Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1466: Đồ ngốc.


Đối diện với ánh mắt tràn ngập lửa giận và chất vấn của lão binh, trong tâm Tống An Lộ lại cả kinh. Không hiểu sao, vốn lão binh này là bộ hạ của lão, nhưng khi đối mặt lão lại cảm thấy hơi sợ hãi, đương nhiên lão sẽ không để lộ ra ngoài, chỉ lạnh lùng hỏi:

- Không tuân quân lệnh. Ăn cây táo rào cây sung! Xử trí theo quân pháp!

Lão binh nọ lạnh lùng hỏi lại:

- Chẳng lẽ y nói sai sao? Tề Vương Điện hạ lệnh cho chúng ta bày trận chờ ở ngoài thành, y không hề vi phạm quân lệnh.

- Y nói bậy nói bạ vu oan cho Tướng quân...

Lão binh nọ ngắt lời lão không chút nể nang:

- Y không vu oan cho La Tướng quân. Tề Vương và Từ Tu đều nói La Tướng quân mưu hại Tổng đốc đại nhân. Tiểu Hàn chỉ là còn chưa hiểu rõ, nếu ngài cảm thấy y nói sai thì giải thích một câu với y. Vì sao mới nói một câu đã muốn lấy mạng y? Ngài là nha tướng, nhưng trên đầu thành chính là Giám Quốc Điện hạ Tề Vương, chẳng lẽ không nên tuân theo mệnh lệnh của Tề Vương? Tống Nha tướng, y còn trẻ, ngài cũng biết y mới kết hôn được nửa năm, cả nhà già trẻ đều trông cậy vào y mà?

Tống An hơi lắp bắp:

- Vậy...vậy cũng không thể nói bậy. Các ngươi...các ngươi mau bày trận đi...!

- Không cần ngài ra lệnh!

Một kỵ binh tráng kiện bên cạnh lạnh lùng nói:

- Tống Nha tướng, nếu Tiểu Hàn sợ hãi chùn bước trên chiến trường, ngài giết một răn trăm chúng ta cũng không có lời nào để nói. Nhưng bây giờ, chỉ vì y nói sai một câu đã lấy mạng y, đây là quân pháp gì chứ? Chỉ sợ cho dù là La Tướng quân cũng không có quyền này.

- Vậy ngươi muốn làm thế nào?

Tống An Lộ trầm giọng hỏi.

- Ta không thể làm gì, nhưng quốc có quốc pháp, giết người phải đền mạng, chính là thiên kinh địa nghĩa!

Hán tử vai u thịt bắp nổi giận.

Tống An Lộ cố gắng che giấu sự bối rối của mình, cười lạnh:

- Thì sao? Chẳng lẽ ngươi muốn giết ta? Ngươi cũng biết, phạm thượng là tội gì...

Y còn chưa dứt lời, thân thể đột nhiên run lên, lập tức mọi người đều thấy một cây đại đao cắm sâu vào lồng ngực Tống An Lộ. Y không dám tin, cúi đầu xuống nhìn mũi đao xuyên ra từ lồng ngực của mình, trên lưỡi đao còn đang rỉ máu. Lảo đảo, y vẫn cố quay đầu nhìn, chỉ thấy sau lưng là một đoàn kỵ binh, tất cả đều nhìn y bằng ánh mắt lạnh lùng, thậm chí còn không biết được là ai đã ra tay.

Lảo đảo trên lưng ngựa hai cái, Tống An Lộ ngã gục xuống, giật giật một chút liền bất động.

- Một thanh đao không biết từ đâu xuất hiện, không cẩn thận đã làm bị thương Nha tướng.

Một lão binh vội nói nhanh:

- Mọi người xem là ai ra tay?

Tất cả kỵ binh đều lắc đầu.

Lão binh lớn tiếng hô:

- Mọi người, ai đồng ý ở lại thì bày trận chờ, nếu không muốn tiếp tục thì có thể rời đi.

Dù sao kỵ binh cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh, sau hỗn loạn lại xếp thành phương trận rất nhanh. Từ trong thành tuôn ra rất nhiều kỵ binh, tràn ra khắp nơi, rất nhiều người không hiểu rõ những lão binh này đã xảy ra chuyện gì, thấy phương trận xếp thế này, kỵ binh hai bên cũng bắt chước mà xếp hàng điểm quân theo. Chỉ một lát sau, trên bãi đất trống rộng ngoài thành, mấy ngàn kỵ binh đã lần lượt xếp thành phương trận.

Trong thành, La Định Tây nhìn kỵ binh đang tuôn ra khỏi thành bên cạnh, cắn chặt răng. Thấy tướng sĩ bên cạnh càng lúc càng ít, y run lên cũng muốn ra khỏi thành. Trên đầu thành, mấy người Tề vương cũng không để ý tới, y cũng đi theo ra đến cửa thành và nhanh chóng theo binh mã phi ra ngoài thành. Đột nhiên, chiến mã dưới chân hí dài nghiêng người muốn ngã, y nhún chân bay lên, khi rơi xuống chỉ thấy ngựa của mình ngã dưới đất, đang giãy dụa, nhìn kỹ lại, thấy trong mông ngựa có một mũi tên.

La Định Tây ngẩng đầu nhìn ra cửa thành, chỉ thấy một gã tướng lĩnh cưỡi trên lưng ngựa, tay cầm cung đang lạnh lẽo nhìn mình. Đương nhiên mũi tên cắm trên mông ngựa kia là do người này bắn.

Hai mắt La Định Tây lạnh đi, gằn ra bốn tiếng:

- Hiên Viên Thắng Tài!

Người bắn ra mũi tên vừa rồi chính là Hiên Viên Thắng Tài em họ của Thần Tiễn Hiên Viên Thiệu, cũng chính là tướng chỉ huy binh lính ngăn ngoài cửa thành. Hiên Viên Thắng Tài lại vòng tay ra sau, rút ra một mũi tên, lắp trên trường cung, động tác rất thành thạo, mũi tên chỉ trúng La Định Tây. Hiên Viên Thắng Tài lên tiếng:

- La Định Tây, ngươi dám bước một bước, mũi tên này sẽ bắn thủng cổ họng của ngươi. Ngươi tin không?

Kỵ binh Bắc Sơn đi vòng qua hai bên La Định Tây, không ai buồn liếc sang y.

Giờ thì y đã hiểu, mình đã đi vào tuyệt lộ. Từ Tu làm phản xuất hiện cùng Tề Vương đã khiến cho kỵ binh Bắc Sơn ly tâm, chính mình bị bộ hạ của mình vứt bỏ.

Mũi tên của Hiên Viên Thắng Tài chỉ thẳng vào y, đương nhiên y biết rõ uy danh của Thần Tiễn Hiên Viên Thiệu. Hiên Viên Thắng Tài cũng không nói chơi, nếu mình thực sự bước một bước, mũi tên này, chắc chắn gã sẽ bắn.

Trời sắp sáng, mùa đông lạnh lẽo đã qua, mùa xuân đang về tới, nhưng La Định Tây cảm thấy buổi sáng mùa xuân hôm nay còn lạnh hơn đêm đông nhiều.

Thất bại thảm hại!

Y nhắm mắt lại. Cả đời này, y giết người vô số, nội tâm chưa hề sợ hãi.

Cả đời này, y vẫn luôn tin tưởng có thể nắm chắc vận mệnh trong tay, đi theo Tiếu Hoán Chương mười năm, y vẫn luôn ẩn nhẫn ít xuất hiện, chỉ vì một lần vụt sáng. Mười mấy năm ẩn nhẫn không hề uổng phí, cuối cùng y đã nắm được đại quyền ở Bắc Sơn.

Tạo hóa trêu ngươi, Chu Lăng Nhạc ở Tây Bắc quật khởi mạnh mẽ, thậm chí cả Sở Hoan ở Tây Quan cũng trên cơ y. Y biết rõ chỉ có thể tiếp tục ẩn nhẫn, lập nhiều chiến công, biểu hiện lòng trung với Chu Lăng Nhạc, lại tiếp tục ẩn nhẫn dưới trướng Chu Lăng Nhạc, đợi tới một ngày, thời cơ xuất hiện, không chắc y sẽ không thể xoay người đổi gió.

Nhưng y vạn lần không ngờ mình lại chết ở đây, hơn nữa lại còn bị chơi ác như vậy. Một lần tính sai, vĩnh viễn không bao giờ siêu sinh.

Mấy ngàn kỵ binh Bắc Sơn trong thành tuôn ra ngoài, bọn họ cũng rất tự giác bày trận, kể cả rất nhiều tướng lãnh dưới trướng Chu Lăng Nhạc, tuy đều do lão bồi đắp nhưng bây giờ, biết lão đã thất thế cũng đều điểm danh trước trận.

Có thể kỵ binh Bắc Sơn không phải đội kỵ binh mạnh nhất, nhưng lại là quân đoàn kỵ binh tinh nhuệ nhất Bắc Sơn, bày trận ngoài thành rất nhịp nhàng, nhanh chóng, không bao lâu sau bên ngoài thành hoàn toàn yên tĩnh.

La Định Tây nhắm nghiền hai mắt, lúc này, y cảm thấy, giữa đất trời chỉ có một mình y tồn tại.

Nghe tiếng bước chân tiến lại gần mình, y bất ngờ mở to mắt, chỉ thấy bảy tám võ sĩ Tây Quan khôi ngô trước mặt. Một người trầm giọng nói:

- Phụng mệnh Giám quốc, bắt phản tặc La Định Tây!

La Định Tây muốn rút đao, nhưng không hiểu sao dường như tay cầm đao không còn chút sức lực, hoặc đại đao của mình đột nhiên trở nên quá nặng nề. Lúc này, mấy võ sĩ Tây Quan kia đã cùng tiến tới, vật y xuống đất, đoạt chiến đao, trói chặt.

Bị trói, đầu óc y mới hơi tỉnh lại, mới kịp phản ứng. Khi đối phương trói y thậm chí còn chẳng phản kháng.

Ngẩng đầu, y thấy ở cửa thành là Tề Vương được một đám người vây quanh đưa ra khỏi thành. Bên cạnh Tề Vương, ngoài Từ Tu và Công Tôn Sở, Bạch Hạt Tử và Cừu Như Huyết cũng ở đó.

Hiên Viên Thắng Tài tung người xuống ngựa, tiến tới bái kiến Tề Vương. Được Tề Vương khen vài câu, gã mới lại đi trước đội hộ vệ tới gần La Định Tây.

- Bây giờ ngươi còn thấy Bổn vương là giả mạo không?

Tề Vương hừ lạnh:

- Nếu Bổn vương là giả mạo, ngươi càng cần phải cẳm thấy hổ thẹn. Giả Vương gia bắt thực Tướng quân, ngươi cảm thấy vinh quang chứ?

Lúc này, La Định Tây đã trấn định lại, cười lạnh:

- Thắng làm vua, thua làm giặc. Nếu đã kết cục thế này, lão tử cũng không có gì để nói.

- Giờ mới có được mấy phần khí khái nam nhân đấy.

Tề Vương thản nhiên nói:

- La Định Tây, ngươi nên biết, đối nghịch với triều đình cũng không có kết quả gì tốt. Ngươi là đang tự tìm đường chết đấy!

- Tề Vương, hôm nay các ngươi thắng, nói cái gì chả đúng!

La Định Tây cười lạnh:

- Các ngươi có bao giờ tự hỏi, nếu không phải có người bán đứng Bổn tướng, bây giờ các ngươi còn có thể ở đây lớn tiếng nói chuyện với ta sao?

Ánh mắt y lướt sang Từ Tu đứng sau lưng Tề Vương:

- Từ Tu, lão tử hỏi ngươi...vì sao ngươi lại phản bội lão tử?

Từ Tu thản nhiên đáp:

- Vậy ta hỏi ngươi, vì sao ngươi lại phản bội Tiếu Đốc? Ngươi đã lộ tâm mưu phản, đương nhiên ta không thể để mặc cho ngươi làm phản!

- Nói bậy to mồm!

La Định Tây cười lớn:

- Mấy lời nói nhảm này, ngươi cũng tin được hả?

Từ Tu đợi một chút, cuối cùng chắp tay với Tề Vương:

- Điện hạ, hạ thần muốn nói mấy câu với La Định Tây, không biết Điện hạ có đáp ứng?

Tề Vương liếc qua y, không nói gì, chỉ đi về phía quân kỵ binh Bắc Sơn, người bên cạnh đi theo. Từ Tu vẫy vẫy tay ý bảo binh sĩ hai bên La Định Tây lui đi, tới khi không còn ai y mới thản nhiên nói:

- Ngươi biết sai lầm lớn nhất của ngươi là gì không?

La Định Tây khẽ giật mình, hỏi ngược lại:

- Ngươi muốn nói gì?

- Ngươi có thể thay thế được Tiếu Hoán Chương không phải vì ngươi giỏi, mà là vì có người giúp ngươi.

Từ Tu chậm rãi nói:

- Sai lầm lớn nhất của ngươi là qua sông nhưng lại phá cầu quá nhanh. Ta đã theo ngươi nhiều năm như vậy, đã biết rõ tính tình của ngươi, ngươi lại là kẻ khiêm tốn, co được duỗi được, khiến cho ta rất khâm phục, nhưng đây cũng là nhược điểm trí mạng của ngươi. Một khi đắc thế, ẩn nhẫn trước đó sẽ bộc phát.

La Định Tây nhìn chằm chằm Từ Tu, ánh mắt đầy oán độc.

- Ta đã khuyến cáo ngươi phải cẩn thận đề phòng một người.

Từ Tu khẽ thở dài:

- Nhưng ngươi lại không đề phòng.

La Định Tây khẽ giật mình, đột nhiên hiểu ra cái gì đó, thất thanh nói:

- Là...là tiện nhân kia?

- Hồng nhan họa thủy, họa quốc ương dân. Nữ nhân này luôn luôn có thể đùa bỡn nữ nhân trong lòng bàn tay, mà thiên hạ lại có vô số kẻ ngốc tình nguyện bị nàng đùa bỡn.

Từ Tu nói khẽ:

- Ngươi đó, mà ta...cũng là kẻ ngốc đó!

Toàn thân La Định Tây chấn động, ánh mắt đầy kinh hãi xen lẫn phẫn nộ:

- Thì ra...thì ra là ngươi...Ha ha ha...

Y cười ha hả:

- Thì ra là vậy, thì ra là vậy...tiện nhân ai cũng có thể làm chồng kia, thì ra...thì ra là vì ả...

Sát ý dày đậm trong mắt.

- Ta chỉ hận không đã không giết ả!

- Ta cũng đã từng nghĩ vậy.

Từ Tu cười khổ:

- Khi ả tìm tới ta, ý niệm đầu tiên hiện ra trong đầu ta là muốn giết ả. Nhưng...cuối cùng ta lại không thể ra tay, cho nên cũng chỉ có thể trở thành con rối trong tay ả. Bây giờ ngươi muốn phanh thây xé xác ả, nhưng nếu thực sự đối mặt với ả một lần nữa, ngươi thực sự có thể xuống tay sao?