Tạp Đồ

Chương 220: Bất ngờ


Vì muốn cho Tô Lưu Triệt Nhu kiểm tra triệt để, Trần Mộ nén cảm giác thành một hình trụ nhỏ khó có thể tưởng tượng. Mặc dù năng lực khống chế cảm giác của hắn so với trước kia cao hơn rất nhiều, nhưng cảm giác bị nén tới mức cực hạn đột nhiên xuất hiện ba động vẫn làm cho hắn suýt nữa mất đi khống chế.

Trần Mộ không phải lần đầu tiên gặp phải tình huống cảm giác không thể khống chế được nên không chút kinh hoảng. Trên thực tế, cảm giác cần khống chế như thế nào, hắn cũng không trải qua việc học tập có hệ thống. Hiện tại phương pháp hắn dùng là có phần căn cứ vào nguyên lý trình bày trên tạp phiến thần bí mà suy đoán và tự thăm dò được.

Ngay cả kết cấu cảm giác trụ lò xo này cũng do hắn bỗng dưng tưởng tượng ra nên dù cảm giác của hắn có xuất hiện tình trạng kỳ quái gì thì hắn cũng sẽ không thấy quá sợ hãi.

Nhưng hắn rất rõ ràng, một khi cảm giác của mình thật sự đột nhiên không khống chế được, chắc chắn sẽ gây tổn thương cho Tô Lưu Triệt Nhu. Cảm giác của đối phương có tính chất ôn hòa, mà cảm giác của hắn lại có tính công kích mãnh liệt. Dưới tính trạng mất khống chế, cảm giác của hắn thình lình công kích vào, sẽ phát sinh cái gì thì không có ai dám cam đoan.

Là tốt hay xấu hắn không xác định, nhưng có một điểm hắn rất chắc chắn, khẳng định sẽ không phải là không phát sinh gì.

Sự huyền diệu của cảm giác, người trên thế giới này có thể giải thích rõ ràng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà đương nhiên tuyệt không bao gồm bạn học Trần Mộ của chúng ta.

So sánh, Tô Lưu Triệt Nhu đối với tính nguy hiểm của "Cảm giác khoảng cách gần" rõ ràng hơn, điều đó lý giải tại sao nàng chưa bao giờ sử dụng. Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, các loại các dạng dụng cụ kiểm tra nhiều không đếm xuể. Mà thiết bị nàng sử dụng lại càng cực kỳ tiên tiến, đây là lần đầu tiên nàng sử dụng "Cảm giác khoảng cách gần".

Chính vì những dụng cụ kiểm tra này không tìm ra được điểm khác thường của thân thể Trần Mộ, Tô Lưu Triệt Nhu mới nghĩ ra phương pháp này. Nhưng ai dè lại gặp phải chuyện xấu hổ như thế. Là một y vụ tạp tu, nàng tự nhiên vô cùng quen thuộc đối với thân thể con người, với thân thể nam nhân này cũng vậy. Nhưng rõ ràng cảm giác tới gần như thế, phản ứng của hắn tự nhiên vô cùng mãnh liệt, tình huống gặp phải này hoàn toàn không kịp chuẩn bị.

Nhưng Trần Mộ cũng không biết những việc này, hắn thậm chí không biết tại sao cảm giác của đối phương lại xuất hiện ba động. Vấn đề lớn nhất là, hắn đối với việc ước thúc cảm giác đang rục rịch trong cơ thể thì lại tịnh không có biện pháp nào tốt.

Với nhận thức đáng thương của hắn đối với cảm giác, hắn chỉ có dùng hết tất cả tâm lực.

Cách nói này cũng không khoa trương, toàn bộ chú ý của Trần Mộ hiện tại đang tập trung vào việc nén cảm giác thành một vật hình trụ, cảm giác không còn đóng vai trò như môi giới (dẫn dắt) nữa. Hơn nữa hắn đang tập trung cao độ toàn lực, từ ý nghĩa nào đó mà nói, hiện hắn hoàn toàn mất đi liên hệ với ngoại giới.

Lúc này nếu như có người muốn giết hắn, thật rất dễ dàng.

Tô Lưu Triệt Nhu cảm thấy hơi hơi giật mình, giữa hai người có một sự tác động lẫn nhau vi diệu lạ thường, bất cứ ba động gì đối phương cũng có thể phát hiện cực kỳ rõ ràng. Loại trạng thái này là thông qua cảm giác trực tiếp hiểu rõ, so với những phương thức khác càng trực tiếp và nhanh chóng hơn, cũng càng chân thật hơn.

Nàng bất giác rất tán thưởng Trần Mộ. Loại tán thưởng này không phải vì năng lực khống chế cảm giác cường đại mà hắn biểu hiện ra. Năng lực khống chế cảm giác của Trần Mộ tất nhiên cường đại, nhưng so với yêu cầu độ tinh thuần cao của y vụ tạp tu mà nói, cũng không quá khiến cho người ta chấn kinh.

Tô Lưu Triệt Nhu cảm thấy chấn kinh là sự biểu hiện trầm tĩnh và chuyên chú của Trần Mộ. Dưới dạng tình huống này, vì chuyên chú mà cắt đứt liên hệ với ngoại giới, không chỉ cần dũng khí, mà còn phải có đủ định tính (xác định tính chất của vấn đề).

Từ phương diện này mà xét, Trần Mộ cũng không phải người xuất sắc nhất mà nàng đã từng gặp được, nhưng tuổi còn trẻ như thế mà đã có được định lực như vậy thì lại là người đầu tiên.

Trên đời này, phần đông thiên tài đều có điểm không giống người thường. Nhưng nếu như muốn phát triển càng tiến thêm một bước thì cần phải có đầy đủ phẩm chất, mà chuyên chú hoàn toàn là một trong những phẩm chất vô cùng quan trọng.

Từ điểm này cũng có thể thấy được vị tạp tu tên là Tào Đông này thật không phải là một nhân vật đơn giản, mặc dù trước đây nàng chưa từng nghe qua.

Sắc mặt Tô Lưu Triệt Nhu ngưng trọng, cẩn thận để cho cảm giác của mình từ từ thâm nhập vào trong thân thể Trần Mộ. Quá trình này là giai đoạn nguy hiểm nhất của "Cảm giác khoảng cách gần". Thân thể mỗi người đều có ý thức tự bảo vệ bản thân, tạp tu ở phương diện này lại càng nổi bật hơn. Cảm giác của người khác tiến vào thân thể của chính mình rất dễ dẫn đến phản ứng của thân thể.

Quá trình rất thong thả, nhưng dưới sự khống chế của nàng, cảm giác thâm nhập vào cực kỳ kiên quyết. Nếu hắn nói có vấn đề, mà dụng cụ lại không kiểm tra ra, vậy chắc chắn ẩn giấu quá sâu, hoặc là nó có tính ẩn nấp rất mạnh.

Lúc này Tô Lưu Triệt Nhu đã hoàn toàn quên đi nỗi xấu hổ mới vừa rồi, sự chuyên chú của nàng cũng không thua kém Trần Mộ chút nào.

Thân thể Trần Mộ tựa như một chiến trường. Cảm giác của Tô Lưu Triệt Nhu lại giống như bộ đội đang chầm chậm tiến về phía trước. Chúng cẩn thận tìm kiếm mỗi một địa phương có thể có vấn đề, không bỏ sót chút nào.

Một loại rung động mãnh liệt không thoải mái xuyên thấu qua thần kinh truyền đến trung khu đại não của Trần Mộ. Mặc dù sự chú ý đã hoàn toàn tập trung tại chỗ bị nén thành trụ lò xo cảm giác, nhưng hắn vẫn lập tức ý thức được cảm giác của đối phương đang tiến vào trong cơ thể của mình. Hắn không chút kinh hoảng, áp chế cảm giác đang rục rịch, bảo trì tâm thần trống rỗng và chuyên chú.

Cùng lúc đó, vẻ mặt Tô Lưu Triệt Nhu cũng trở nên càng thêm ngưng trọng. Dung nhan tuyệt mỹ nhắm mắt lại cũng không thấy được nửa phần vui vẻ ấm áp bình thường, thay vào đó là sự nghiêm túc vô cùng.

Nàng đã phát hiện được điểm đặc biệt!

Cảm giác của nàng từ da dẻ Trần Mộ bắt đầu chậm rãi tiến sâu vào trong. Thân thể hắn hiện giờ hoàn toàn bị bao phủ trong phạm vi khống chế cảm giác của Tô Lưu Triệt Nhu. Loại phương pháp toàn tuyến tiếp cận này nhìn qua có vẻ không linh hoạt, nhưng cực kỳ hữu hiệu.

Có thứ gì đó vừa chạm vào cảm giác của nàng, liền chui sâu vào trong thân thể Trần Mộ.

Việc này làm tinh thần nàng rung lên đồng thời đáy lòng cũng thất kinh.

Vật gì vậy? Mặc dù mới vừa rồi chưa hoàn toàn quét đến nhưng nàng dám khẳng định, nhất định là có thứ gì đó.

Lòng hiếu kì của nàng nhất thời đại thịnh. Nàng đối với lực lượng, quyền thế, tài phú đều khá lạnh nhạt, nhưng nếu như gặp được bệnh tật gì đó kỳ quái, nàng sẽ lập tức trở nên hưng phấn. Được cổ vũ, tốc độ thúc đẩy cảm giác của nàng lập tức đại tăng.

Thân thể Trần Mộ có bao lớn chứ? Toàn thân trong ngoài, cảm giác thăm dò một lượt chỉ cần thời gian cực ngắn. Trước đó Tô Lưu Triệt Nhu hy vọng có thể hiểu sâu một chút, cố gắng làm chậm tốc độ thúc đẩy. Nhưng vừa tăng tốc, cũng khiến cho tình huống đột nhiên xảy ra biến hóa.

Vật kia linh hoạt trơn trượt đến cực điểm, hơn nữa vô cùng cảnh giác, Tô Lưu Triệt Nhu hoài nghi nó hẳn là một vật còn sống. "Có lẽ là một con kí sinh trùng sao?" Nàng thầm nghĩ. Là y vụ tạp tu cao cấp, thứ mà nàng từng thấy qua được xưng tụng là kỳ quái đếm không hết. Rất nhiều kí sinh trùng đều khá đáng sợ, một khi tiến vào cơ thể người, vô luận là muốn giết chết, hay là muốn bắt nó ra, cũng rất khó khăn.

Tô Lưu Triệt Nhu rất thận trọng, nếu đây quả thật là con trùng tử, vậy con trùng tử này cũng là một trong số những con hiếm gặp.

Đột nhiên, nó ngừng lại!

Tô Lưu Triệt Nhu mừng rỡ, cảm giác của nàng như ánh sáng quét từng lần qua vật thể không rõ này!

Trời ạ! Đây là cái gì? Nàng giật mình cẩn thận "quan sát" mỗi một bộ phận vật thể không rõ. Vật thể không rõ linh hoạt như thế, nhanh nhạy như thế, không ngờ lại là một sợi tóc màu xanh yếu ớt!

Giun tròn? Không giống. Sợi màu xanh này mặc dù mảnh, nhưng dài kinh người, nó trải rộng toàn thân Trần Mộ, tựa như mao mạch vận chuyển máu. Nếu như nó màu đỏ, nói không chừng Tô Lưu Triệt Nhu cũng không xác định mình sẽ phát hiện được nó.

Giun tròn không dài như vậy, loại giun tròn mảnh thế này khó có khả năng lớn lên lại dài đến thế.

Nàng rốt cuộc hiểu được nỗi thống khổ của Trần Mộ. Trong thân thể có một sợi màu xanh tùy lúc chui vào khắp nơi, tuyệt đối sẽ không phải hưởng thụ. Hơn nữa nàng đã cảm nhận được sự khó đối phó của nó. Bởi vì bị cảm giác của nàng đuổi theo, nó hiện giờ dính sát vào màng xương của Trần Mộ, tựa như trên đầu khớp xương dệt thành một cái lưới màu xanh do nhiều chuỗi tạo thành.

Tô Lưu Triệt Nhu bất giác nhíu mày, vật này đến cùng là cái gì? Nàng nhất thời không cách nào phán đoán chuẩn xác. Đối với một y vụ tạp tu cao cấp mà nói, loại tình huống này rất ít thấy, nhưng tư liệu trong não nàng lại không có một thứ nào có thể tương ứng với cái sợi màu xanh trước mắt này.

Rơi vào trầm tư, Tô Lưu Triệt Nhu cũng không ý thức được nguy hiểm đang tới gần.

Cảm giác dần dần trở nên không ổn định, tựa như dòng chảy ngầm từ đáy sông dâng lên, bắt đầu không ngừng tác động đập vào lẫn nhau.

Khi Tô Lưu Triệt Nhu ý thức được tình huống bất thường thì tình thế đã khiến cho nàng không cách nào khống chế nổi. Vừa rồi chiếu cố sợi dây màu xanh để nghiên cứu, nàng không chú ý tới cảm giác của nàng đã va chạm với cảm giác của Trần Mộ. Trụ lò xo cảm giác bị nén đến mức cực hạn tựa như một thùng hỏa dược nguy hiểm, chỉ một đốm lửa nhỏ thoáng qua là đủ để cho nó nổ tung!

Cảm giác của Tô Lưu Triệt Nhu vừa vặn trở thành đốm lửa này.

- Ầm!

Trần Mộ đang khổ sở áp chế trụ lò xo cảm giác thầm kêu bất hảo!

Một cơn gió lốc được hình thành trong vòng không đến 0,1 giây. Trụ lò xo cảm giác bị nén thành một vật thể hình trụ đột nhiên bộc phát, vô số tia cảm giác mảnh phút chốc khuếch tán giật bắn ra phía ngoài, bộ phận chính trụ lò xo cảm giác cũng chợt khuếch tán xung quanh!

Nếu như chỉ có một mình Trần Mộ, điều này cũng sẽ không dẫn đến vấn đề quá lớn. Song vốn trong phạm vi khống chế cảm giác của hắn, còn có một loại cảm giác tính chất khác.

Bất ngờ không kịp đề phòng, Tô Lưu Triệt Nhu căn bản không kịp phản ứng, cảm giác của nàng liền bị một luồng cảm giác khác cuốn sạch tới chiếm đoạt.

Nếu như đơn thuần lấy lượng để luận, cảm giác của Trần Mộ mặc dù so với cảm giác của Tô Lưu Triệt Nhu mạnh hơn, nhưng sẽ không quá nhiều. Nhưng bởi vì trước đó nó bị nén đến mức quá lợi hại, lúc này đột nhiên bung ra, thoáng cái làm cho Tô Lưu Triệt Nhu mất khống chế với cảm giác của chính mình.

Hai luồng cảm giác không cùng tính chất cuốn lấy nhau sẽ sinh ra biến hóa gì?

Trần Mộ có lẽ còn chưa hiểu được sự nguy hiểm trong đó, nhưng sắc mặt Tô Lưu Triệt Nhu thoáng cái trắng bệch không còn chút máu.