Nghịch Lân (new: chương 43)

Chương 42: Khách không mời





Sau khi trải qua chuyện tình của Tần Hiên, phụ cận nhà của hắn vẫn như cũ có một số gia tộc chưa từ bỏ, nhưng lại không dám tuỳ tiện có dũng khí đi vào.

Sắc trời bắt đầu tối, Bảo Bảo có vẻ đã đói bụng không ngừng thúc dục bên cạnh Tần Hiên đang suy nghĩ.

Đang suy tư về một số sự tình, tần hiên chậm rãi mở mắt, cười mắng Bảo Bảo đang ở bên cạnh mình một câu, Tần Hiên trong đầu lại không tự chủ được hiện ra một hình tượng người nữ tử.

“Không biết Thanh Thanh lúc này đang ở phương nào?” Bình thường vào lúc này đáng nhẽ phải đi đến nơi này rồi chứ?

Nhưng là sau khi từ trong núi trở về Tần hiên cũng không có gặp mặt qua Thanh Thanh.

"Có lẽ, nàng gặp chuyện gì chăng?” Tần Hiên cười tự giễu bản thân. Vì tự nhiên hắn lại nhớ đến nử tử hảo tâm kia, trong khi chỉ mới thấy mặt có mấy ngày mà thôi. Chẳng lẽ mình bị trí nhớ của Tần Hiên làm ảnh hưởng rồi? Hay là chính mình bị nữ tử Thanh Thanh kia cảm động chân tâm?”

Bất quá mà nói, Thanh Thanh không chỉ có xinh đẹp, nàng lại không để ý đến thành kiến môn hộ, đương nhiên chiếu cô Tần Hiên, phần hảo tâm này cũng đã làm Tần Hiên trong lòng có chút cảm động.

Ngay lúc Tần Hiên chuẩn bị mang theo Bảo Bảo ra ngoài ăn cơm đột nhiên lông mày của hắn nhíu lại. Sau một khắc sắc mặt của Tần Hiên lạnh xuống.

“Bảo Bảo, chúng ta ra xem một chút rốt cuộc ai dám một mình xông vào nơi này” Tần hiên hừ lạnh một tiếng đứng lên đi ra ngoài đồng thời Bảo Bảo cũng ‘ hưu” một cái liền nhảy lên trên vai của Tần Hiên.

Mở cửa ra, Tần hiên cứ như vậy mà đứng ở cửa, hắn muốn nhìn xem ai không để ý đến lời cảnh cáo của mình mà vẫn dám bước vào.

Nhưng khi nhìn thấy một ông lão già, vẻ mặt lạnh lùng của Tần Hiên liền rút đi, lộ ra một tia mỉm cười.

Người tới không phải ai khác mà là người đặc biệt chiếu cố Tần Hiên từ nhỏ. Lão quản gia.

"Hà bá bá, sao ngươi lại tới đây?" Tần hiên nghênh đón, ánh mắt chỉ nhìn hà quản gia, còn những người khác thì làm như không thấy.

Bên cạnh Hà quản gia là một người trung niên, thấy Tần Hiên không nhìn mình, trong lòng không khỏi tức giận hừ lạnh một tiếng. Nhưng thoáng chốc hắn dường như lại nhớ điều gì đó, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Tần Hiên một cái rồi im lặng không lên tiếng.

"Ha hả." Hà quản gia nhìn Tần Hiên hiền lành địa nở nụ cười. “Biết thiếu gia đã trở về mà không có việc gì, lão liền trốn việc, cố ý qua đây xem thiếu gia.”

Điều này làm cho Tần Hiên dâng lên một trận cảm động. Không nói đến Hà quản gia có phải hay không tốt với hắn như vậy. Nhưng vẫn làm cho Tần Hiên rung động không thôi.

"Thiếu gia có thể có được thành tựu ngày hôm nay lão nhân ta cũng thấy cao hứng thay ngươi!" Hà quản gia mỉm cười nhìn Tần Hiên nói, trên mặt cũng lộ ra thần sắc tán thưởng.

Tâm tình cảm động chợt loé tức thì được Tần hiên khôi phục tỉnh táo “Hà bá bá, mọi người, mời vào nhà”

Hà quản gia gật đầu, cùng một số người khác đánh tiếng theo Tần Hiên bước vào.

Người trung niên nhân bên cạnh Hà quản gia thoạt nhìn có chút cao ngạo, lúc này hừ lạnh một tiếng, trong lòng hắn phi thường khó chịu.

Từ đầu đến cuối, Tần Hiên cũng không có nhìn qua bọn họ lấy một cái, dù chỉ là một cái liếc mắt cũng không có.

Hắn là cái gì thân phận? Hôm nay chiếu cố đến tìm Tần Hiên một cái phế vật đã là hạ thấp thân phân của mình rồi, nhưng là Tần hiên cái tên hỗn tiểu tử này lại coi hắn như không khí.

Tần Khải hắn có thể không tức giân sao? Hắn tốt xấu gì cũng là trưởng bối của Tần hiên!

"Di?" Tần hiên tựa hồ như mới phát hiện ra trung niên nhân, nhẹ " Di " một tiếng, " Ngươi là ai?" trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc cùng nghi hoặc.

Nghe vậy, Tần Khải trong lòng giận dữ! Lúc này cả giận hừ một tiếng. Chỉ muốn đấm cho Tần Hiên một cái. Nhưng mà hắn cuối cùng cũng nhịn xuống, " Tiểu tử, ngươi dĩ nhiên làm bộ không nhận ra ta à?”

"Ngươi là ai? ta biết ngươi sao?" Tần hiên cười lạnh một tiếng, lạnh nhạt nhìn người kia đang tức giận. Tần Hiên trên khoé miệng nhếch cười, lộ ra vẻ tràn ngập khinh thường.

Tần Hiên đương nhiên biết người này, hắn là nhị thúc của Tần Hiên.
Cũng chính là đệ đệ của phụ thân. Nhưng Tần Hiên đối với người này cũng không có hảo cảm. Thật ra mà nói thì trừ Hà quản gia ra, đối với người của Tần gia Tần hiên không có hảo cảm với bất cứ ai cả.

Mẫu thân của phế vật Tần hiên là một thị nữ không sai. Tần hiên là một tên phế vật cũng không sai. Nhưng cả một cái Tần gia to lớn lại có thể đuổi một người ra ngoài đường chỉ vì như vậy sao?

Cách làm như vậy của Tần gia làm cho Tần Hiên vô cùng phản cảm, đòng thời cũng có chút khinh thường. Bởi vậy nếu là người Tần gia thì Tần Hiên cũng sẽ không cấp cho mặt mũi.

Nghe Tần Hiên nói, cộng thêm vẻ mặt đầy tươi cười khinh thường, Tần Khải lúc này tức giận đứng lên.

"Lớn mật, Tần Hiên, ngươi cũng dám cùng trưởng bối nói chuyện như vậy hả?”

“Ngươi là trưởng bối của ta?” Tần Hiên liếc mắt nhìn tần khải một cái. “Mới ngày nào đó chẳng phải Tần gia các ngươi đã nói cùng ta đoạn tuyệt quan hệ rồi sao? Ta cùng Tần gia các ngươi thì có cái gì quan hệ? Lại cùng ngươi có cái gì quan hệ?
Tại trong mắt ta ngươi chẳng là cái gì cả.”
Tần Hiên lạnh lùng nói. Sắc mặt của Tần Khải bị Tần Hiên chọc giận từ hồng chuyển sang trắng bệch.

"Thiếu gia." Bên cạnh Hà quản gia nội tâm nóng nảy, hắn thật không ngờ chưa bắt đầu câu chuyện thì sự việc đã trở thành như vậy rồi. Vì vậy vội vàng mở miệng nói chuyện.

"Hà bá bá, việc này không liên quan tới ngươi” Tần Hiên nhìn Hà bá bá một cái sau đó lạnh lùng nhìn Tần Khải.

“ Đây là nhà của ta. Nơi này không chào đón người của Tần gia, mời ngươi rời khỏi nơi này’’ Tần Hiên mặt lạnh nói.

"Ngươi! Ngươi!" Tần Khải nổi giận, hoàn toàn đã bị Tần Hiên chọc giận.

“ Ngươi cái gì mà ngươi? Cút!” Tần Hiên nâng cao thanh âm lên quát.

"Tốt! Tốt!" Tần Khải liên tục nói. Sau đó lạnh lùng nhìn tần hiên một cái liền quayđầu rời khỏi.

“ Chờ một chút!” Tần Hiên lạnh lùng quát một tiếng “ Khi trở về nhớ kĩ ta muốn người của Tần gia sau này đừng tới làm phiền ta, quan trọng nhất là ta cùng Tần gia đã không còn cứ quan hệ này, sau này Tần gia có người trêu trọc ta thì đừng trách ta lòng dạ độc ác!”

“ Đặc biệt là Tần Kỳ, nếu hắn còn tới trêu chọc ta, ta không ngại mà trực tiếp lấy đầu hắn đâu!”

Thanh âm lạnh như băng truyền ra xa làm cho Tần Khải vốn đang tràn ngập lửa giận cũng không nhịn được mà run lên.

"Hừ! Tần Hiên, trước kia ngươi là một tên phế vật, bây giờ, sau này cũng đều là một tên phế vật!” Tần Khải quay đầu lại lạnh lùng mà nhìn Tần Hiên,

Tần Hiên ha ha cười sau đó dừng lại, tức thì cười lạnh nhìn Tần khải : “ Ta là một phế vật cũng không cùng các ngưoi quan hệ, biến !”

Tận Hiên giận dữ một tiếng quát.

"Hừ!" Tần Khải cả giận hừ một tiếng , phất tay áo bỏ đi. ngantruyen.com