởi vì hắn bị xách lên, từ đầu đến cuối mặt vẫn úp xuống mặt đất.

Vô tâm chú ý chiến trường, hắn cũng không cảm giác được việc này có quan hệ gì với mình. Trần Mộ mang theo Lộ Tiểu Như lặng yên rời đi. Lộ Tiểu Như bị hắn đánh bất tỉnh, sau đó mặc quần áo cởi từ trên người tạp tu bị giết kia.

Song, hắn chưa đi xa thì Weah xuất hiện. Làm hắn cảm thấy ngạc nhiên chính là, trên tay Weah đồng dạng cũng mang theo một người.

- Tên gia hỏa này, ngươi phát hiện ở nơi nào?

Trần Mộ nhận ra trên tay Weah chính là nam nhân có lông mày chữ nhất, không khỏi hỏi.

Nếu như không đoán sai, hắn hẳn là người của Lôi Văn gia tộc, hơn nữa là thủ hạ của Mauser. Chẳng lẽ Lôi Văn gia tộc cũng trà trộn và tiến vào trận đại chiến này? Làm cho Trần Mộ cảm thấy kì quái, đó là Weah lại xách hắn trở về. Với tính cách Weah, rất ít khi để tâm đến người nào như thế. Hoặc là hắn nguyện ý trực tiếp giết chết đối phương để giải quyết vấn đề, mà không phải đánh bất tỉnh đối phương rồi xách trở về.

Weah không nói nhảm, nói thẳng:

- Đi theo ta.

Nói xong, liền đi trước dẫn đường.

Nơi này vẫn thuộc về phạm vi chiến trường, hai người trên tay đều mang theo người, nếu bị người phát hiện, lâm vào hỗn chiến có thể không ổn. Trần Mộ lập tức theo sát Weah.

Nếu như nói Trần Mộ đi tới trước là phiêu hốt quỷ dị, vậy Weah đi tới trước lại làm cho người ta một loại cảm giác nhanh nhẹn dũng mãnh, tràn ngập sức bật, giống như săn báo. Biên độ mỗi một bước của hắn cũng không lớn, nhưng mỗi một bước đều tựa như lực lượng ở dưới chân nổ mạnh, cả người tựa như pháo đạn bắn ra từ nóng súng, tràn đầy lực trùng kích.

Trần Mộ phải cố hết sức mới có thể đuổi theo Weah, đại khái chỉ có dị thường như Weah, mới có thể đơn thuần bằng vào lực lượng của bản thân đạt tới tình trạng này sao. Đại Nê Thu mặc dù tốc độ không tăng, nhưng dù sao cũng là khí lưu tạp. Hơn nữa Trần Mộ cũng biết, Weah căn bản không dùng hết toàn lực.

Weah mang theo một người, không cần mượn bất cứ công cụ gì, thần thái thong dong, tay không bò lên trên tầng 22. Đi theo phía sau hắn, Trần Mộ cho dù sử dụng khí lưu tạp cũng có cảm giác cố hết sức.

- Nơi này!

Weah tiếc lời như vàng, tiện tay đem nam nhân có lông mày hình chữ nhất ném xuống đất, phảng phất hắn ném chính là thứ đồ vật nào đó, mà không phải một con người.

So với sự dã man của Weah, Trần Mộ văn minh hơn nhiều, biết trên tay chính là thứ dễ vỡ, phải nâng niu chìu chuộng.

Đánh giá chung quanh một chút, Trần Mộ tò mò hỏi:

- Ngươi làm sao tìm được địa phương này?

Ở chỗ này, có thể chứng kiến cả chiến trường phi thường rõ ràng, nhưng tương đối an toàn. Hơn nữa thủy tinh đơn hướng có thể ngăn bên ngoài không cách nào nhìn thấy bên trong. Trừ phi vận khí thật sự không xong, tỉ như lúc ban đầu đạo ánh sáng do nam nhân mang mặt nạ phóng thích vừa lúc nổ vang đến căn phòng này, nếu không, năng lượng bình thường công kích thương tổn tạo thành rất có hạn.

Hơn nữa trong căn phòng này còn xếp đặt rất nhiều dùng thứ để quan sát, tỉ như Viễn Thị nghi. Viễn Thị nghi là dụng cụ sử dụng một loại tạp phiến đặc thù, nó có thể quan sát được địa phương rất xa, và ba động của nó phi thường nhỏ nên rất khó bị phát hiện.

Chỉ là thứ để ngắm nhìn này phi thường đắt đỏ, muốn kiếm được cũng không dễ dàng. Thật ra trong quân đội cũng có, nhưng quân phẩm quản chế luôn luôn nghiêm khắc, người bình thường muốn kiếm được, không phải là chuyện dễ dàng.

Trần Mộ hứng thú mở Viễn Thị nghi ra, lần đầu tiên hắn nhìn thấy dụng cụ này. Viễn Thị nghi phi thường khéo léo, nhìn qua so với kính mắt bình thường không có gì khác nhau, nhưng sau khi đeo nó lại phát hiện mình có thể nhìn thấy cảnh vật ở xa thật rõ ràng. Rất nhanh, hắn liền thích thứ này, nó thật sự rất tiện lợi.

Đeo Viễn Thị nghi, ánh mắt hướng về chiến trường, vừa nhìn, hắn lập tức bị thu hút mạnh mẽ.