Thương Hải (mới nhất: Tập 22 Chương 48)

Chương 37: Chương 37



Ngu Chiếu cúi đầu nhìn, không biết từ lúc nào trước chân y đã rải một lớp cát mịn, bị gió thổi lúc tụ lúc tán. Tiên Bích hơi biến sắc, lẩm nhẩm nói:
- Trầm Sa Chi Trận?

- Tả Phi Khanh – Ngu Chiếu cười nhạt nói – ngươi thiết trận để đối phó với Ngu mỗ?

- Ngu huynh tự đánh giá quá cao rồi – Tả Phi Khanh cười nói – Tình nha đầu quỷ kế đa đoan, trận này là ta lập ra để vây nó, chỉ cần Ngu huynh không cố xông vào thì Tả mỗ quyết không làm khó đâu.

Ngu Chiếu nói:
- Ngươi uy hiếp ta ư?

Tả Phi Khanh cười nói:
- Ngu huynh đã nghĩ như vậy thì cứ coi là như vậy.

Tiên Bích thấy hai người bọn họ vừa gặp nhau đã bạt kiếm giương cung, vội nói:
- Thường nghe người ta nói: “Người đến là khách”, mọi người đã đến đây rồi thì đều là khách nhân, Tả huynh cứ bắt đứng ngoài cửa như vậy thì đâu phải là đạo đón khách.

Tả Phi Khanh trầm mặc một lúc rồi thở dài nói:
- Tiên Bích muội tử, muội biết ta trước nay thích yên tĩnh, trừ muội ra thật không muốn gặp người ngoài. Nhưng muội đã nói như vậy, ta cũng không thể cạn tình. Bỏ đi, ta ra bốn câu đố, các ngươi cứ giải được một câu thì có một người được tiến vào, nếu không đừng trách ta phát động trận thế.

Tiên Bích quay lại nhìn Cốc Chẩn, thấy hắn mỉm cười gật đầu liền nói:
- Được lắm, mời Tả huynh ra đề.

Tả Phi Khanh nói:
- Câu đố đầu tiên đố về một chữ, câu đố là “Khu trừ viêm nhiệt, tảo đãng yên vân, cửu giang thanh trứ, tứ hải uy hành” (giải trừ nóng bức, quét sạch mây mù, vang vọng chín sông, tung hoành bốn biển).

Mọi người nghe xong còn chưa kịp suy nghĩ, Cốc Chẩn đã cười nói:
- Đó chẳng phải là danh hiệu của ngươi sao?

Mọi người đều tỉnh ngộ: “Không sai, vi phong (gió mát) giải nóng, cuồng phong quét mây, giang phong (gió sông) gào rú, còn hải phong (gió biển) đương nhiên là tung hoành bốn biển rồi, nói đi nói lại đều không ngoài chữ ‘Phong’”.

Tả Phi Khanh nói:
- Được lắm, mời Tiên Bích muội tử vào.

Tiên Bích vừa định tiến vào, Cốc Chẩn cười nói:
- Cô nương cần gì phải gấp, giải hết bốn câu đó rồi mọi người cùng vào.

Tiên Bích lập tức dừng bước không tiến tới nữa.

Im lặng một chút, Tả Phi Khanh lại nói:
- Câu đố thứ hai cũng về một chữ, câu đố là “Quyển vĩ hầu” (khỉ cong đuôi).

Cốc Chẩn nghe vậy cười phì ra, nói:
- Ngu huynh, hắn chửi huynh đó.

Ngu Chiếu nói:
- Có quan hệ gì tới ta?

Cốc Chẩn nói:
- Trong mười hai cung hoàng đạo thì khỉ đối ứng với con gì trong mười hai con giáp?

Ngu Chiếu nói:
- Thân hầu dậu kê, đối ứng với chi thân.

Cốc Chẩn nói:
- Không sai, nếu nét dọc giữa chữ “thân” (申) biến thành cái móc câu thì sao?

Ngu Chiếu nói:
- Thì thành chữ “Điện” (电).

Cốc Chẩn nói:
- Chữ “Điện” đó chẳng phải là khỉ cong đuôi sao? Lôi bộ tu luyện “Chu Lưu Điện Kình”, hắn đưa ra câu đố đó, chẳng phải là chửi cao thủ Lôi bộ là khỉ cong đuôi ư?

Ngu Chiếu khí độ tuy lớn nhưng cũng không chịu được sự khiêu khích này, nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng, vừa định bỏ đi, bỗng thấy Cốc Chẩn đảo mắt ra hiệu cho mình, bất giác tỉnh ngộ ra: “Đúng vậy, ta đến đây là để gây sự, đây chẳng phải là cái cớ có thể mượn sao?” Lập tức cao giọng nói:
- Tả Phi Khanh, ngươi dám nhục mạ Lôi bộ của ta? Tốt lắm, chúng ta đã lâu không rèn luyện, để Ngu mỗ lĩnh giáo ngươi.

- Lúc nào cũng phụng bồi – Tả Phi Khanh nói – Vậy câu đố thứ hai tính là Ngu sư huynh có thể qua cửa. Còn câu đố thứ ba lại về một loại quái vật, câu đố là: “Hạ ẩm hoàng tuyền” (uống rượu dưới suối vàng).

Cốc Chẩn lắc đầu nói:
- Ngu huynh, hắn không bỏ cuộc, không chỉ chửi huynh mà còn chửi cả ta nữa.

Ngu Chiếu nói:
- Chửi như thế nào?

Cốc Chẩn cười nói:
- Uống rượu dưới suối vàng, dưới suối vàng chỉ có quỷ hồn, uống rượu dưới suối vàng chính là quỷ, còn là tửu quỷ. Nói đến tửu quỷ thì cả hai chúng ta đều phải tính vào, hắn lại nói câu đố là một loại quái vật, chẳng phải chửi chúng ta đều là quái vật ư?

Tiên Bích mỉm cười nói:
- Chửi như vậy cũng không sai.

Ngu Chiếu tức giận nói:
- Câu chửi đó ta sẽ ghi nhớ, đợi mọi người vào cả rồi mới tính một lượt.

Tả Phi Khanh cười nhạt một tiếng, nói:
- Giải được câu đố vừa rồi, tính là tiểu tử bên cạnh huynh qua cửa. Câu đố thứ tư…

Cốc Chẩn cười nói:
- Chậm đã.

Tả Phi Khanh nói:
- Sao?

Cốc Chẩn nói:
- Câu đố thứ tư chúng ta thay đổi vai trò, ta ra câu đố, nếu ngươi không giải được thì ta có thể vào cửa chùa, còn nếu ngươi giải được thì ta sẽ rút lui.

Tả Phi Khanh cười ha ha, nói:
- Tiểu tử ngươi cũng thú vị đấy, được lắm, ngươi ra câu đố đi.

Cốc Chẩn nói:
- Câu đố của ta là về một chữ, câu đố là: “Chính nhị tam nguyệt phong nguyệt vô biên (mùng hai tháng ba, trăng gió vô biên)[tác giả chú thích: chữ phong ở đây là chữ phong viết phồn thể (風)].

Tả Phi Khanh nghe vậy nhất thời trầm tư, Ngu Chiếu biết hắn tất gặp khó khăn, vô cùng vui vẻ cười nói:
- Sao rồi, giải không được ư? Nếu giải không được thì mau chịu thua đi. Chẳng lẽ hôm nay ngươi không giải ra thì ngày mai lại giải, ngày mai không giải ra thì năm sau lại giải, cứ như vậy ngày nối tiếp ngày, năm nối tiếp năm, đợi đến lúc ngươi giải được thì Ngu mỗ tay đã ôm đầy con cháu rồi, ha ha.

Tả Phi Khanh nghe đến phát điên, nhưng càng vội vã thì lại càng đoán không ra, chỉ đành nói:
- Được, coi như ta không giải ra, tiểu tử, lời giải là gì?

Cốc Chẩn cười nói:
- Lời giải ở trên mình ngươi, ngươi thử nghĩ xem.
Tả Phi Khanh ngạc nhiên nói:
- Trên người ta? Chẳng lẽ là tay? Không phải. Hay là mắt, cũng không phải…

Đoán loạn lên một lúc, Cốc Chẩn cười nói:
- Bỏ đi, cho ngươi biết, mùng hai tháng ba là tiết gì?

Tả Phi Khanh nói:
- Tiết xuân.

Cốc Chẩn nói:
- Vì vậy “mùng hai tháng ba” chính là chữ “xuân”, còn “trăng gió vô biên” phải dùng cách tách rời chữ, chữ “phong” (風) nếu không có biên thì thành chữ “trùng” (虫), chữ “nguyệt” (月) nếu không có biên thì thành chữ “nhị” (二), hợp lại thành hai chữ “trùng nhị”, đảo ngược lại là “nhị trùng”. Hai chữ trùng (虫) thêm một chữ xuân (春) phía trên, ngươi nói là chữ gì?

Không đợi Tả Phi Khanh trả lời, Ngu Chiếu đã nói:
- Đương nhiên là một chữ “xuẩn” (蠢) (ngu ngốc) to tướng rồi, thảo nào nói lời giải ở trên mình ngươi, câu đố đơn giản như vậy mà cũng không giải được, chẳng phải là ngu ngốc lắm ư?

Tả Phi Khanh vô cùng tức giận, nhưng đã hứa lời từ trước nên không thể phát tác, chỉ đành cố áp chế nộ khí, lạnh nhạt nói:
- Được lắm, mời các vị vào.

Ngu Chiếu vỗ vai Cốc Chẩn nói nhỏ:
- Câu đố đó bớt giận được.

Nói xong ha ha cười lớn, dẫn đầu đi vào, ba người còn lại cũng vội theo sau. Lục Tiệm vừa đi qua cửa bỗng thấy dưới chân mềm mại, cúi đầu nhìn xuống thấy trên mặt đất rải một lớp cát dày mấy thốn, gặp gió liền bay đi bay lại.

Đình viện u nhã thoát tục, nhưng rất nhiều phòng đá đỉnh đá bị tàn phá đổ vỡ, tượng phật tượng thánh què chân cụt tay, một cây hòe đổ rạp rễ cằn khô, vẫn còn vết lửa, chỉ duy nhất không thấy bóng dáng Phong Quân Hầu.

Ngu Chiếu nhướng mày rít giọng quát:
- Tả Phi Khanh, nấp nấp né né là bản lĩnh gì?

Chợt nghe một tiếng cười nhạt rồi gió nhẹ lướt qua, bụi cát phất phơ, đột nhiên dừng lại, gió lặng cát rơi, Tả Phi Khanh tóc như tuyết bay, tiêu sái xuất trần phiêu nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.

Lục Tiệm thấy hắn xuất hiện đột ngột, âm thầm kinh hãi, định thần nhìn quanh nhưng không thấy Diêu Tình đâu, bất giác lòng như lửa đốt, lộ ra thần sắc lo lắng. Cốc Chẩn nhìn thấy, mỉm cười nói:
- Vội cái gì, đảm bảo sẽ trả về cho ngươi Diêu muội muội còn sống nhảy nhót múa may.

Lục Tiệm nghe vậy, mặt nóng bừng lên, nhưng trong lòng cũng bình tĩnh lại.

Chợt nghe Ngu Chiếu hừ lạnh một tiếng, cao giọng nói:
- Nghe nói ngươi bắt được Tình nha đầu, người đâu?

Tả Phi Khanh thản nhiên nói:
- Ta bắt được hay không thì liên quan gì tới ngươi?

Ngu Chiếu mắt lóe lên, thản nhiên nói:
- Họ Tả kia, Ngu mỗ nhìn ngươi rất gai mắt, lại đây lại đây, chúng ta đánh nhau năm trăm hiệp rồi lại nói tiếp.

Tả Phi Khanh lại không tức giận, cười nói:
- Tiên Bích muội tử nếu lấy ta chắc ngươi sẽ rất đau lòng. Có điều Tả mỗ không muốn đánh con chó rơi xuống nước, ngươi đã thua về mặt tình cảm, nếu về võ công cũng thua nữa thì chẳng phải rất đáng thương ư?

Tiên Bích nghe vậy trong lòng trầm xuống, đưa mắt nhìn sang thấy Ngu Chiếu mắt hổ trợ tròn, ánh mắt như gió bão vô hình bạo phát chiếu ra, Tiên Bích vừa nhìn thấy liền cảm giác trong lòng kinh hãi, tim đập thình thịch, vội vàng nhắm mắt lại.

Khí khắp người Ngu Chiếu lăng lệ như nghìn chân vạn tiễn, bắn ra xung quanh. Lục Tiệm, Cốc Chẩn đứng sau lưng y, da thịt như bị kim châm, bất giác lùi lại hai bước, trong lòng khẩn trương, hô hấp cũng nén lại. Nhưng sát khí từ từ giảm bớt, lại nghe Ngu Chiếu chầm chậm nói:
- Tả Phi Khanh, bắt đầu từ năm năm tuổi ta đã ghét ngươi, cho dù là nói năng, luyện công đều chẳng ra nam nữ, đáng ghét đến cùng cực.

- Cũng vậy thôi – Tả Phi Khanh ôn hòa mỉm cười, ánh mắt thản nhiên nhẹ nhàng như nước hồ, nhàn nhã như mây bay – Tả mỗ lại không chịu được, so không nổi với Lôi Phong Tử ngươi vừa bẩn thỉu vừa xấu xí, nốc rượu không ai bằng, không chỉ Lôi bộ phải hổ thẹn mà đến cả trăm ngàn đệ tử Tây Thành cũng đều phải xấu hổ.

- Ngươi vênh váo cái rắm? Ngu Chiếu cười nhạt, từ từ nói: - ngươi đến bốn tuổi vẫn còn đái dầm, ai bẩn ai xấu thì không hỏi cũng biết.

Y nói từng chữ một, mỗi chữ nói ra hai mắt lại sáng lên một phần, sáng đến cực hạn giống như ánh chớp, xuyên mây phá nước, uy thế thực không thể chống lại.
ngantruyen.com