Phong Ngự- Sưu tầm

Chương 122: Dự cảm


Lúc này trong Thí Luyện Tràng lớn nhất Trấn Thiên Tông đang ngập tràn tiếng người huyên náo, có lẽ nơi đây phải tập trung tới mấy nghìn đệ tử của cả sáu viện ấy chứ, còn nguyên nhân vì sao lại đông như vậy!?!?, thật ra hôm nay chính là ngày tổ chức tỉ thí giữa đệ tử Cửu Thần Cung tới bái sơn và đám đệ tử tinh anh của Trấn Thiên Tông. Đương nhiên, giới cao tầng của hai đại tông môn không hề quan tâm tới kết quả thắng thua của đợt tỉ thí này, mà chỉ hy vọng đệ tử hai bên có thể thông qua tỉ thí để biết được điểm thiếu sót của mình, đồng thời cũng học hỏi thêm kinh nghiệm từ đối thủ.

Nhưng đối với đại đa số đệ tử của Lục Viện thì đợt tỉ thí này ngoại trừ được tham khảo học hỏi ra, còn mang ý nghĩa đến xem náo nhiệt đồng thời cũng là cơ hội kiếm chút tài lộc.

Hiện tại vẫn chưa tới thời gian bắt đầu tỉ thí, vì thế cao tầng Trấn Thiên Tông và đám người Trưởng lão Cửu Thần Cung vẫn chưa đến, nhất thời khiến cho cả Thí Luyện Tràng trở nên ồn ào, náo loạn.

"Chỉ còn khoảng thời gian một nén nhang nữa thôi, sáu trận chiến đấu và mười tám kèo cá cược tùy ý mọi người lựa chọn. Chư vị xem trọng ai thì phải nhanh tay đặt cược trước cho người đó, chỉ một viên Ngũ Hành Thạch hạ phẩm thôi, tỉ lệ cược cao nhất lúc này là một ăn chín mươi tám, thế nào... có muốn làm giàu nhanh chóng không? Muốn một đêm đổi đời không nào? Nếu muốn thì đây chính là cơ hội tốt nhất của chư vị, đắn đo nghĩ ngợi làm gì, bắt tay vào hành động nhanh đi! Rất tốt... hiện tại tỉ lệ cược đã lên tới chín mươi chín, nhanh tay lên nào, cơ hội làm giàu hiếm có đây".

Trong biển người đông đúc này, có một gã tiểu nhị của Thương Nguyệt thương hội đang khản giọng hét to, với tư cách là một thương hội có danh tiếng như bọn họ thì đương nhiên sao có thể bỏ qua cơ hội kiếm chác Ngũ Hành Thạch này được chứ!

Nhờ vào hiệu quả của việc tuyên truyền như vậy, khiến cho rất nhiều đệ tử Trấn Thiên Tông bắt đầu tham gia vào cá cược, dù thế nào đi nữa thì sáu trận tỉ thí kia gần như đã được dự đoán đưa ra trước kết quả.

Trận đầu tiên: Trấn Thiên Tông Tả Thiên Tu giao đấu với Cửu Thần Cung Miêu Dị.

Trận thứ hai: Trấn Thiên Tông Mộc Hải giao đấu với Cửu Thần Cung Tưởng Thúc Dĩ.

Trận thứ ba: Trấn Thiên Tông Ninh Dao giao đấu với Cửu Thần Cung Dị Đình.

Trận thứ tư: Trấn Thiên Tông Chu Vũ giao đấu với Cửu Thần Cung Triệu Thống.

Trận thứ năm: Trấn Thiên Tông Nhận Vô Song giao đấu Cửu Thần Cung Vân Hạo.

Còn trận thứ sau chính là Phong Nhược giao đấu với Cửu Thần Cung Khuynh Thiên Vũ.

Ba trận đầu tiên thì khó có thể dự đoán được kết quả, vì thế rất ít người đặt cược vào đó. Còn về trận thứ tư và thứ năm, thì đại đa số đệ tử đều lựa chọn Chu Vũ và Nhận Vô Song, bởi không những hai cái tên này có thực lực không tầm thường mà đồng thời còn có danh tiếng không nhỏ trong Trấn Thiên Tông.

Có rất nhiều người bất giác đặt hy vọng nhỏ nhoi lên người phe đối thủ bên kia, mặc dù biết rõ ràng đặt cửa dưới chẳng khác gì lấy bánh bao thịt quang cho chó vậy, đúng là một đi không trở lại.

Còn về trận tỉ thí thứ sáu, xem ra tình hình lại xoay chuyển một cách đáng buồn cười, bởi tất cả đều đặt cược lên người Khuynh Thiên Vũ. Thật ra, chuyện này cũng dễ hiểu thôi, trong cấp bậc Trúc Cơ trung kỳ thì một gã vô danh như Phong Nhược sao có thể xứng làm đối thủ của Khuynh Thiên Vũ vốn có tiếng tăm lừng lẫy kia chứ?

"Hừ ! Ta đặt Phong Nhược thắng! Đặt luôn một nghìn viên Ngũ Hành Thạch hạ phẩm!" Nhất thời từ trong đám người đông đúc bỗng có một thanh âm vang lên trái ngược với những kẻ đang bu đầy xung quanh, khiến cho mọi người không nhịn được mà quay sang nhìn.

Thậm chí còn có người hảo tâm mở lời khuyên nhủ: "Này! Đường Thanh... đầu ngươi có bị sốt hay không thế? Cái thứ nước đổ lá khoai thế này mà cũng không phải như thế này ah!Nếu ngươi cảm thấy thừa Ngũ Hành thạch thì có thể chia cho ta một ít, ít ra ta sẽ nhớ đến ân tình của ngươi a".

Thì ra trong cả đám người đông đúc này, chỉ có mỗi mình Đường Thanh là mua Phong Nhược thắng, vốn đám người này cũng chỉ đến đây để xem náo nhiệt mà thôi, Phong Nhược có thua cũng chẳng có vấn đề gì, dù sao ai mà chẳng biết thực lực của Khuynh Thiên Vũ như thế nào, nhưng về sau thấy chẳng ai đặt cửa Phong Nhược khiến bọn họ cũng hơi xấu hổ, vì thế quyết định đặt một viên hạ phẩm Ngũ Hành Thạch vào cửa Phong Nhược, điều này không quan hệ gì tới thắng thua, mà chỉ tranh thủ một chút mặt mũi cho bổn tông mà thôi!

"Đầu ngươi mới nóng ấy, ta nguyện ý đặt cửa này!"Đường Thanh trợn trắng mắt nói.

Đúng lúc này, một thanh âm vô cùng ngọt ngào vang lên: "Ta cũng mua Phong Nhược thắng, đặt một vạn viên hạ phẩm Ngũ Hành Thạch!"

Thanh âm này vừa vang lên khiến tất cả mọi người trong phạm vi trăm trượng tắt tiếng, một vạn hạ phẩm Ngũ Hành Thạch ah! Đây chính là đại thủ bút ah, phải biết rằng những người khác có đặt cửa dưới thì cũng chỉ đưa ra hơn mười mấy hoặc là trăm viên mà thôi, thậm chí Đường Thanh đặt một ngàn viên cũng là con số rất lớn rồi!

Con số một vạn khảo khiến đám người quay sang tìm chủ nhân của thanh âm kia, chỉ thấy đó là một thiếu nữ áo nam có dung nhan xinh đẹp đang đứng giữa đám người, nàng có đôi mắt linh động, trên miệng vẫn đang nở nụ cười mang chút tinh nghịch, khiến người ta có cảm giác như nàng chỉ là một tiểu nữ hài à không một tiểu nữ hài tinh nghịch mới đúng, nhưng điều làm mọi người chú ý chính là yêu bài bên hông nàng ghi rõ, nàng là đệ tử của Cửu Thần Cung!

Khi nhìn thấy nữ tử này, lập tức Đường Thanh và Bành Việt đần cả người, bởi vì bọn họ chẳng xa lạ gì vị nữ tử này.

"Diệp Hoàn? Sao lại là ngươi?Không phải ngươi đi Nhạn Bắc Địa Vực sao?Hơn nữa, sao ngươi lại trở thành đệ tử của Cửu Thần Cung? "Sau khi phục hồi tinh thần, Đường Thanh không nhịn được mà hưng phấn kêu lên, quả thật hắn còn hưng phấn hơn cả chuyện Phong Nhược giành thắng lợi ấy chứ.

"Các ngươi có thể tới, sao ta lại không thể tới? Các ngươi có thể gia nhập Trấn Thiên Tông, sao ta lại không thể tiến vào Cửu Thần Cung?"

Diệp Hoàn mỉm cười, ánh mắt liếc nhìn mấy người đằng sau Đường Thanh rồi nhướng mày nói:"Phong Nhược đâu? Mọi người đều đã tới rồi mà hắn vẫn còn chưa tới, chắc lẽ sợ thua lên bỏ trốn sao!"

"Hắc! Phong Nhược chính là loại người như vậy mà, tuy người khác có thể vì sĩ diện mà khổ cái thân, nhưng hắn thấy không thắng được thì vẫn cứ bỏ trốn như thường!Vì thế Diệp Hoàn ngươi đặt sai cửa rồi, một vạn viên hạ phẩm Ngũ Hành Thạch a, đây là con số không nhỏ chút nào!"Đường Thanh bất giác buông lời khuyên nhủ, bởi bọn họ cũng chẳng ai tin tưởng Phong Nhược cho lắm, nếu như Phong Nhược thật sự trốn tránh trận chiến này thì bọn họ cũng chẳng cảm thấy bất ngờ

"Như vậy sao được. Ta còn trông cậy vào hắn để kiếm được siêu lợi nhuận nữa a!"

Diệp Hoàn nói xong, lại tiếp tục bỏ thêm hai vạn viên hạ phẩm Ngũ Hành Thạch, lập tức tỉ lệ đặt cược hạ xuống còn ba mươi, tình huống này khiến không chỉ đám người Đường Thanh trợn mắt há mồm mà còn làm đám người của Thương Nguyệt thương hội cảm thấy sợ hãi, vì tỉ lệ đặt cược vẫn còn rất cao, chẳng may Phong Nhược may mắn thắng được thì... Diệp Hoàn kiếm được món lời lớn rồi!

Đương nhiên cái cảm giác này cũng chỉ là ảo giác mà thôi, bởi nếu nói Phong Nhược sẽ thắng Khuynh Thiên Vũ, thì chẳng phải là nói đùa sao?

Đám người Đường Thanh dùng sức vỗ má mình một cái, nhưng dù thế trái tim trong lồng ngực cũng đập liên hồi, ba vạn viên hạ phẩm Ngũ Hành Thạch ah!Vậy mà Diệp Hoàn không chút luyến tiếc đáp ra, có trời mới biết nhà của nàng giầu có đến cỡ nào a?Mà càng làm người ta cảm thấy phiền muộn chính là, nàng mới chỉ có tu vi Cơ trung kỳ thôi!

Thế nhưng làm cho người ta hộc máu chính là, nàng lại đặt cược lên người đã được xác định là thua cuộc !Điều này khiến đám người Đường Thanh cảm thấy vô cùng đau lòng, nhiều Ngũ Hành Thạch như vậy cũng đủ để mua một kiện thượng phẩm pháp khí rồi đó!

"Ách, Diệp Hoàn, ngươi có chắc chắn là ngươi không có vấn đề gì không?" Đường Thanh không nhịn được mà hỏi lại, trước đó cũng có người nói hắn là nóng đầu, nhưng hiện tại hắn có thể khẳng định là đầu Diệp Hoàn cháy đến hỏng rồi, kể cả nàng muốn ủng hộ Phong Nhược thì cũng không cần phải khoa trương như vậy chứ, ngay cả mình ủng hộ Phong Nhược cũng chẳng dám làm như vậy nữa là.

"Đương nhiên là chẳng có vấn đề gì rồi! Mà phải nói rõ, không phải là ta ủng hộ cái tên Phong Nhược kia, mà chẳng qua ta chỉ muốn kiếm Ngũ Hành Thạch thôi, được rồi! Cứ như vậy đi, ta đây là lén chạy tới đây đấy!"

Diệp Hoàn nói xong, liền vội vàng chạy về phía cái đài cao lớn trong thí luyện trường, đó chính là nơi nghỉ ngơi của đám đệ tử Cửu Thần cung bái sơn và đám đệ tử Trấn Thiên Tông tham gia tỉ thí, đồng thời đó cũng là nơi tiến thành tỉ thí.

Lúc này trên đài cao, ngoài đám người Khuynh Thiên Vũ của Cửu Thần Cung còn có đám người Nhận Vô Song, Chu Vũ mới xuất hiện, thế nhưng thỉnh thoảng bọn họ nhìn xung quanh vẫn chẳng thấy Phong Nhược xuất hiện.

Đa số mọi người đều biết, mấy ngày trước Phong Nhược dùng thái độ vô cùng kiêu ngạo xé rách thiếp mời của Khuynh Thiên Vũ, làm Khuynh Thiên Vũ giận tím mặt, đang định hôm nay phải hung hăng giáo huấn Phong Nhược một phen, ai dè đến tận giờ phút này mà hắn vẵn chưa thèm xuất hiện.

"Chẳng lẽ cái tên Phong tiểu tử kia định trốn tránh tỉ thí sao?"

Triệu Thống Cửu Thần Cung không nhịn được mà bắt đầu suy đoán, hắn và đám người Vân Hạo cũng biết qua Phong Nhược, năm xưa ở U Lâm, Phong Nhược đã cho bọn họ hít bụi chẳng khác gì vung tay tát vào mặt bọn họ một cái thật đau!

Lúc đó, trong lòng bọn họ thầm nhủ, trong trận tỉ thí tiếp theo phải cho Phong Nhược đẹp mặt mới thôi, nhưng ai ngờ lại phát sinh sự kiện Khô Mộc Hải khiến tỉ thí bị hủy bỏ, thật ra lần bái sơn Trấn Thiên Tông này, đại đa số đệ tử Cửu Thần Cung đều tới vì Phong Nhược, không đánh bại được hắn thì không thể nhổ được cục tức trong lòng bọn họ, nếu không phải là Khuynh Thiên Vũ tự mình ra tay thì không thiếu người muốn tỉ thí cùng với Phong Nhược.

Đợi chán đợi chê, đợi đến lúc cao tầng của Trấn Thiên Tông và Trưởng lão dẫn đội của Cửu Thần Cung sắp xuất hiện, mọi người mới thấy Phong Nhược đang vội vàng chạy tới!

Nhưng khiến mọi người cảm thấy bất ngờ chính là trên lưng Phong Nhược có hai thanh kiếm khí, một thanh mầu xanh, một thanh mầu bạch ngân

Từ xa nhìn lại có thể thấy hai thanh kiếm khí kia phát ra hào quang lấp lánh, thoạt nhìn rất là khí thế.

"Xin lỗi các vị, ta đến hơi muộn!"

Giữa cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người xung quanh, Phong Nhược vẫn thản nhiên bước lên đài cao, sau đó ôm quyền hướng về phía mọi người, rồi đi tới bị trí bên cạnh đài cao, sau đó điềm nhiên ngồi xuống. Thật ra cũng không phải hắn muốn tới muộn, mà do hắn phải đợi đến khi vỏ kiếm của Lưu Vân kiếm luyện chế xong thì mới vội vàng cầm lấy vỏ kiếm rồi chạy tới đây, may mà tới kịp trước khi tỉ thí, chứ nếu không đợi đến khi cao tầng Trấn Thiên Tông và Trưởng Lão dẫn đội của Cửu Thần Cung tới hắn mới vác mặt đến, thì cái tội trong mắt không có trưởng bối không thẻ nào tránh khỏi được, lúc đó nhẹ thì bị khiển trách, còn nặng thì bị phạt diện bích, như vậy thì chẳng vui vẻ gì rồi

"Hừ! Thật là ra vẻ !"

Khuynh Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng, rồi thu lại ánh mắt, lúc này Chưởng Viện Thượng Tam Viện của Trấn Thiên Tông cùng với Trưởng lão dẫn đội của Cửu Thần cung cũng sắp đến, nên bọn họ không thể đứng đó mà chế nhạo hắn được, nhưng may mà tên tiểu tử này không hề trốn tránh tỉ thí, chỉ cần Phong Nhược dám xuống đây, thì hắn thề, phải dùng thủ đoạn nhanh chóng và mạnh mẽ nhất đánh cho Phong Nhược thoi thóp mới thôi.

Đúng lúc này Chưởng viện Thượng Tam Viện của Trấn Thiên Tông và trưởng lão dẫn đội của Cửu Thần Cung xuất hiện, Thí Luyện Tràng vốn đang huyên náo lập tứ yên tĩnh trở lại

Tam đại Chưởng viện của Trấn Thiên Tông đều tới, thoạt nhìn có vẻ giới cao tầng rất coi trọng tỉ thí lần này a, mà Phong Nhược cũng nhận ra hai vị trưởng lão dẫn đội của Cửu Thần Cung, một người chính là vị lão gia tóc bạc có tu vi thâm sâu khó đoán, còn vị còn lại chính là con yến tử của buổi sớm mai a.

Nhưng điều khiến bọn họ thu hút được ánh mắt mọi người nhất chính là hình ảnh Mộ Phi Tuyết đi cùng với người cùng giai vị Kim Đan kỳ, Khuynh Lan Hiên. Hai nàng vừa mới xuất hiện đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Thế nhưng hai nàng dường như chẳng để ý tới mọi người xung quanh, chỉ thân mật song song đi tới, vừa cười lại vừa nói, quả là phong tình vạn chủng đến cực điểm a.

Nhưng một màn này rơi vào trong mắt Phong Nhược lại khiến trong lòng hắn xuất hiện một dự cảm rất đáng sợ.