Trước vòng Chung kết

Chương 1: Trước vòng Chung kết Chương 1


Cũng như mọi bữa, hôm nay đúng năm giờ chiều, khi các nhân viên ở cửa hàng bách hóa đóng cửa ra về là các cầu thủ khu phố 1 lò dò ôm bóng ra "chiếm ngự" cái hiên xi-măng trước cửa hàng. Các cầu thủ tí hon này không hề coi đó là nơi dành cho khách bộ hành đi lại, mà cứ đinh ninh rằng vỉa hè đích thị là một sân bóng của mình và trên sân bóng lộ thiên đó đã diễn ra không biết bao nhiêu trận tranh tài hào hứng, thậm chí có những trận tranh Cúp vô địch của các cầu thủ đi chân đất của các khu phố. Khi không huy động được lực lượng rộng rãi - thường là vào lúc các trường sắp thi học kỳ - thì quy mô của các giải "vỉa hè" này thu gọn lại trong các cuộc thi đấu giành chức vô địch giữa các ngõ hẻm. Ví dụ như mới đây, đội bóng hẻm 124 đã giành chức vô địch của giải này sau khi thắng đội bóng ở hẻm 136 trong trận chung kết với tỉ số khít khao 4-3.

Ngoại trừ những cầu thủ đi theo nhưng không được đá vì dư người phải ngồi ngoài giữ quần áo cho đồng đội và trở thành những khán giả nhiệt tình không tiếc hơi sức cổ vũ cho trận tranh tài, còn tất cả những người qua lại trên hè phố đều rất bực mình. Họ rất ngại ngần khi đi ngang qua "sân bóng" và luôn lo sợ quả bóng lấm lem bụi đất sẽ đôt ngột bắn vào người mình.

Những người cẩn thận hơn thì tặc lưỡi bước xuống lòng đường, đi vòng qua đám hội hè kia cho chắc ăn.

Nhưng khổ sở nhất và là nạn nhân trực tiếp của các đội bóng này là chủ nhân của các căn nhà ở cạnh cửa hàng bách hóa: trong khi chủ nhân đang rót nước mời khách và hai người đang trò chuyện tâm đắc trong bầu không khí nghiêm trang, yên tĩnh thì "bình" một tiếng, trái bóng của lũ nhóc đã quật vào cánh cửa một cú như trời giáng, y như một "dấu chấm hết" bất nhã đột ngột hạ xuống câu chuyện đang đậm đà của họ; hoặc trong căn nhà đau khổ khác, một cô bé vừa hì hục lau chùi, kỳ cọ sàn nhà xong, chưa kịp thở phào thì từ bên ngoài trái bóng thình lình bay vù vào như một viên đạn đại bác, rớt đánh "bộp" xuống cái sàn nhà vừa được chùi rửa công phu kia và nảy tưng tưng một cách vui vẻ, vừa nhảy vừa in lên mặt sàn những vết nhơ khủng khiếp, có vẻ như muốn nói với cô bé : "Đừng lau làm gì cho phí công!". Dĩ nhiên sau khi gieo "tai họa" cho đám cư dân quanh đó, các cầu thủ bao giờ cũng bỏ chạy tán loạn. Nhưng chỉ vài hôm sau, khi sóng êm gió lặng, chúng lại hiên ngang xuất hiện như chẳng có gì xảy ra.

Chiều nay cũng vậy, sau khi trốn biệt tăm vì thằng Dũng, một tiền vệ tài năng của đội bóng Mũi Tên Vàng (tức đội bóng khu phố 1 thuộc phường 2) chuyền một đường bóng điêu luyện lọt vô cửa căn nhà số 130 cạnh cửa hàng bách hóa cách đây ba ngày, các cầu thủ lại ra sân.

Thằng Tân, "đội trưởng" đội bóng Mũi Tên Vàng lừng danh của phường 2, vừa vuốt tóc vừa tuyên bố:
-Bữa nay phải cho tụi Sư Tử đem vài sọt trứng về mới được. Hôm trước bị tụi nó gác 1-0 chưa kịp gỡ thì bị rượt chạy té khói, xui quá!

Thằng Thịnh nheo mắt ngó thằng Dũng:
-Đầu đuôi cũng tại mày. Đã biểu đá sệt lại sút bổng cho xoáy vô nhà người ta!
Thằng Tình cười hích hích:
-Nó bắt chước Di-cô đó mày. Ở Es-pa-nha, Di-cô cũng sút một trái giống hệt như vậy, nhưng Di-cô sút vô khung thành còn thằng Dũng thì lại sút vô khung cửa.

Thằng Quân đía thêm:
-Sút vậy mới tài chớ. Khung cửa nhỏ hơn khung thành nhiều mà!

Thấy tụi bạn tấn công mình tới tấp, Dũng trả đũa:
-Tụi mày nói vậy mà không biết mắc cỡ. Chứ bữa trước đứa nào đá rớt rổ mận của bà già? Còn đứa nào đá té đứa nhỏ đi xe đạp?

Nghe vậy, Thịnh đứng im re, bởi nó là đứa đá rớt rổ mận. Chỉ có thằng Quân là lên tiếng chống chế:
-Cái đó là rủi ro chớ ai muốn đá vô xe đạp người ta.

Dũng cười hì hì:
-Thì tao cũng vậy, tao đâu có muốn đá vô nhà người ta làm gì
Đăng bởi: