Thiên Ma Thần Đàm

Chương 1: 6 Ở lại hay chạy trốn?




Trong lúc Á Văn đang rèn luyện tinh thần lực thì đèn trong thư phòng Ngự Lai vẫn sáng. Hai bóng người ngồi trong, không ai khác chính là Ngự Lai và Lí Ngang.

Chỉ thấy hai người sắc mặt ngưng trọng nhìn nhau, Lí Ngang nói:

- Tỷ phu, người quyết định như thế nào? Rốt cuộc có tán thành ta mang Á Văn đi hay không đây?

Ngự Lai nhíu mày hỏi:

- Ngươi cho rằng tình huống thật sự nguy cấp đến mức phải lập tức mang Á Văn đi ngay để tránh xảy ra nguy hiểm sao?

Lí Ngang cười khổ nói:

- Mặc dù ta không tường tận tình hình như thế nào, nhưng cha ta căn cứ vào mật báo của Thái Long đế quốc biết được rằng Đức Dã Vương sẽ có những hành động trọng đại đối với gia tộc Tư Đạt Khắc. Bởi vậy người mới vội vã phái ta đến đây, một mặt là khuyến cáo các người phải quyết định thật nhanh, mau chóng rời khỏi Hoa Na Bang công quốc. Mặt khác, người muốn ta mang Á Văn về, lão nhân gia không hy vọng rằng cốt nhục duy nhất của tỷ tỷ lại phải gặp bất hạnh.

Ngự Lai cười khổ não:

- Thật vậy sao? Thì ra là nguy cơ gia tộc của ta ngay cả ở đế quốc xa xôi như vậy mà mọi người cũng biết.

Lí Ngang tiếp tục:

- Hừ! Tỷ phu, tâm tư Đức Dã Vương ngay cả đứa nhỏ như Á Văn cũng còn nhìn thấy, người còn do dự gì nữa? Huống chi, nếu không phải như thế, sao các người mỗi ngày tại nghị hội đều bị các nghị viên đả kích đến thế? Nếu không phải Đức Dã Vương ngầm đồng ý thì ai dám làm? Tin ta đi, bằng uy danh gia tộc của tỷ phu, cho dù không nghĩ đến việc chạy đến Thái Long đế quốc, chỉ cần đi đến bất kì quốc gia nào cũng nhất định sẽ có người giơ cao hai tay hoan nghênh các người. Nói cho cùng, lưu lại đây không những phải chịu đựng mà còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.

Lí Ngang nói với vẻ mặt rất chân thành.

Ngự Lai cả giận nói:

- Lí Ngang, không cần nói nữa. Nếu ngươi còn nói những lời như thế, ta sẽ không xem ngươi là tiểu cữu nữa.

Lí Ngang nghe xong liền im lặng.

Qua một hồi, Ngự Lai tự biết mình đã quá nặng lời, liền nói:

- Lí Ngang, xin lỗi ngươi, ta biết là ngươi lo cho ta. Ta đã quá nóng giận.

Ông nói tiếp:

- Hy vọng ngươi có thể thông cảm một chút, gia phụ và ta nửa đời đã tậm tâm tận lực cống hiến tại quốc gia này. Đám hài tử cũng đã sinh ra và lớn lên ở chốn này, bắt ta rời khỏi, ta thật sự khó có thể làm theo. Hãy để ta vì quốc gia mà dốc sức lần cuối, nếu như không được, ta sẽ đưa toàn gia từ quan ẩn cư, không màng đến chuyện thế sự. Về phần Á Văn, ngươi hãy tự đến thuyết phục hắn. Nếu hắn nguyện ý, ngươi hãy mang hắn đi.

Ngự Lai biểu lộ vẻ mỏi mệt khi bất đắc dĩ phải nói ra những lời này, cho thấy tình thế có lẽ đã rất nguy ngập. Bằng không, với một người nổi tiếng kiên nghị như ông, có thể đối mặt trăm vạn hùng sư mà không lộ sắc sợ hãi, thế mà những lời nói ra này lại thật khí nhược.

Lí Ngang gật đầu thông cảm.

Cả hai người đều tâm tình rất trầm trọng nên không hề hay biết cuộc nói chuyện tối nay đã bị một người nghe được.

Sáng sớm ngày thứ hai.

Cả đêm không ngủ nhưng tinh thần Á Văn lại rất sảng khoái, hắn bước ra khỏi phòng, nhìn vườn hoa bên ngoài. Đột nhiên, Á Văn phát giác ra hết thảy mọi thứ đều đã thay đổi. Thảm cỏ xanh mượt mà tràn đầy sức sống, hoa cỏ trong vườn rộn rã đón chào ánh dương quang, lũ chim sâu trên cây đang líu lo ríu rít. Hắn hít sâu một ngụm không khí trong lành, cảm thấy trong tâm chưa từng được sảng khoái như thế.

Á Văn giơ tay phải lên, gọi:

- Tiểu Tinh.

Trên cánh tay phải lập tức hiện lên vô số đường kim tuyến, một con huyễn thú hình lang, kim quang lấp lánh từ trên cánh tay phải Á Văn hiện ra. Đúng là Tham Lang Tinh. Nó nhảy xuống đất, giương đôi mắt sáng ngời như ánh dương quang nhìn Á Văn.

Sau đêm qua, Á Văn cảm thấy hình như bản thân có chút gì đó khác lạ, nhưng là gì thì hắn cũng chưa rõ. Điểm đáng nói chính là, trước kia hắn chưa bao giờ chú ý tới quanh mình có cái gì, nhưng bây giờ đã khác, bốn phía tràn ngập sự sống khiến cho hắn thấy tâm tình của mình cũng khá hẳn lên, tựa hồ như không còn lo lắng gì về nguy cơ gia tộc nữa.

Sau khi hoán xuất Tham Lang Tinh, hắn phát hiện ra Tham Lang Tinh tựa hồ cũng có sự thay đổi giống như hắn. Lúc trước Á Văn có thể cảm giác được mỗi khi hoán xuất Tham Lang Tinh, trong lòng nó luôn tràn ngập lòng hiếu kỳ đối với thế giới này. Nếu không phải có hắn ở bên cạnh nhắc nhở, chẳng biết nó đã chạy đến chỗ nào rồi.

Nhưng hiện tại, Tham Lang Tinh lại đang thập phần cẩn thận, ánh mắt dò xét nhìn ra tứ phía. Không còn vẻ ngây thơ hiếu kỳ như lúc trước, mà là sự trầm ổn hơn rất nhiều, phảng phất chỉ trong một đêm, Tham Lang Tinh đã "lớn lên".

Á Văn vui sướng nói:

- Đi nào Tiểu tinh, chúng ta đi luyện công.

Tham Lang Tinh rú lên một tiếng dài lảnh lót, rồi đột nhiên chu cái miệng nhỏ, một đạo kim quang từ trong miệng bắn ra, đánh trúng vào cây tùng bên trái cách chừng năm thước.

Cây tùng nhỏ này bị Tham Lang Tinh bắn trúng nghiêng ngả, lộ ra phía sau một thân ảnh. Người này đang dùng hai tay phát ra một đạo kình khí màu lam nhạt để tiêu hủy ảnh hưởng của pháo kích.

Á Văn kinh hô:

- Tiểu cữu, là người ư?

Hắn đã nhìn rõ người phía sau cây tùng chính là tiểu cữu của hắn - Lí Ngang.

Lí Ngang khẽ cười nói:

- Á Văn, kêu con huyễn thú kia không công kích ta nữa. Ta có chuyện muốn nói với ngươi.

Á Văn vừa giật mình vì tiểu cửu mới sáng sớm như vậy đã tìm hắn, mặt khác lại càng kinh ngạc hơn vì Tham Lang Tinh có thể phát hiện ra người ngoài năm thước, hơn nữa lại chưa nghe lệnh hắn đã tự tiện công kích.

Hắn một mặt ngăn chặn Tham Lang Tinh sắp sửa phát ra đợt công kích khác, mặt khác hỏi:

- Tiểu cữu, người tìm cháu có chuyện gì?

Lí Ngang không trả lời câu hỏi của Á Văn mà lại hỏi:

- Huyễn thú của ngươi từ đâu mà có? Thuộc đẳng cấp nào thế? Xem ra hình như là thuộc loại sói?

Á Văn chưa trả lời câu hỏi của tiểu cửu mà vội kêu lên:

- Tiểu Tinh, về mau.

Tham Lang Tinh liền trở về trên cánh tay phải Á Văn. Lúc đó hắn mới nói:

- Tiểu cửu, người quên rồi sao? Đây chính là " thánh - huyễn - thú " mà người đã cho cháu mà.

Lí Ngang sửng sốt, lập tức nhớ lại sự việc 5 năm trước, bật thốt lên:

- Là cái trứng ấp mãi mà không nở đó ư?

Á Văn nghiến răng nói:

- Phải a! Tiểu cửu, người không ngờ đến chứ gì ?!

Lí Ngang không khỏi ngại ngùng, nhất thời vô cùng xấu hổ.

Nhìn thấy dáng vẻ của Lí Ngang như vậy, Á Văn không khỏi mỉm cười. Lí Ngang nhìn thấy Á Văn cười thì cũng nhịn không được mà nở nụ cười. Y lẩm bẩm:

- Không thể tưởng được trứng huyễn thú trăm năm không nở thực sự cũng có ngày này. Á Văn, nó có phải là thánh huyễn thú không?

Á Văn nhìn vẻ mặt hưng phấn của Lí Ngang, nhịn không được nói như hắt bát nước lạnh vào y:

- Cháu không biết nữa, ít nhất ngoại trừ biết là nó không có thuộc tính, còn lại thì nó giống với huyễn thú bình thường.

Đoạn đem hết việc ấp Tham Lang Tinh rồi sau đó nhận làm chủ nhân của nó, toàn bộ mọi chuyện phát sinh nói cho Lí Ngang nghe. Lí Ngang sau khi nghe xong, trầm tư một chút rồi nói:

- Á Văn, theo như lời ngươi nói, Tham Lang Tinh này có phải là thánh huyễn thú hay không thì ta không biết, nhưng ta có thể xác định một việc, nó đúng là huyễn thú từ thời thượng cổ còn sót lại.

Lí Ngang nói xong nhìn vẻ mặt nghi vấn của Á Văn, bèn giải thích tiếp:

- Căn cứ theo những gì ta được biết, huyễn thú hiện đại khi nhận chủ sẽ phát triển theo đặc tính tinh thần của chủ nhân. Từ lúc nhận chủ trở về sau, huyễn thú sẽ y theo đặc tính tinh thần này mà nhận sự chỉ huy của chủ nhân. Nhưng tại thời kỳ thượng cổ, ngoài đặc tính tinh thần còn cần đến máu của chủ nhân mới có thể hoàn thành việc thừa nhận chủ nhân. Nhữnng loại huyễn thú này bởi vì y theo tình trạng chủ nhân mà có sự biến hóa, chỗ tốt là nếu trình độ của chủ nhân tăng lên, năng lực của huyễn thú cũng theo đó tăng lên, đặc biệt là khi chủ nhân có được kỹ năng mới, huyễn thú cũng sẽ có được kỹ năng mới. Chỗ xấu là, khi năng lực của chủ nhân suy nhược, huyễn thú cũng suy nhược theo. Nếu so sánh về trình độ tăng lên hay giảm xuống này thì huyễn thú hiện nay không thể bằng được. Sau lại có người nói rằng nếu trên chiến trường vì chủ nhân bị thương mà dẫn đến huyễn thú theo đó suy yếu, như vậy cơ hội chết trận chẳng phải sẽ tăng cao hơn sao? Vì vậy, có người nghiên cứu đề xuất giảm bớt việc huyễn thú và chủ nhân liên lạc thông qua thân thể, nghiêng về sự liên lạc bằng tinh thần. Mặc dù phải hy sinh rất nhiều điểm tốt, nhưng lại được đại đa số đều đồng tình. Làm như vậy, huyễn thú tại chiến trường sẽ không vì chủ nhân bị thương hoặc vì nhân tố gì khiến cho suy yếu mà dẫn đến chiến lực của huyễn thú giảm xuống, gia tăng cơ hội sinh tồn trên chiến trường.Trải qua một thời gian dài nghiên cứu và thay đổi, huyễn thú hiện nay đều không phải dùng đến máu của chủ nhân nữa. Ha ha, thật không ngờ ta chỉ tùy tiện mua mà lại được trứng huyễn thú là thượng cổ di vật, ta thật sự phục ta quá thôi!

Á Văn không có tâm trạng để nghe Lí Ngang say sưa nói, hắn vẫn còn khiếp sợ chuyện Tham Lang Tinh là thượng cổ huyễn thú. Một hồi, hắn vội hỏi:

- Tiểu cữu, người nói Tham Lang Tinh là thượng cổ huyễn thú, thật sự đúng vậy sao?

Lí Ngang trừng mắt nói:

- Sao lại không đúng chứ? Đây là ta từ sách cổ tại Long gia mà biết được, bất quá vì sao nó không có thuộc tính thì ta chịu không sao biết được.

Á Văn ngưỡng mộ hỏi:

- Thực sự có quyển sách đó ư?

Nhìn thấy bộ dạng chảy nước miếng của Á Văn, Lí Ngang không khỏi động lòng. Y vốn là đang chẳng biết phải mở miệng như thế nào để rủ Á Văn cùng y chạy trốn, đây không phải là một cơ hội sao? Y thầm kêu: "Trời cũng trợ giúp ta", lập tức nhấn mạnh:

- Đương nhiên là có quyển sách này, chẳng những có rất nhiều điều về huyễn thú đã thất truyền được ghi lại, mà còn có rất nhiều phương pháp dạy người làm thế nào gia tăng năng lực huyễn thú. Hơn nữa, nói không chừng chuyện Tham Lang Tinh không có thuộc tính cũng có thể sẽ tìm được đáp án, bởi vì lúc ấy ta thật tình không đọc kỹ lắm. Ngoài quyển sách này, Long gia vẫn còn rất nhiều sách mà nhiều người không thể tưởng tượng được, nội dung ngàn kì trăm quái, đa dạng phong phú, đảm bảo ngươi sẽ rất thích.

Lí Ngang nhìn bộ dạng mê mẩn của Á Văn, trong lòng cười thầm, lại tiếp:

- Lần này vừa lúc ta cần về nhà một chuyến, nếu ngươi thực sự hứng thú, sao không theo ta đến Long gia một chuyến? Thứ nhất, ngươi có thể nhìn thấy quyển sách này, mặt khác, ngươi có thể ngắm một chút nơi sinh trưởng của mẫu thân ngươi. Bản thân ngươi ngoại trừ lúc mẫu thân lâm bệnh thì ngoại công, ngoại bà có đến thăm hai lần, còn lại không hề có lần nào khác nữa. Ngươi có thể nhân dịp này thuận đường viếng thăm, làm cho hai vị lão nhân gia cao hứng.

Lão quỷ này lợi dụng thân tình để thuyết phục, nhìn thấy Á Văn sắp sửa gật đầu đồng ý thì không khỏi thập phần đắc ý, thầm nghĩ:

-Thật không ngờ bản thân mình lại có thể thốt ra mấy câu hay ho như vậy!

Đột nhiên, Á Văn tưởng chừng như đã gật đầu lại biến thành lắc đầu, nói:

- Tiểu cửu, đa tạ hảo ý của người. Bất quá hiện giờ cháu không thể cùng với người đến Thái Long đế quốc được.

Lí Ngang há miệng, sững sờ hỏi:

- Vì sao?

Á Văn khó xử nói:

- Tiểu cữu, nếu người nói với cháu đề nghị này ngày hôm qua, cháu nhất định rất cao hứng cùng người đi đến Thái Long đế quốc. Nhưng hiện tại cháu không thể đi cùng người được.

Lí Ngang dư biết Á Văn vốn là lo lắng cho nguy cơ gia tộc, nhưng y vẫn hỏi:

- Vì cái gì?

Quả nhiên, Á Văn đáp:

- Tiểu cữu, người cũng biết rồi đó. Gia tộc của cháu đã xảy ra nguy cơ lớn. Nếu là ngày hôm trước, cháu nhất định sẵn lòng cùng người đi thăm ngoại công ngoại bà, nhưng hiện giờ, nếu cháu cùng người đi thì chẳng khác nào cháu đã rời bỏ người thân trong cơn hoạn nạn.

Lí Ngang thầm kêu đáng tiếc, quả nhiên là bởi vì nguyên nhân này. Tuy nhiên y vẫn không chịu bỏ qua. Y đảo mắt một vòng, nghĩ cách khác thuyết phục, nghiêm giọng nói:

-Á Văn, ngươi nghĩ như vậy là sai rồi. Đây tịnh không phải là ta kêu ngươi nên bỏ rơi người thân, mà ngược lại, nếu thực sự có chuyện phát sinh, ngươi lẽ ra nên làm như vậy mới đúng. Ngẫm lại xem, cho dù có ở lại đây, ngươi liệu có thể giúp gì được cho người thân? Nói khó nghe một chút, luận thời thế, sự thật hoàn cảnh phức tạp hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều. Ngay cả tổ phụ ngươi, cha ngươi là những anh hùng một đời mà còn phải lo lắng không yên, ngươi cho rằng một tiểu hài tử như ngươi thì có thể làm được gì nào? Nói về vũ lực, ngươi là người ngay cả áo giáp cũng không có, có thể giúp được bao nhiêu? Nói thẳng ra, nếu thật sự tình thế ác liệt đến nỗi gia tộc ngươi phải rời khỏi công quốc, lúc đó có thêm ngươi bên người mới đúng là khiến cho cha ngươi thêm phiền toái. Cho nên mới nói, bất kể là xét theo phương diện nào, ngươi theo ta rời khỏi đây trước là quyết định đúng đắn nhất.

Á Văn nghe xong không khỏi trầm mặc, bởi vì những lời Lí Ngang nói đều đúng, nhưng…

- Tiểu cửu, người hình như nhất định muốn ta đến Thái Long đế quốc với người, vì sao vậy?

Á Văn đầy nghi hoặc chất vấn Lí Ngang.

Dĩ nhiên là Lí Ngang không không thể nói thực ra rằng: bởi vì tình thế ác liệt đến nỗi có thể gia tộc ngươi cửa nát nhà tan, ngoại công ngươi sợ ngươi chẳng may bất hạnh, cho nên sai ta đến mang ngươi trở về. Y vờ cười ha ha nói:

- Sao ngươi lại nghĩ như thế? Là ngươi trước tiên muốn điều này, ta chỉ phụ họa lời ngươi nói thôi mà. Lúc đầu, thật ra là ta chỉ muốn hỏi ngươi có muốn đến Thái Long đế quốc ngoạn cảnh hay không, là ngươi chính mình suy tưởng quá nhiều đó thôi.

Thông tuệ như Á Văn làm sao lại không thể nhìn ra Lí Ngang trả lời rất miễn cưỡng. Hắn suy nghĩ một chút, liền biết ngay dụng ý của Lí Ngang, trong lòng đã có quyết định. Á Văn cũng mỉm cười, nói mấy câu ẩn ý:

- Tiểu cữu, đa tạ hảo ý của người, cháu tạm thời không nghĩ sẽ rời đi. Người hãy chuyển lời vấn an đến ngoại công ngoại bà giúp cháu, nói là Á Văn tạm thời muốn ở lại cùng người thân. Từ nay về sau nếu có dịp, cháu nhất định sẽ đến Thái Long đế quốc viếng thăm.

Lí Ngang thở dài, y biết Á Văn cũng đã rõ ý của y, đồng thời cũng đã có hồi đáp. Y lắc đầu, thật tại cũng không biết mình nên nói gì nữa.

ngantruyen.com