Thiên Ma Thần Đàm

Chương 1: Chương 22 – Tham lang hóa khải thượng



Ba ngày sau khi gặp đại họa ở thị trấn Thiệu Thư Đại Đề, Á Văn tự biết mình không thể nán lại ở đây thêm ngày nào nữa, vì thế khi vừa tiêu diệt hết bè lũ Đạt Cách, hắn liền ra đi.

Với thân thủ và công lực như hiện nay, không một ai dám cản đường Á Văn, hắn ung dung, đường hoàng rời khỏi thị trấn.

Bước tới cổng thành thị trấn Thiệu Thư Đại Đề, Á Văn dừng chân hỏi đường rồi rảo bước đi theo hướng Hoa Na Bang Công Quốc.

Hắn đã ở thị trấn này quá lâu rồi lại nóng lòng trở về để tìm ra bí mật về cái chết của song thân, Á Văn đi miết không nghỉ.

Á Văn không còn nghĩ gì về vụ giết chóc đẫm máu vừa rồi ở thị trấn nữa. Từ hơn một năm trước, khi phải chạy trốn chui lủi, hắn đã học được cách giấu đi lòng trắc ẩn của mình, quyết không để nó làm nhụt chí nam nhi cứng rắn của mình.

Để chạy trốn thoát thân, Á Văn đã phải trả qua vô vàn gian khổ, đâu đâu cũng là kẻ thù, hắn đã phải hóa thân thành Tu La mới sống sót đến ngày hôm nay.

Nhưng, từ xưa đã có câu “giết người thì sẽ bị người giết”. Mỗi lần chiến thắng là một lần bảo toàn được mạng sống. Song, đến cả Á Văn cũng không dám chắc liệu lần sau, lần sau nữa, mình còn may mắn chiến thắng nữa không?

Để tồn tại chỉ có một cách duy nhất là luôn luôn chiến thắng, mà để chiến thắng thì con người đã dã man phải càng dã man hơn, đã thâm độc càng phải thâm độc hơn. Cũng vì thế, hắn mới đưa gia quyến đến đất Thanh Lam.

Hôm nay, phải kết liễu cả trăm mạng người nhưng Á Văn không hề hối hận, vì hắn biết nếu hôm nay kẻ yếu thế là hắn thì cũng sẽ chẳng có lợi gì về sau. Giết và bị giết, Á Văn quyết không sai lầm.

Hơn nữa, nếu hôm nay không quyết tâm như vậy thì có lẽ hơn một năm trước hắn và gia quyến đã chết, chắc giờ mộ đã xanh cỏ từ lâu.

Á Văn vứt ngay chuyện xáy ra tối nay ra khỏi đầu, rong ruổi trên đường trong màn đêm.

Thế nhưng Á Văn quá nóng lòng trở về mà chưa lường hết được rằng bang Thanh Y vẫn chưa chết hết. Rút cục, hắn vẫn chưa thật sự dã man và thâm độc.

Ba ngày liền rong ruổi trên đường, Á Văn đã đến được biên giới của Hoa Na Bang Công Quốc và Kỳ Lan Lầu Liên Minh, cũng chính là thành trấn giữ cực Nam của Kỳ Lan Lầu Liên Minh – Thành Khải Đạt Tư Lặc.

Thành Khải Đạt Tư Lặc rộng khoảng 8 nghìn m2, có khoảng 38 nghìn dân, là thành thuộc loại nhỏ nhất của Kỳ Lan Lầu Liên Minh.

Thành này được trấn giữ bởi hai đạo quân cỡ trung bình là Thái Kinh và Đông Đế với khoảng từ 2000 đến 3000 quân.

Thành Khải Đạt Tư Lặc nổi tiếng với kỹ thuật rèn đúc và tinh luyện khoáng sản.

Không xa thành có khá nhiều mỏ khai thác kim loại lớn. Đương nhiên, binh khí của thành Khải Đạt Tư Lặc cũng rất nổi tiếng.

Rất nhiều người nghe tiếng mà đến, họ mua rất nhiều các sản phẩm binh khí tinh xảo.
Nhờ có nghề rèn binh khí nên thành Khải Đạt Tư Lặc tuy nhỏ song tiền của không thua kém đâu.

Hai đội quân vũ trang hộ thành Thái Kinh và Đông Đế tuy quân ít song nhờ được trang bị vũ khí tinh nhuệ nên binh lực không phải là yếu nên chẳng mấy ai dám đến xâm phạm đất này.

Sau khi đặt chân đến thành Khải Đạt Tư Lặc, việc xảy ra ở thị trấn Thiệu Thư Đại Đề ba hôm trước đã làm cho uy danh ác ma của Á Văn lan truyền đi rất nhanh, từ khi chưa vào thành, Á Văn đã nghe mọi người trên đường bàn tán qua lại không ngớt.

Hắn gượng gạo cười, sờ lên mớ tóc trắng lâu nay vẫn giấu kỹ trong mũ áo choàng, trong lòng thầm đắc ý, may mà để tiện đi đường, chống côn trùng và gió bụi, hắn vẫn mặc chiếc áo choàng này.

Hóa ra nhờ vậy mà hắn đã che giấu được đặc điểm dễ bị phát hiện ra nhất, đó chính là bộ tóc trắng.

Hơn nữa cả ngày nay hắn đều rong ruổi trên đường, hầu như đều đi qua các đường mòn vòng qua các làng bản, không gặp mấy người.

Tham lang tinh bên người hắn phản chiếu ánh mặt trời, phát ra những tia sáng vàng, chúng hợp lại với nhau làm một. Nhờ thế mà đến giờ hắn vẫn chưa bị nhận ra là người của Khẩu Trung Thịnh Truyền - kẻ tóc trắng, giữ bên mình con cự lang màu bạc.

Nhưng giờ đây, khi biết tin tức về vụ thảm sát đã lan đến tận thành Khải Đạt Tư Lặc, trời lại sắp tối, đợi đến khi trăng lên, Tham Lang Tinh lại biến thành màu bạc thì hắn sẽ chẳng còn cách nào che giấu thân phận mình nữa.

Hắn quyết định không vào thành nữa, đêm nay hắn sẽ qua đêm ở trong rừng, đến mai có lẽ hắn sẽ giữ chặt Tham Lang tinh bên mình và nhuộm mái tóc trắng này.

Tìm được một hốc cây khô ráo, thoải mái nằm xuống nghỉ ngơi, nhẹ nhàng xoa bóp cơ thể sau một ngày đi đường, Á Văn chợt có một ý nghĩ.

Tham Lang Tinh nằm yên bên người Á Văn, ánh trăng chiếu qua những kẽ hở của vòm lá, rọi xuống hốc cây, Tham Lang tinh lại phát ra những ánh sáng bạc, không gian rất tĩnh lặng.

Nhưng, nguy hiểm đang tiến đến hắn ngày càng gần.

Màn đêm đen kịt, không gian huyền bí, rất nhiều chuyện xảy ra trong đêm, bao gồm cả việc “giết người”.
Gần như là cùng lúc với Tham Lang Tinh, Á Văn đang nhắm nghiền đôi mắt bất chợt tỉnh dậy từ giấc ngủ say bởi một cảm giác rợn người.

Á Văn cùng Tham Lang Tinh nhanh chóng nhoài người ra khỏi hốc cây, tiến đến một khu đất khá bằng phẳng trước hốc cây.

Ngẩng đầu lên nhìn tứ phía, ánh mắt Á Văn không chớp, giờ tuy đã là đêm khuya, trăng đã mọc ở đàng Tây, nhưng ánh mắt tinh tường của Á Văn vẫn thấy rõ một bóng đen cách chỗ hắn đứng không đến 10 mét.
Giờ thì hắn hiểu sao mình lại tỉnh dậy, đó là bởi sát khí của một bóng đen rõ ràng là chỉ cao bằng một nửa và nhảy ra từ bóng đen mà hắn đang thấy.

Tuy lúc này, ánh trăng chỉ còn mờ nhạt trên mặt đất nhưng cũng đủ để Á Văn nhận ra bóng đen đó là người.
“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu” hắn thầm đếm, phía trước hắn tổng cộng có 6 người, gồm cả một tên ngồi trên một tảng đá to.

Á Văn không còn xa lạ gì kẻ đang ngồi trên tảng đá kia, ánh nhìn sắc lạnh xuyên qua màn đêm của hắn cho thấy rõ đó chính là Tam Đương Gia bang Thanh Y, kẻ mà hơn nửa tháng trước bị hắn một trưởng đánh gãy đùi phải.

Á Văn vẫn chưa biết tên tuổi kẻ đó.

Còn sát khí làm hắn tỉnh giấc chính là từ người hắn phát ra.

Nhưng thế cũng không trách được, Á Văn đã giết quá nhiều người, giờ hay rồi, người trả thù lại.
Cười thầm một tiếng, Á Văn ra hiệu cho Tham Lang Tinh bên mình thôi gầm gừ cảnh giới, hắn tiến lên mấy bước, lại gần mấy cái bóng đen, xem chúng muốn làm gì?

Thấy Á Văn bước lên phía trước, cả 6 người, trừ Tam Đương Gia bang Thanh Y cử động còn khó khăn, còn lại 5 người đều tiến lên phía trước. Đến khi chỉ còn cách nhau 3 mét, Á Văn và đối phương cùng dừng bước, giờ Á Văn đã thấy rõ từng kẻ trong chúng.

Á Văn quan sát đối phương rất kỹ, một cảm giác không hay trỗi dậy trong lòng hắn, hắn không thích cảm giác này, bởi vì mỗi lần có cảm giác này hắn đều không may mắn chút nào.

Nhìn vào đối phương, năm người nhất tự bài trận, người ở ngoài cùng bên phải khoảng 30 tuổi, trên người mặc một bộ giáp thú màu xám, tính chất thuộc hệ địa (đất), bên phải mọc lên một cái đầu rắn, vừa nhìn là biết thuộc hệ Thi Nại Khắc (Xà), trong tay cầm một cây thương dài 2 mét màu thép, dáng người gầy gộc, lại thêm đôi mắt tứ xạ tinh nhanh, gân xanh nổi khắp người, vừa nhìn là biết không phải tay vừa.

Người thứ hai tính từ bên phải là người nhỏ thó nhất trong 5 người, chưa đầy 40 tuổi, trên người cũng mặc một bộ áo giáp thú, bộ áo giáp màu lam cho thấy kẻ này thuộc hệ thủy, bên vai phải có một cái đầu khỉ, kẻ này chắc chắn thuộc hệ Mạc Kỳ (Hầu), dáng người gầy gò, tuy tay không nhưng chỉ cần nhìn thấy 10 cái móng vuốt trắng bạc dài 10 phân mọc ra từ bộ giáp thú thôi cũng biết đối phó với hắn không phải dễ.
Kẻ ở phái ngoài cùng bên trái không mặc áo giáp, dáng người cũng thuộc loại gầy gò, có lẽ khoảng 50, 60 tuổi những hắn mặc một bộ màu xanh nhạt mỏng, rất có lợi khi đánh giáp lá cà.

Theo Á Văn được biết kẻ này chính là người vẫn được gọi là võ thuật gia chân chính. Hắn không cần sự trợ giúp của bất cứ một ngoại lực nào ngoài tinh lực bản thân đểc đánh bại đối thủ. Nếu xét ở một góc độ khác, loại người này không đủ tự tin vào bản thân mình, trong lúc chiến đấu với kẻ thù tuyệt đối không dám mặc áo giáp thú. Á Văn thông qua cặp mắt màu xanh của đối thủ mà biết đây là một kẻ luyện công (khí).

Kẻ thứ 2 bên trái, mình mặc một bộ áo giáp thú, vai phải mọc lên một cái đầu rồng, bộ giáp màu lửa cho thấy kẻ này thuộc hệ hỏa, hơn nữa là hệ Thái Cách (Hổ), trong tay cầm một thanh đại đao hình cung, dài khoảng 5 m, dáng vẻ trông dũng mãnh nhất, khoảng 27, 28 tuổi.

Còn kẻ ở giữa, vừa thấy hắn, trong lòng Á Văn bỗng trĩu xuống.

“Nguy hiểm! Nguy hiểm!” Bản năng và từng tế bào thần kinh đang cảnh báo hắn, kẻ này vô cùng nguy hiểm, tốt nhất là giờ hãy lẩn đi nếu có thể.

Thế nhưng, cuộc sống chui lủi đã rèn cho hắn một thói quen không biết nói là tốt hay xấu, không bao giờ chạy trốn đối thủ.

Hít thở thật sâu nhằm lấy lại bình tĩnh, nhìn lại lần nữa thì kẻ này đúng là người đứng đầu trong 5 người.



ngantruyen.com