Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 25: Máu phun ba mét


Tại Thanh Dương Quận có một ngọn núi tên là Hắc sơn, nơi này có sơn tặc, thỉnh thoảng sẽ xuống núi cướp bóc một lần. Thường thì cứ nửa tháng một lần. Lần này, bọn chúng gặp ngay hơn 30 tên đệ tử Thiết Cốt Phái liền bắt lại, gửi thư đòi tiền chuộc. Sơn tặc đều chặn đường cướp của giết người, cái kiểu bắt cóc đòi tiền chuộc này cũng là hiếm thấy.
- Mụ nội nó!
Quân Thường Tiếu đằng đằng sát khí đi ra cửa lớn:
- Dám bắt nạt người của Thiết Cốt Tranh Tranh Phái chúng ta, méo cần biết chúng nó là sơn tặc hay cường đạo, ông mày giết hết.
Vất vất vả vả mới chiêu mộ được hơn 100 đệ tử, giờ lại bị bắt hơn 30, làm sao chịu được. Có thể phát ra sát khí, lại buông ra lời nói ngoan độc như vậy, chứng tỏ Quân Thường Tiếu đã triệt để thích ứng thân phận mới, thích ứng với Tinh Vẫn đại lục tàn khốc.
Lý Thanh Dương đuổi theo phía sau:
- Chưởng môn! Xin cho đệ tử đi cùng!
Thân là Nhị sư huynh của Thiết Cốt Phái, thấy bọn sư đệ bị bắt đi, hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Lục Thiên Thiên cũng đi theo ra ngoài.
Quân Thường Tiếu dừng bước nói:
- Còn nhiều đệ tử chưa tới báo danh, hai người các người ở lại môn phái quản lý, một mình ta đi là đủ rồi!
Lý Thanh Dương nghiêm túc nói:
- Chưởng môn! Sơn tặc trên Hắc sơn ít nhất cũng phải 200 thằng, nghe nói tên thủ lĩnh đã là Võ Đồ, người đi một mình chỉ sợ…
Quân Thường Tiếu trần giọng:
- Đây là mệnh lệnh!
Một khắc này, nhìn hắn rất có phong phạm của người đứng đầu một phái. Tuy rất muốn tiếp tục khuyên can, nhưng nghe vậy, Lý Thanh Dương chỉ có thể chắp tay:
- Tuân lệnh Chưởng môn!
Quân Thường Tiếu cất bước xuống núi, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ. Hắn đang vô cùng phẫn nộ.
Nhìn theo thân ảnh Quân Thường Tiếu, Lý Thanh Dương quay sang nói với tll:
- Sư tỷ! Nếu lần này Chưởng môn xảy ra chuyện gì không may, về sau Thiết Cốt Tranh Tranh Phái chúng ta phải làm thế nào a?
- Rất đơn giản!
Lục Thiên Thiên hai tay ôm ngực, không mặn không nhạt nói:
- Ta lên làm Chưởng môn, ngươi làm Đại đệ tử.
Lý Thanh Dương kinh hãi nhìn vị sư tỷ này, nói không nên lời, mà thật ra là không có lời nào để nói…
Hắc sơn, cách Thanh Dương thôn 50 dặm. Nơi này núi non trùng điệp, thẳng đứng nghìn mét, địa thế vô cùng hiểm yếu, bởi vậy sơn tặc mới hoành hành ngang ngược, không sợ hãi gì. Quan phủ cùng nhiều Môn phái từng mấy lần tới tiêu diệt nhưng Hắc sơn dễ thủ khó công, mỗi lần đều thất bại trở về. Dần dần, Hắc sơn trở thành cấm địa tại Thanh Dương Quận, không người nào dám lai vãng.
Quân Thường Tiếu từng bước đạp trên cầu thang lên núi, nếu có Võ giả biết được Chưởng môn Thiết Cốt Phái một thân một mình đến Hắc sơn, chắc chắn dập đầu xuống đất quỳ lạy:
- Ngươi đúng là một anh hùng dũng cảm.
Quân Đại Chưởng Môn vừa đi vừa nghĩ: “Làm sao giải quyết đám sơn tặc kia cứu đệ tử ra bây giờ?” Giận dữ thì giận dữ, càng gần tới Hắc sơn, tâm trạng hắn càng bình tĩnh. Lý Thanh Dương nói cho hắn, trên núi ít nhất cũng có 200 thằng, lại còn có một thằng Võ Đồ cầm đầu, có vẻ khó nhai. Hắn có Sơ phẩm Hàn Phong Kiếm, tu thành Cửu Thức Điệp Lăng Kiếm, tu vi Thập Đoạn, nếu chém giết bốn năm tên Ngũ Đoạn thì có thể, chứ choảng nhau với hơn 200 thằng, nghe có gì đó sai sai. Hơn nữa, nếu thật sự thằng cầm đầu có tu vi Võ Đồ, chỉ sợ lên núi thì dễ, xuống núi lại không thấy đường.
Quân Thường Tiếu xem xét Không gian giới chỉ, có Tật Trì phù (chạy nhanh) cùng Độn Tẩu phù (chạy trốn), lẩm bẩm:
- Hai cái của nợ này cũng không dùng để choảng nhau được.
Chợt hắn nhìn thấy Nan Thu Đao, liền điên tiết, mình nói bừa một câu, con hàng hệ thống liền cho mình của nợ này, còn nói là đáp ứng ước nguyện. Hắn cầm đao lên ước lượng, cũng hơi nặng, lại lầu bầu:
- Cái đồ chơi này không biết là phẩm chất gì?
Hắn sờ lên chuôi đao, rút ra khỏi vỏ.
Bành!
Một tiếng nổ lớn vang lên, thần thức Quân Thường Tiếu trong giới chỉ bị đánh bay mấy chục mét. Thân thể của hắn ngoài đời thực cũng lui lại mấy bước, suýt chút nữa thì lăn lông lốc từ trên bậc thang xuống. Hắn run run:
- Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá!
Vừa rồi, lúc rút đao, một cỗ khí tức cuồng bạo bất chợt hiện ra, nếu hắn không nhanh tay ném đao đi, chỉ sợ đã bị thương không nhẹ.
Đúng lúc này, hệ thống nhắc nhở:
- Nan Thu Đao chỉ có thể sử dụng sau khi đã phá bỏ phong ấn, nếu cố tình rút đao khỏi vỏ, sẽ bị tổn thương không hề nhỏ.
- Sao không nói sớm?
- Ngươi có hỏi đâu?
Mẹ nó! Sau một lúc nghĩ nghĩ, hắn bỗng nhiên mừng rỡ nhảy cẫng lên:
- Khí tức bộc phát ra khủng bố như vậy, chắc chắn con hàng Nan Thu Đao này có phẩm chất rất cao, có lẽ sẽ giúp ta cứu được đệ tử về.
Trong lòng hắn tự tin hơn không ít. Bỗng nhiên, hắn dừng bước. Phía trước có hai thằng thanh niên cầm binh khí, miệng cười đểu, tên lùn hơn nói:
- Lục ca, có phải ta hoa mắt không, có người dám lên Hắc sơn?
Tên lục ca nhìn Quân Thường Tiếu:
- Trông cái kiểu trói gà không chặt này, chắc là một thằng mọt sách đi ngắm cảnh làm thơ.
Tên lùn nhảy xuống, quơ quơ thanh đao trong tay, âm trầm nói:
- Thằng ôn con, mày có biết là mày đã đặt chân vào hang ổ của sơn tặc rồi hay không?
Quân Thường Tiếu bình tĩnh trả lời
- Biết!
Tên lùn hơi giật mình:
- Biết rồi? Biết mà còn dám đi lên, có phải đọc sách nhiều nên ngáo chữ rồi không?
Quân Thường Tiếu hỏi:
- Mày là sơn tặc?
Tên lùn vác đao lên vai, tinh tướng đáp:
- Đúng vậy, anh mày chính là sơn tặc trên Hắc sơn, người ta gọi anh mày là Thiết Đao Tiểu Bá Vương.
Quân Thường Tiếu lắc lắc đầu. Một thằng lính nhãi nhép cũng tinh cmn tướng như vậy, thật sự là buồn cười.
Tên lục ca không kiên nhẫn nói:
- Thất đệ, đừng nói nhảm với nó nữa, xử lý nhanh đi.
- Ok man!
Thất Đao Tiểu Bá Vương trợn mắt:
- Thằng ôn con, là mày tự động giao ra đồ vật quý giá trong người, hay là để Thất gia ta phải động thủ.
Quân Thường Tiếu đáp:
- Lục soát đi.
Thất Đao Tiểu Bá Vương âm u cười một tiếng:
- Nếu để tao lục soát, mày sẽ chết không toàn thây con ạ.
Quân Thường Tiếu hỏi:
- Thế nếu tự động giao ra thì sao?
- Thì được chết toàn thây.
Quân Thường Tiếu sờ sờ mũi:
- Ý ông anh là, kiểu gì cũng chết?
Thất Đao Tiểu Bá Vương cười lớn:
- Thằng ôn con ạ, từ lúc mày đặt chân lên Hắc sơn thì mày xác cmn định là khó có thể còn sống mà…
Phốc!
Chẳng biết từ lúc nào, Quân Thường Tiếu đã lấy ra Hàn Phong Kiếm, trực tiếp đâm vào ngực tên lùn, nói nhỏ:
- Tiếc quá, Bản tọa còn yêu đời lắm, cho nên đành nhường ngươi chết trước vậy.
Thất Đao Tiểu Bá Vương khẽ giật mình, chợt thần sắc dữ tợn, cơ thể truyền đến sự đau đớn, thống khổ.
Quân Thường Tiếu rút kiếm ra, thân thể Thất Đao Tiểu Bá Vương lập tức lăn lông lốc từ trên bậc thang xuống, vết máu kéo thật dài.
- Thất đệ!
Tên lục ca phẫn nộ rút đao, nhưng Hàn Phong Kiếm đã gác trên cổ hắn. Ánh mắt Quân Thường Tiếu lăng lệ:
- Trả lời ta, có phải các ngươi cướp bóc đệ tử Thiết Cốt Tranh Tranh Phái chúng ta?
Tên lục ca nuốt một ngụm nước bọt, hoảng sợ đáp:
- Đúng v…
Phốc!
Một kiếm xẹt qua, máu phun ba mét.
- Ọc ọc…
Tên sơn tặc tuyệt vọng ôm lấy cái cổ đang phun máu tung tóe, rồi cũng như Thất Đao Tiểu Bá Vương, lăn lông lốc xuống chân núi.
Sau khi giết hai người, bọn sơn tặc đã phát hiện Quân Thường Tiếu, mười tên sơn tặc cầm vũ khí lao xuống, nhìn chằm chằm vào hắn.
Quân Thường Tiếu thu kiếm vào vỏ:
- Nói cho thủ lĩnh của chúng mày, Chưởng môn Thiết Cốt Tranh Tranh Phái đến chuộc người.