Thiên Ma Thần Đàm

Chương 24: Tham ngận hoá khải trung Dịch giả Dịch giả nhóm Tinh Tú Lầu Biên dịch anhhungsida




Đột nhiên, Tham Lang Tinh rú lên một tiếng chấn động trời đất, đứng cách đó mười năm mét, bọn Ô Nguỵ nhìn thấy một cảnh tượng kì quái không thể nói hết bằng lời.


Tiếng rú của Tham Lang Tinh vừa dứt, ánh sáng màu bạc trên người nó bỗng sáng bừng lên, cảm giác đó, dường như Ngân quang đã nuốt chửng Lam quang, không đến nửa giây sau, tất cả Lam quang đều bị biến mất, trên người nó giờ chỉ phát ra Ngân quang, nhưng sáng hơn lúc trước rất nhiều lần.


Tiếp đó, đứng trước mặt một Á Văn với khuôn mặt thất thần, trên người Tham Lang Tinh bắt đầu xuất hiện những hoa văn kim sắc.


Chỉ trong một thời gian ngắn sau khi những hoa văn kim sắc xuất hiện, Tham Lang Tinh lập tức biến hình mô phỏng hình dáng của Á Văn, bắt đầu kí gửi trên người Á Văn.


Nhưng lần này hoàn toàn khác với những lần mô phỏng hình dáng và kí gửi trước đây, lần này không chỉ là nửa trên cơ thể, mà là toàn bộ cơ thể, toàn bộ cơ thể của Á Văn dường như đã nằm bên trong người Tham Lang Tinh sau khi đã nghĩ thái.


Các bộ phận của Tham Lang Tinh không ngừng cắm vào các bộ phận của Á Văn, dần dần, mỗi bộ phận đều bắt đầu thành hình, hình dạng mới không có là màu hồng của thịt như Á Văn, hình dạng cũng không phải là theo hình dáng cũ của Á Văn mà phân đều trên từng bộ phận; màu sắc chính là màu bạc mà cơ thể Tham Lang Tinh phát ra dưới ánh trăng đêm, hình dáng từng khúc từng khúc một, gần giống như các bộ phận của bộ áo giáp ghép lại.


“Khải”, là Khải, Tham Lang Tinh cuối cùng đã hoá thành Khải rồi.

Nhưng, đứng một bên bọn Ô Nguỵ lại rõ ràng vô cùng kinh ngạc, còn Ai Liêm thì nuốt nước bọt liên tục, kinh ngạc nói :

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cái thứ đó…., cái thứ đó là Khải sao?”


Trong mắt bọn họ, thứ trước mặt họ là sự hợp lại của Á Văn và Tham Lang Tinh, bọn họ thật không biết có nên gọi nó là Khải không?


Cái nảy hoàn toàn khác với Khải theo quan niệm thông thường, tỷ lệ kí gửi của Khải mà Á Văn biến thành là một trăm phần trăm, đây là Thú Hoan Khải có tỷ lệ kí gửi cao nhất, khi hóa thành Khải, giới hạn thấp nhất là phải lộ mặt ra, hoặc là các bộ phận khác, nhưng lần này Khải của Tham Lang Tinh thì ngược lại, bao bọc toàn bộ cơ thể, từ đầu đến chân của Á Văn trong tấm áo giáp dày dặn, hoàn toàn không để lộ một bộ phận nào.


Trên tấm áo giáp, hoàn toàn không có bộ phận nào có thể phân biệt được cấp độ, không giống với cấp năm, cấp bốn, cấp năm, khi hình thành Khải sẽ xuất hiện những đặc trưng của Hoan Thú nguyên hình trên cơ thể; cũng không giống với cấp sáu, phải xuất hiện đầu nguyên hình trên cổ; cũng không có hoa văn trước ngực giống như cấp bảy; càng không giống với cấp tám, khi Khải hoá phải hình thành một nguồn sức mạnh nhất thời sau lưng; lẽ nào đây lại là Hoan Thú cấp chín?

Nhưng làm sao có thể như vậy được, tuy chưa từng gặp Hoan thú cấp chín, nhưng trong truyền thuyết, Hoan Thú cấp chín khi Khải hoá sẽ biến ra một con thú nguyên hình nhỏ, đi theo bên mình, nhưng hắn cũng không có.

Nếu nhất định phải nói đặc trưng, chỉ cần nói,bộ phận Khải giáp trên đầu của Á Văn, hình dáng cấu thành của nó giống như một con Ma Lang lúc gầm rú, mắt ở trên đỉnh đầu, răng ở bên, xung quanh gò má; ngoài những đặc điểm trên, khuôn mặt của nó còn có hai tinh thể không biết nên gọi tên là gì, chúng có màu đen, nằm bên ngoài mắt, miệng và mũi hoàn toàn ẩn dưới tấm mặt nạ bằng phẳng; ngoài ra trên cánh tay, phía sau chân, còn có tứ chi với móng vuốt sắc nhọn của Tham Lang Tinh; ngoài ra, không có một đặc điểm nào của một Hoan Thú Khải thông thường.


Hơn nữa, Ô Nguỵ cũng không có cách nào có thể phân biệt được rốt cuộc nó là Hoan Thú Khải hay là Ma Hoan Khải?

Lí do khiến hắn không thể phân biệt được chính là, Khải hóa của Tham Lang Tinh tuy bao phủ hoàn toàn cơ thể của Á Văn, giống như một Hoan Thú Khải thông thường, bao phủ lên cơ thể của chủ nhân đạt trên tám phần, nhưng, điều kì lạ ở đây đó là Hoan Thú Khải lần này lại có them Ma Lực Tinh.


Không còn nghi ngờ, Ô Nguỵ liền chú ý đến bộ phận chính giữa ngực của Á Văn sau khi Khải hoá, một viên Ma Lực Tăng Phù Kết Tinh to khoảng mười phân, rất sáng, nằm trước ngực của Á Văn, ngoài ra, trên hai cánh tay đều có Ma Lực Tinh to khoảng năm phân, bên cạnh đùi cũng có hai viên như vậy, ngay cả trên trán cũng có viên Ma Lực Tinh to khoảng hai phân, điều đặc biệt hơn là, trên phần bụng của Hoan Thú Khải có một viên tinh thể không rõ tên, nó có màu xanh lam, hình tròn, to như quả trứng, hình như là tinh thể lam sắc ở trước ngực trước đây của Á Văn.


Mà lần này lại có đồng thời đặc trưng của Thú Hoan Khải và Ma Hoan Khải, lại thêm tấm Khải bao bọc lấy toàn bộ cơ thể của chủ nhân, đừng nói là nhìn thấy, mà ngay cả nghe tên cũng chưa từng nghe thấy.

Hoá ra, khi Á Văn thi triển Hồi Sinh Quyết, lúc đầu với sức đẩy của Hồi Sinh Quyết, Thiên Tâm Chân Khí trong người được truyền sang cơ thể của Tham Lang Tinh, nhưng, chàng đã quên bản thân còn có một sức mạnh khác, chính là Dị lực tinh thần mà sinh ra chàng đã có, sau khi luyện tập Thiên Tâm Quyết, Dị lực tinh thần này vốn đã rất ổn định. Nếu không cố ý sử dụng, nó sẽ không đến nỗi bị hoá giải giống như Thiên Tâm Chân Khí, nhưng vừa hay lúc đó, trong lòng Á Văn tràn đầy sự hối hận, nuối tiếc và khát vọng sức mạnh, hơn nữa tinh thần lại quá không ổn định, do vậy cũng bị sức mạnh của Hồi Sinh Quyết hoá giải Dị lực tinh thần, đồng thời ý niệm mạnh mẽ của chàng cũng được hoá giải theo, tất cả đều được truyền sang cơ thể của Tham Lang Tinh.

Á Văn chưa từng sử dụng đến Dị lực tinh thần, cộng thêm năng lượng tinh thần to lớn mang theo ý niệm mạnh mẽ khi xâm nhập vào cơ thể của Tham Lang Tinh, nguồn năng lượng ấy quá mạnh, đã ảnh hưởng đến Thần Chi Toản từ trước đến nay vốn không có bất kì phản ứng nào, cũng theo đó bùng nổ sức mạnh.

Sức mạnh to lớn của Thần Chi Toản, ý chí mạnh mẽ, lực tinh thần sôi sục, ba thứ kết hợp lại, cuối cùng đã mở được cánh cửa bí mật trong cơ thể của Tham Lang Tinh, khiến cho Tham Lang Tinh chỉ trong nháy mắt từ giai đoạn sinh trưởng bước sang trưởng thành, cuối cùng đã hoá thân thành Khải.


Chỉ có điều, Á Văn càng không biết rằng, khi Tham Lang Tinh bước vào giai đoạn trưởng thành, trong giai đoạn này, tuy nói Thiên Tâm Chân Khí của nó đã tăng lên rất nhiều, và Khải mà nó biến thành chắc chắn phải là Thú Hoan Khải, nhưng chỉ một mình Á Văn có sự tồn tại của Dị lực tinh thần, Dị lực tinh thần này thực ra là sự kết hợp của Thần lực và Ma lực, sự tồn tại ấy khiến cho Tham Lang Tinh biến thành Ma Hoan Khải, sự trưởng thành về khí và lực này không khác gì một con thú bình thường sẽ chọn một mà hình thành, nhưng Tham Lang Tinh vẫn là Hoan Thú Thượng cổ, bởi nó vốn có những đặc điểm và sức mạnh kì lạ mà một Hoan Thú bây giờ không có, những đặc tính khi trưởng thành về Khí và Lực của Á Văn đều được biểu hiện ở Tham Lang Tinh, cho nên nó đã biến thành một Khải Giáp kì lạ như vậy, nó là sự kết hợp giữa Ma Hoan Khải và Thú Hoan Khải.

Bọn người Ô Nguỵ đương nhiên là không biết, còn Á Văn khì giải phóng toàn bộ Thiên Tâm Chân Khí và Tinh thần lực, chàng đã rơi vào tình trạng bán hôn mê, nên càng không thể biết được Tham Lang Tinh đã Khải hóa trên cơ thể chàng, đương nhiên càng không hiểu Khải của chàng có hình dáng ra sao.


Đứng một bên, Ô Nguỵ thấy sau khi Khải hóa xong Á Văn không hề nói năng gì cũng không cử động, trông giống như tảng đá đứng ở đó vậy, thật là không biết chàng định làm gì?


Đợi một lát, hắn thật sự không thể chịu nổi, nói:

“Đi, chúng ta lên xem thế nào, ta thật không tin hắn với cơ thể tàn tật như vậy, Khải hoá xong có thể làm được gì?”

Nói rồi, Ô Nguỵ xông lên phía trước, đến trước mặt Á Văn, cách khoảng năm bước, hắn dừng lại, Ai Liêm và Phì Nhiếp đồng thời bước đến đứng cạnh Ô Nguỵ.


Nhìn gần, Ô Nguỵ chỉ cảm thấy Á Văn ẩn dưới diện mạo của Khải, hai viên Tinh thể màu đen khắc trên mặt nạ bạc luôn toả ra sự kì dị không thể nói rõ được, khiến hắn nhất thời không đủ dũng khí nói rõ ý đồ của Á Văn, nhưng hắn đâu có biết Á Văn bây giờ đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đối với ba người chắc chắn là chàng nhìn mà không thấy.


Đứng bên phải Ô Nguỵ, Ai Liêm không thể nhẫn nại thêm được nữa, tức giận nói: “Ban nãy còn bộ dạng sắp chết, giờ ngươi tưởng có Khải cổ quái là thần khí lắm sao? Ta không tin!”


Nói xong, Ai Liêm vung đại đao trong tay lên, không nói thêm gì, nhằm trúng ngực của Á Văn mà đâm.


Cử động, thanh đao này của Ai Liêm đã gây sự chú ý của Á Văn, phản ứng bản năng bảo vệ cơ thể hoàn toàn không có chiêu thức nào có thể diễn tả nổi, tay Á Văn đột nhiên phóng điện về phía tay của Ai Liêm, hắn kêu đau đớn, tay buông ra, đại đao trong tay lập tức bị Á Văn cướp lấy, chém luôn một đao.


Hắn không kịp trở tay, chỉ thấy kêu lên một tiếng, nhát đao của Á Văn đã chém đứt đầu hắn, xem ra Ai Liêm đã chết.


Nhìn thấy Ai Liêm ngay cả một chiêu của Á Văn sau khi Khái hóa cũng không chống trả nổi, kinh hãi, không nghĩ ngợi nhiều, hai người Ô Nguỵ và Phì Nhiếp đồng thời thi triển một chưởng tấn công Á Văn.


Thật sự đã có vấn đề, nếu bọn họ không tấn công, Á Văn cũng không động đến họ, nhưng bây giờ Á Văn đang đứng trước thế tấn công của bọn họ, hai mắt sâu ánh lên một vầng sáng màu bạc, đại đao trong tay vung lên, Ô Nguỵ kêu lên đau đớn, hắn đã bị chàng đâm một nhát vào bụng.


Vốn không giỏi đánh giáp lá cà, như hôm nay hắn càng không phải là đối thủ của Á Văn, nhưng Á Văn cũng bị thương của Phì Nhiếp đâm xuyên qua vai trái, chàng không có cảm giác gì, chém xong Ô Nguỵ, quay người rút đao ra, chém một nhát, chỉ một đao mà đã chém rơi đầu Phì Nhiếp, hành động của Á Văn nhanh đến nỗi sau khi đầu rơi xuống, trên khuôn mặt vẫn còn giữ nguyên nét cười khi đâm xuyên vai trái của Á Văn.


Thật là bi thảm, bình thường ba người đều có thể đánh với Á Văn mấy chục hồi, đặc biệt là Ô Nguỵ, nhưng bây giờ ngay cả một chiêu cũng chưa kịp đánh, đều chết dưới tay của Á Văn.


Bọn Ô Nguỵ trong nháy mắt ngay cả một chiêu cũng chưa kịp xuất ra đều đã chết dưới tay của Á Văn, ba người đứng bên xem trận đánh khiếp sợ đến nỗi ngay cả ý đồ báo thù cũng không dám có, một kẻ tàn phế, hai kẻ trọng thương, ba người vội vã chạy khỏi đây, không dám ngoảnh đầu lại.



Giữa biển máu, Á Văn vẫn đứng im lặng.

Lúc này, ánh mặt trời đang dần dần xua đuổi bóng đen của màn đêm, đêm đã qua đi, một ngày mới lại đến.












ngantruyen.com