Tạp Đồ

Chương 223: Tạp


Sau khi bị đánh vào liên tục, tốc độ vòng xoáy cảm giác do hai người tạo nên dần chậm lại. Tô Lưu Triệt Nhu nở nụ cười, hai má đỏ ửng lên, rất ít người sau khi trải qua tình huống này mà còn giữ được sự bình tĩnh như nàng.

Nàng vừa nhìn qua Tào Đông thì sửng sốt, hắn có vẻ đang rất nhọc nhằn, trên trán đầy mồ hôi. Tuy nhiên vẻ mặt hắn vẫn tỉnh táo như trước, ngay cả ánh mắt cũng băng lãnh như vừa rồi.

Đây là một hình ảnh rất quỷ dị, rất ít ai hiểu rõ về cơ thể người như Tô Lưu Triệt Nhu. Theo lẽ thường, ở trong tình trạng như Tào Đông bây giờ thì nên có các triệu chứng như nhịp thở nặng nhọc, máu lưu thông nhanh nhưng thực tế thì không như vậy.

Tô Lưu Triệt Nhu nhìn gương mặt không có chút biểu cảm với đôi mắt băng lãnh của Tào Đông mà lạnh cả người.

Trạng thái liễm tức giúp đề cao năng lực về mọi mặt rất nhiều, nhưng Trần Mộ cũng phải tốn rất nhiều sức lực để thực hiện những thao tác chính xác như vậy.

Dù sao thì cũng đã qua lúc khó khăn nhất, tốc độ xoay vòng của trụ cảm giác hình lò xo dần giảm xuống, đồng thời cảm giác cũng bắt đầu yên ổn trở lại. Dù mọi việc đã thuận lợi nhưng Trần Mộ không hề vui mừng mà bình tĩnh thao tác cảm giác của mình.

Động tác của hắn càng lúc càng nhanh, từng đợt đánh sâu vào càng ngày càng dữ dội. Cảm giác của Tô Lưu Triệt Nhu bị chấn động dữ dội, hình ảnh được truyền về liền trở nên mơ hồ.

Nàng còn chưa kịp phản ứng thì cả người đột ngột chấn động, sau đó nàng cảm thấy toàn thân thoải mái.

Trong nháy mắt, mọi thứ xung quanh đều trở lại bình thường. Nàng lại nắm quyền khống chế cảm giác một lần nữa.

Không sao rồi! Vẻ vui mừng lẫn sợ hãi sau khi thoát hiểm càng khiến đôi mắt của nàng càng thêm cuốn hút. Một Tô Lưu Triệt Nhu nhã nhặn, dịu dàng giờ như một đóa hoa kiều diễm nở rộ. Nếu như có ai ở đây vào lúc này thì chắc chắn sẽ bị choáng ngợp bởi dung nhan tuyệt mỹ của nàng.

Chỉ tiếc là Trần Mộ hoàn toàn không bị ảnh hưởng, thậm chí hắn còn từ từ nhắm mắt lại.

Vài giây sau, Tô Lưu Triệt Nhu cũng tỉnh táo lại. Nàng phát hiện Tào Đông vẫn ngồi yên liền cả kinh. Chẳng lẽ hắn gặp chuyện rồi sao?

Thực tế thì Trần Mộ vẫn bình thường, hắn đang đánh giá sợi lục tuyến trong cơ thể khi trạng thái liễm tức chưa chấm dứt. Từ lúc đầu hắn đã quyết định lợi dụng trạng thái liễm tức để dò xét sợi lục tuyến này, nhờ đó hắn có thể thấy nó rất rõ.

Hắn rất bình tĩnh, giống như đang xem một thứ hoàn toàn không liên quan đến mình, toàn bộ sợi lục tuyến đều nằm trong "mắt" hắn. Sợi lục tuyến này rất dài, ngày đầu tiên gặp nữ ma quỷ thì hắn đã thấy sự lợi hại của nó nên có ấn tượng rất sâu sắc.

Sợi lục tuyến còn nhỏ hơn sợi tóc này phân bố rất phức tạp, thậm chí còn quấn lại với nhau tại nhiều nơi. Nó giống như mạch máu trong cơ thể, dính sát vào màng xương nên rất khó loại bỏ.

Trạng thái liễm tức giúp đề cao năng lực tính toán của Trần Mộ đến mức kinh người, trong phút chốc hắn đã xem xét rõ đám sợi lục tuyến hỗn độn này. Lần phát tác bất ngờ trước đã để hắn hiểu được sợi lục tuyến trong người là một mối nguy hiểm chí mạng.

Dưới trạng thái liễm tức, hắn càng nhận thức rõ mối nguy hiểm của sợi lục tuyến này.

Trần Mộ mở mắt liền làm cho Tô Lưu Triệt Nhu giật mình, nhìn chăm chú vào người khác là một chuyện rất bất lịch sự. Nàng không khỏi đỏ mặt, tuy nhiên rất nhanh nàng liền bỏ những ý nghĩ vẩn vơ ra ngoài vì động tác tiếp theo của Tào Đông dọa nàng sợ đến cứng người.

Trần Mộ mở độ nghi, một lưỡi dao màu xanh nhạt xuất hiện trên bàn tay hắn.

Hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn giết mình? Mặt Tô Lưu Triệt Nhu trắng bệch, rất nhiều tạp tu có tính cách hung tàn, hở một chút là giết người. Không lẽ hắn cũng là một trong số đó?

Trước mặt chiến đấu tạp tu, y vụ tạp tu hoàn toàn không có năng lực phản kháng. Tuy nhiên rất ít ai lại làm hại đến y vụ tạp tu, đắc tội một vị tạp tu không phải là vấn đề lớn nhưng chọc giận hiệp hội y vụ tạp tu thì rất phiền toái. Ai mà không có lúc bị thương chứ? Hiệp hội y vụ tạp tu thường bao che, bênh vực người của mình và rất đoàn kết, nếu bị hiệp hội đưa vào danh sách đen thì có rất ít y vụ tạp tu tự nguyện điều trị cho ngươi. Nhưng mọi chuyện trên đời đều có ngoại lệ, hạng người điên cuồng không sợ chết không phải là hiếm.

Tuy nhiên Tô Lưu Triệt Nhu rất thông minh, nàng loại bỏ ý nghĩ này ngay lập tức.

Đột nhiên nàng che miệng lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Tào Đông.

Nàng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thấy một cảnh khủng khiếp như thế. Dù thấy qua vô số cuộc phẫu thuật, cực kì quen thuộc với nội tạng, có nhiều năm kinh nghiệm lâm sàng nhưng sợ đến xanh mặt.

Tào Đông bình tĩnh rạch lớp da trên tay, dường như muốn tìm kiếm thứ gì đó. Máu tươi từ vết thương chảy xuống, trong không khí liền tràn đầy mùi máu.

Tô Lưu Triệt Nhu muốn lên tiếng ngăn cản nhưng khi thấy vẻ mặt vô cảm của Trần Mộ thì đành im lặng.

Từ góc độ chuyên môn, nàng có đủ lý do để chế nhạo thủ pháp vụng về của Tào Đông. Nếu cùng một vết thương, cùng một bộ vị thì một y vụ tạp tu ưu tú thì có thể giảm một nửa lượng máu bị mất, còn nếu Tô Lưu Triệt Nhu ra tay thì nàng có thể giảm ¾ lượng máu thất thoát.

Nếu là Tô Lưu Triệt Nhu thì nàng sẽ không rạch một vết thương đáng sợ như vậy. Đối với một vị y vụ tạp tu cao cấp thì chỉ trong các ca giải phẫu có độ khó cao, hay trong trường hợp chấn thương chỉnh hình nghiêm trọng mới cần mà thôi.

Nhưng Tô Lưu Triệt Nhu không hề cười. Người có thể bình tĩnh rạch tay trái của mình rồi nhìn máu chảy ra, sau đó bĩnh tĩnh mở rộng miệng vết thương thì ai dám cười?

Tô Lưu Triệt Nhu kiềm không được đành lên tiếng nhắc nhở:

- Ngươi làm vậy sẽ khiến vết thương bị nhiễm trùng.

Trần Mộ hầu như bỏ ngoài tai lời nhắc nhở của Tô Lưu Triệt Nhu, tay phải tiếp tục đưa vào trong miệng vết thương trên tay trái, giống như đang tìm thứ gì. Nàng sợ đến dựng tóc gáy, vẻ mặt của Tào Đông vẫn như cũ, giống như không hề thấy đau đớn.

Dù là ai thì cũng khó quên cảnh này cả đời sao.

Tô Lưu Triệt Nhu khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng vừa định ngăn cản thì Tào Đông đột ngột ngã xuống sàn nhà rồi nằm im. Nàng giật mình, chuẩn bị lại xem thì thân thể của Tào Đông bắt đầu run rẩy, giống như đang chịu đựng nỗi đau rất lớn. Hắn nhắm chặt hai mắt, sắc mặt nhăn nhó vì đau đớn.

Rốt cuộc Tô Lưu Triệt Nhu cũng bất chấp tất cả, vội vàng chạy tới kiểm tra.

***

Thành La Dữu đã nổi sóng, các hoạt động ngầm không ngừng diễn ra. Hành động lớn của tập đoàn Trung Châu khiến nơi đây trở thành tiêu điểm của cả liên bang.

Trong lúc này thì các thế lực đang âm thầm nỗ lực làm mọi việc trong khả năng của mình.

Tiểu Man nhìn chăm chú thứ trên tay, không khỏi tò mò:

- Đây là tạp phiến gì?

Trên tay nàng là một tấm tạp phiến mà nàng chưa gặp qua bao giờ, ngoài lực lượng tiếp viện thì lão đại còn gửi cái này đến.

Giọng nói chói tai của Vu Quả vang lên:

- Đây là sản phẩm mới dùng để dò tín hiệu.

- Sản phẩm mới? Có tác dụng gì?

Tiểu Man buồn bực hỏi. Nàng không ngừng xoay tấm tạp phiến màu vàng hơi mỏng trong tay, động tác này rất đẹp và thu hút.

Đáp lời không phải Vu Quả mà là Hồ Tử, hắn vừa uống rượu vừa uể oải nói:

- Đây là thứ tốt a! Thủ hạ của ta thầm bắt cóc một nhân viên nghiên cứu của bọn họ, ha ha, không ngờ lại thu được một tin động trời.

- Tin gì?

Tiểu Man liền mở to mắt, tò mò hỏi. Vu Quả thấy vẻ mặt này của Tiểu Man thì cười nhẹ, nhưng rất nhanh hắn liền trở nên nghiêm túc.

Hồ Tử đắc ý nhấp ly rượu, hắn phải mất không ít công sức mới tìm hiểu được tin này:

- Các ngươi còn nhớ lần đụng độ với đám tạp tu của tập đoàn Trung Châu và Trung Đạt Thư Phủ không?

- Lần đó thì sao?

Tiểu Man càng thấy lạ, sao nàng có thể quên được ngày hôm đó chứ? Bỗng một gương mặt hơi ngẩng lên trong màn đêm xuất hiện trong đầu nàng, sao mình lại nhớ tới hắn? Tiểu Man vội lắc lắc đầu như muốn vứt nó ra.

- Ha ha, ngươi không cảm thấy kì lạ sao? Bọn họ phái ra nhiều tạp tu như vậy, lại không thèm nói một lời liền ra tay. Nhìn là biết có chuyện!

Hồ Tử nhìn thấy Tiểu Man chuẩn bị nổi nóng thì vội nói:

- Ta nói, ta nói. Hôm đó bọn họ hành động vì phát hiện ở thành La Dữu còn có người sử dụng kĩ thuật giống và tiên tiến hơn bọn họ.

Tiểu Man vừa nghe được thì vô cùng khiếp sợ:

- Sao vậy được?

Hồ Tử trịnh trọng nói:

- Tin này hoàn toàn chính xác. Lần đầu chúng ta nghe được thì cũng không quá tin tưởng. Sau đó để chứng thực, chúng ta đã trả giá rất đắt để bắt cóc một nhân viên trong tổ nghiên cứu thì mới biết tin này là thật. Nghe nói tín hiệu thần bí kia từng xuất hiện hai lần.

Tiểu Man giật mình, các tập đoàn lớn đều nghiên cứu kĩ thuật truyền tin trong rừng nhưng đến giờ chỉ có tập đoàn Trung Châu thực sự đột phá. Họ hoàn toàn phá vỡ một quan niệm thép trong suy nghĩ mọi người, một tập đoàn vô danh lại sáng tạo ra kì tích trong lĩnh vực cao. Đúng là khiến người khác khen ngợi.

Bây giờ lại biết có người ở thành La Dữu còn kỳ tích hơn cả điều này, sao Tiểu Man không bất ngờ được chứ?