Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1559: Gây chuyện thị phi.


Nghe đến đó, Kỳ Hoành nhếch mép cười lạnh:

- Một đám tôm tép nhãi ranh mà cũng dám tự xưng vương xưng bá cơ à?

Đại thiếu gia kia nói:

- Hai vị không biết chuyện trong Quan nội gần đây, hiện nay người xưng vương nhiều không đếm xuể, chiếm một quả núi với tầm một trăm đến một nghìn thuộc hạ cũng xưng vương được rồi đấy.

Sở Hoan nhíu mày hỏi:

- Các hạ nói đến Thiên Môn đạo đồ, chẳng lẽ ở Kim Lăng các người cũng xuất hiện Thiên Môn đạo đồ?

- Tạm thời Thiên Môn đạo đồ chưa đến đây, nếu bọn chúng đến rồi thì chúng ta sẽ không đến Tây Bắc mua nhà trước đâu, sớm đã cùng người nhà đi sang Tây Bắc lánh nạn rồi.

Đại thiếu gia thở dài:

- Bất quá xem tình hình hiện nay thì không mấy ngày nữa... Bây giờ kinh thành là một vùng hoang phế, Miêu Tướng quân ở Tần Thủy cũng không cầm cự được mấy ngày nữa...!

- Từ từ...

Sở Hoan cau mày nói:

- Ngươi nói hiện nay kinh thành là một vùng hoang phế?

Đại thiếu gia gật đầu nói:

- Hai người không biết, cách đây không lâu dân chạy nạn từ các vùng gần kinh đô đột nhiên xông vào kinh thành, hơn mười vạn người đói khổ cùng nhau ùa vào giết người phóng hỏa, toàn bộ kinh thành đều chìm trong biển lửa...

Sở Hoan tỏ vẻ khiếp sợ, gần đây toàn bộ tinh lực của hắn đều tập trung ở vùng Tây Bắc, vì khoảng cách giữa kinh thành và Tây Bắc khá xa nên trong thời gian ngắn vẫn chưa nhận được tin kinh thành bị tấn công.

- Ai trấn thủ kinh thành?

Sở Hoan cau mày hỏi:

- Mấy vạn đồn quân hộ vệ đóng ở gần kinh thành không lẽ đều làm ngơ không thấy?

- Làm gì có đồn quân hộ vệ nào.

Đại thiếu gia nói:

- Thiên Môn đạo đã đánh đến Tần Thủy rồi, triều đình điều tất cả quân mã ở kinh thành và những vùng gần đó đi Tần Thủy đánh giặc, nghe nói trong kinh thành chỉ có mấy ngàn quân mã bảo vệ, có lẽ triều đình không thể ngờ dân chạy nạn lại đột nhiên tấn công kinh thành, rất có thể là không kịp trở tay đã bị đám dân chạy nạn tấn công rồi, cụ thể như thế nào chúng ta cũng không biết, chỉ là nghe những người chạy nạn nói thôi.

Một người đứng cạnh cười lạnh nói:

- Hơn mười vạn dân chạy nạn ùa vào kinh thành thì có thể có kết quả gì? Trong kinh thành ca múa mừng thái bình, ăn ngon mặc đẹp, tự nhiên lại xông vào đi khắp nơi giết người cướp của, đám dân chạy nạn đó chẳng khác gì thổ phỉ. Ta lại nghe rằng đám đó chẳng qua chỉ là một đám thổ phỉ, nghe nói trong kinh rối loạn nên mượn gió bẻ măng nhao nhao tiến vào kinh thành. Có những đám thổ phỉ này bên trong thì làm sao có thể có kết quả gì tốt đẹp.

Sở Hoan sầm mặt xuống.

- Bên đông nam không phải còn Lôi Tướng quân sao?

Kỳ Hoành hỏi:

- Chẳng lẽ Lôi Tướng quân lại không ngăn được Thiên Môn đạo?

- Lôi Tướng quân?

Đại thiếu gia hỏi lại:

- Người mà ngươi nói đến là Lôi Cô Hành Lôi Tướng quân đúng không? Ta nghe nói ông ta đã chết trận, hi sinh cho đất nước, không biết đích xác là thật hay giả. Nhưng người thống lĩnh quân đội bên Tần Thủy hình như là Miêu Tướng quân, sau khi kinh thành bị dân chạy nạn tấn công, nghe nói quân đội ở Tần Thủy đã nhanh chóng rã rời ý chí, trước mặt là Thiên Môn đạo sầm sập ào đến, sau lưng là kinh thành lại đang rối loạn, ai mà còn có tâm trạng tiếp tục đánh nhau nữa? Nghe nói đã có rất nhiều người đào ngũ, Miêu Tướng quân là một hảo hán, vẫn đóng quân giữ ở Tần Thủy, nghe nói còn phái một cánh quân quay về cứu kinh thành. Ây dà, binh mã loạn xạ cả, tình hình bên đó bây giờ thế nào chúng ta cũng không rõ nữa.

Sở Hoan khẽ bái một cái coi như tạ ơn rồi quay lại, ngồi trong quán, sắc mặt tối sầm nghiêm trọng. Kỳ Hoành cũng tối mặt lạnh lùng, hạ giọng nói:

- Sở đốc, nếu kinh thành thực sự rối loạn thì cánh quân bên Tần Thủy không thể vững được.

Sở Hoan khẽ gật đầu, hiểu rõ ý Kỳ Hoành.

Quân đội ở Tần Thủy là tiền tuyến đánh giặc, tiếp tế là từ kinh thành mà ra, nếu kinh thành đã bị chiếm đóng thì cũng giống như đã tuyệt đường tiếp tế của quân đội Tần Thủy, không được tiếp tế viện trợ thì quân đội có hùng mạnh thế nào cũng không thể giữ vững được.

- Thái tử tọa trấn kinh thành, nếu kinh thành thất thủ thì bây giờ Thái tử ra sao?

Kỳ Hoành thấp giọng nói:

- Chẳng lẽ Thái tử cũng đã rơi vào tay bọn chúng rồi?

Sở Hoan lắc đầu:

- Tình hình cụ thể chúng ta không thể đoán được, thế nhưng Thái tử không phải người tầm thường, muốn bắt được y không phải dễ đâu. Tuy bạo dân tấn công kinh thành nhưng theo ta được biết thì hoàng thành vững chắc cao lớn, chính là thành trong thành đó, hơn nữa trong Hoàng thành còn có Cấm Vệ Quân của Hoàng gia đóng giữ, chỉ cần không phải là quân đội chính quy đánh vào mà chỉ dựa vào đám bạo dân cũng rất khó để đánh đổ được Hoàng thành. Trong tình thế nguy cấp, rất có khả năng Thái tử vẫn đang trốn trong Hoàng thành!

Kỳ Hoành xuất thân là Cấm Vệ Quân, có hiểu biết đại khái về Hoàng thành, gật đầu nói:

- Sở đốc nói phải lắm, Hoàng thành vô cùng chắc chắn, bốn cổng đều được đúc bằng đồng, chỉ cần trấn giữ tốt thì dù là mấy vạn đại quân đánh đến cũng không dễ dàng gì mà phá nổi đâu.

- Xem ra Quan nội đúng là loạn hết rồi.

Sở Hoan thở dài nói:

- Hai năm qua chúng ta đánh nhau sứt đầu mẻ trán ở Tây Bắc, Quan nội cũng đã có những thay đổi không ngờ... Phải rồi, Kỳ Hoành, bọn họ nói Lôi Tướng quân đã chết trận, theo ngươi thì là thật hay là giả?

Kỳ Hoành cười nói:

- Chỉ e là tin đồn nhảm thôi, sắp loạn đến nơi nên tin tức kiểu gì mà chẳng có. Lôi Tướng quân chinh chiến đã nhiều, vô cùng dũng mãnh, thuộc hạ còn có năm trăm Kinh Lôi Kỵ, cho dù không ngăn được Thiên Môn đạo đồ nhưng hoàn toàn có khả năng tự bảo vệ mình. Có khả năng Lôi Tướng quân đã lùi về giữ kinh thành, chỉ cần có Lôi Tướng quân thì cho dù đám bạo dân kia có nhiều hơn gấp mấy lần thì cũng sẽ bị đuổi hết ra khỏi kinh thành thôi.

Tuy y mỉm cười nhưng sâu trong đáy mắt không phải hoàn toàn không lo lắng.

Lôi Cô Hành là một trong bốn đại danh tướng của đế quốc, danh vọng trong quân đội cực kỳ cao, rất được quân nhân Đại Tần tôn kính. Kỳ Hoành xuất thân là quân nhân nên tự nhiên có lòng kính sợ đối với lão.

Sở Hoan cười gượng nói:

- Ngươi nói không sai, Lôi Tướng quân là danh tướng đã trải qua nhiều năm trận mạc, tuy Thiên Môn đạo người đông thế mạnh nhưng chẳng qua cũng chỉ là một đám ô hợp, Lôi Tướng quân nhất định sẽ không thua dưới tay bọn chúng!

Đúng lúc này tiếng vó ngựa vang lên, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy một con ngựa đang phi từ đằng xa tới, người cưỡi trên lưng ngựa mặc áo bào xám, đầu đội loại mũ trúc rộng vành thường gặp ở Tây Bắc, tuấn mã chạy như bay đến trước quán trà rồi dừng lại. Y tung người nhảy xuống ngựa, cũng không cởi mũ, tay cầm một cái bao nhỏ cúi đầu bước vào trong quán, cái mũ che kín khuôn mặt y. Y đi thẳng đến một bàn ở góc khuất. Tiểu nhị chạy đến hỏi:

- Đại gia muốn ăn gì? Ở đây chúng tôi có bánh bao và mì...

Người nọ ho khan hai tiếng, giọng nói đanh sắc:

- Hai cái bánh bao!

Y chưa dứt lời, một người đứng cạnh đại thiếu gia đã cười nói:

- Đại thiếu gia nói nam nhân Tây Bắc đều vô cùng nhanh nhẹn dũng mãnh, thế mà tại sao hôm nay lại toàn dạng ẻo lả thế!

Một người khác đứng cạnh y cười hỏi:

- Tại sao lại nói thế?

Người nọ liếc người đội mũ rộng vành một cái, thấp giọng thì thào:

- Các ngươi không nhìn thấy à, có những người lúc đi đường hai mông uốn éo, không phải đàn bà thì là gì?

Gã chưa kịp nói hết câu thì “xoảng”, ấm trà trên bàn bị một vật đập vỡ tan thành năm bảy mảnh, nước trà bên trong bắn ra tung tóe.

- Khá lắm!

Nhóm đại thiếu gia đứng cả dậy, người đầu tiên kiếm chuyện trêu người đội mũ rộng vành, lạnh lùng hỏi:

- Muốn chết à?

Kỳ Hoành nhíu mày, định đứng lên hòa giải. Sở Hoan nắm chặt cánh tay y không cho đi, Kỳ Hoành cảm thấy khó hiểu, chỉ cho rằng Sở Hoan không muốn gây chuyện thị phi nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lại nghe người đội mũ rộng vành thản nhiên nói:

- Mồm chó không nhổ ra được ngà voi, người lớn trong nhà không dạy tốt thì để ta thay cha mẹ các ngươi dạy dỗ lại một phen.

- Tiểu tử thối, lão tử đây nói có sai không?

Người nọ cả giận nói:

- Đi đường cứ uốn bên nọ éo bên kia không phải đàn bà thì là gì? Chúng ta không so đo với ngươi, ngươi nói xin lỗi thì coi như chuyện này đã xong, nếu không...

- Nếu không thì sao?

Người nọ lập tức giơ nắm đấm lên quát:

- Nếu không thì cần cho ngươi biết Mã Vương gia là như thế nào!

Người đội mũ rộng vành vẫn cúi đầu, khinh thường nói:

- Sao ngươi không đến thử xem sao?

Người nọ thấy người đội mũ rộng vành ăn nói càn rỡ càng tức giận hơn, đang định bước lên thì đại thiếu gia níu cánh tay gã lại, trầm giọng:

- Không nên gây chuyện.

Rồi ném một gói bạc vụn lên mặt bàn, nói:

- Chúng ta đi.

- Thiếu gia!

Đại thiếu gia trầm giọng nói:

- Đi!

Rõ ràng y cảm thấy đi ra ngoài tốt nhất là không nên gây chuyện rắc rối.

Mấy đám thuộc hạ đều trừng mắt nhìn người đội mũ rộng vành rồi mới quay đi, lại nghe thấy người đó châm chọc:

- Sao thế? Các ngươi nói mình là nam nhi mà sao chẳng có khí phách gì cả thế?

Bọn đại thiếu gia đã định dàn hòa không gây chuyện với y nữa, nhưng chưa đi ra khỏi quán mà vẫn nghe thấy y còn mỉa mai thì làm sao chịu được, một người thuận tay cầm một chiếc ghế dài lên ném về phía y, mắng:

- Không biết tốt xấu gì cả, muốn chết...!

Cái ghế bay vù vù đến, người đội mũ giơ tay đón rồi nhẹ nhàng đặt xuống, gọi:

- Có kẻ lấy nhiều đánh ít, có anh hùng hảo hán nào ra tay giúp đỡ không?

Trong quán ngoài người đội mũ rộng vành và đám đại thiếu gia thì chỉ còn Sở Hoan và Kỳ Hoành, lời nói này rõ ràng là nhằm vào phía Sở Hoan.

Khóe miệng Sở Hoan hơi nhếch lên, hắn cũng không quay đầu nhìn, càng không để ý gì tới.

Thấy người đội mũ đón được cái ghế, bọn người đại thiếu gia hơi giật mình, ba trong số các thủ hạ đại thiếu gia đứng thành hình cái quạt tiến đến chỗ người đội mũ.

Người đội mũ lại kêu:

- Có kẻ lấy nhiều đánh ít, anh hùng hảo hán mau ra tay cứu người? Nếu không sắp đánh chết người rồi.

Sở Hoan không quay đầu đáp:

- Các vị bằng hữu Kim Lăng, ở Tây Bắc không thiếu giặc cướp, ban ngày ban mặt bắt nạt lương dân, loại người này tự cho mình là phải, không dạy dỗ hắn thì hắn không biết trời cao đất dày, cho dù các vị dạy dỗ hắn đến mức xảy ra nguy hiểm đến tính mạng thì ở quan phủ cũng có bạn bè bảo đảm cho các vị được vô sự.

Người đội mũ rộng vành bỗng ngẩng đầu, để lộ một khuôn mặt trắng nõn, tuy là vải thô quê mùa nhưng không thể che giấu nét đẹp tinh tế trên gương mặt đó. Bọn người đại thiếu gia thấy tướng mạo người này thanh tú đến thế thì đều giật mình, lửa giận trong lòng bỗng chốc nguội đi vài phần, một người cất tiếng nói:

- Công tử ngươi nhìn yếu đuối thế này, thoạt nhìn thì hào hoa phong nhã mà tại sao lại vô lễ như vậy? Chúng ta cũng chỉ là đùa mấy câu, ngươi không phải để bụng. Nói xin lỗi, rồi mọi chuyện bỏ qua hết!

Người đội mũ rộng vành bình tĩnh nói:

- Là các ngươi trêu ta trước, các ngươi xin lỗi thì có thể ta sẽ tha cho.

- Ngươi...!

Gã hán tử đó lập tức nổi giận, bước sấn về phía trước, giơ nắm đấm đánh vào mặt người đội mũ, quát lớn:

- Đánh chết tên thư sinh mặt trắng nhà ngươi!

Nắm đấm còn chưa đến gần khuôn mặt người đội mũ thì y đã giơ tay nắm chặt cổ tay gã hán tử, dùng lực vặn một cái, nghe “rắc” một tiếng đã thấy cánh tay người đó bị đánh rơi xuống.

Gã hán tử toát mồ hôi đầy đầu, Sở Hoan nhíu mày rồi cuối cùng cũng đứng lên, liếc người đội mũ rộng vành một cái rồi nắm chặt cánh tay gã hán tử kéo một cái, “rắc” cánh tay về đúng vị trí, rồi chắp tay nói:

- Các vị bằng hữu, đường còn xa, mong các vị sớm khởi hành, không nên sinh sự ở trên đường.

Bọn đại thiếu gia biết là gặp phải cao thủ, không dám nhiều lời, đại thiếu gia chắp tay cảm ơn Sở Hoan:

- Đa tạ Chu huynh!

Rồi quát:

- Còn không mau đi!

Nói xong, y dẫn đám thủ hạ ra ngoài lên ngựa đi ngay.

Lúc này Sở Hoan mới quay đầu lại, giơ tay tháo cái mũ trên đầu người đó xuống, thấy người đó búi tóc kiểu nam tử liền cười lạnh nói:

- Ngươi là nữ mặc nam trang, đi ra ngoài gây chuyện thị phi à?