Thiên Ma Thần Đàm

Chương 30: Chương ba mươi Thánh thú mật văn


Cửa lầu của Thiết huyết lầu dần dần mở ra sau khi Lực Áo gõ cửa, người mở cửa là Dạ Nguyệt, sau khi Dạ Nguyệt nhìn Á Văn gật đầu, thì lập tức ra hiệu cho Á Văn đi theo ả.

Á Văn liền đi theo Dạ Nguyệt bước vào một căn phòng rộng lớn, sau khi đi qua phòng đó, lại đi qua một cái hành lang ngắn, dài không đến năm thước, Á Văn lập tức nhìn thấy Khải Đặc đang đứng bên một cánh cửa.

Bước tới trước cánh cửa, Khải Đặc nói:

- Long tiên sinh, đoàn trưởng đang đợi ngài trong thư phòng, xin ngài hãy tự mình vào trong đó!

Nói xong, Khải Đặc giúp Á Văn gõ cửa, nói:

- Đoàn trưởng, Long tiên sinh đã tới rồi ạ

Từ sau cánh cửa bỗng vang lên một giọng nói trầm ấm:

- Xin mời!

Khải Đặc lập tức mở cánh cửa, Á Văn cười, bước vào trong thư phòng, Khải Đặc liền đóng cửa lại, mỉm cười với Lực Áo và Dạ Nguyệt, rồi cùng bước đi khỏi hành lang, tới phòng lớn đợi, bọn họ có lòng tin rằng sau khi Á Văn gặp đoàn trưởng nhất định sẽ đồng ý đảm nhiệm chức khách liêu.

Sau khi Á Văn bước vào thư phòng, chàng lập tức nhìn thấy một người đang ngồi trước một cái bàn sách làm bằng đá, đang mỉm cười với chàng.

Vừa nhìn thấy hắn, Á Văn bỗng giật mình, một cảm giác không thể nói bằng lời dấy lên trong lòng Á Văn, một câu “phụ thân” suýt nữa thốt lên.

Thực sự là rất giống, cho dù diện mạo không hoàn toàn không giống nhau, cho dù Á Văn biết rõ đó là Thiết huyết đoàn đoàn trưởng, nhưng, trong lòng Á Văn một cảm giác ấm áp quen thuộc dấy lên, dường như đang quay trở về ngày xưa những ngày tháng sống cùng cha đầy tiếng cười, vẫn là hơi thở của một quân nhân chuẩn mực,

vẫn là vẻ nghiêm khắc pha lẫn hiền hoà ấy, vẫn là một trái tim tình cảm được che đậy bằng bề ngoài lạnh lùng, giống nhau những điểm giống nhau, những điểm giống nhau ấy quá nhiều, khiến cho Á Văn bất giác không kìm nén được tình cảm mà chìm đắm trong suy tư, dường như, chàng còn nhớ tới những ngày phụ thân nghiêm khắc phạt nhưng cũng chiều chuộng không ai bằng,

dường như lại nhìn thấy những ngày phụ thân dấu đi sự quan tâm chăm sóc bên trong bề ngoài lạnh lùng…Những ngày tháng thật đáng nhớ, dường như tất cả chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, lại dường như chuyện đã xảy ra rất lâu thừ kiếp trước vậy! thật là…thật là đáng nhớ!

Thực sự điều đó khiến cho chàng vô cùng ngạc nhiên, cho dù trước đó đã nghĩ tới nhiều điều, nhưng chuyện này thì không thể nghĩ tới, Á Văn lại gặp ông ta lần đầu tiên trong hoàn cảnh này!

Thanh niên có Ngân nguỵêt ác ma à, tại sao ngươi có bộ dạng như thế này, ánh mắt như thế này chứ?

Như thể gặp lại người thân lâu ngày gặp mặt, lẽ ra phải mừng rỡ mà lại tỏ ra bình tĩnh lạnh lùng mới khiến người ta cảm động như vậy, nỗi xúc động trong lòng đã lộ rõ ra trong đôi mắt Á Văn, cảm giác chân thành mà sâu sắc,

dường như ta mong người là người thân lâu năm không gặp của ta, ta nguyện tham gia vào trò chơi của người.

Không thể che dấu được tình cảm trong lòng, Cái xích dường như không do dự thể hiện ra tình cảm mà chỉ ở những người thân cùng huyết thống mới có.

Trong chốc lát, trong thư phòng tràn ngập một không khí tình thân ấm áp khó có thể nói lên lời, còn hai nhân vật chính lại là hai người không hề quen biết chỉ gặp mặt nhau không tính là một lần,

nhưng, bọn họ lại như những người thân từng sống với nhau cả đời vậy, chỉ trong phút chốc, bọn họ đã hiểu nhau, vì trong tâm hồn nhau bọn họ đã sớm trở thành người thân nhất rồi.

Gần như cùng vào một lúc, Á Văn và Cái xích cùng từ hoảng hốt định thần lại, Á Văn vốn đã luyện qua lực tinh thần, tinh thần kiên định hơn người bình thường rất nhiều, tuy rằng chàng mất bình tĩnh trong chốc lát, nhưng sau khi định thần lại được thì lập tức khom người, cung kính nói:

- Đoàn trưởng , ta là Á Văn sư đạt khắc, Á Văn long là biệt danh của ta
Không hiểu vì sao mà Á Văn lại có thể không nỡ lòng lừa Thiết huết đoàn trưởng người tạo cho chàng cảm giác khí chất giống hệt như phụ thân của chàng,

hơn nữa, dường như ánh mắt nhìn đầu tiên đã tin tưởng chàng hết mực, nên chàng đã không hề do dự mà nói ra họ tên thật của mình.

Còn trong lúc Á Văn chào hỏi, Cái Xích vốn là một nhân vật phi phàm, cũng khôi phục lại thần thái bình thường nhanh chóng, khi nghe thấy Á Văn nói ra tên thật, ông ta bỗng giật mình, theo đó thì cười nói:

- Nhà ngươi họ tên là gì đối với ta không quan trọng, quan trọng là ngươi là ngươi, nào, hãy ngồi xuống đây, Á Văn, hi vọng rằng ngươi nhất định có rất nhiều câu hỏi, chúng ta hãy từ từ nói chuyện nào!

Khi mời Á Văn ngồi xuống, giọng nói của Cái Xích tỏ ra vô cùng tự nhiên, cứ như đang mời con cháu trong nhà vậy, ngữ khí vô cùng thân thiết nhẹ nhàng
Á Văn khi nghe thấy Cái Xích gọi thì lập tức ngồi xuống trước mặt Cái Xích, không hề do dự, không hề thấy chút gì là câu nệ, bởi vì vừa mới tiếp xúc, bọn họ đã coi đối phương như người nhà rồi

Sau khi Cái Xích và Á Văn cùng ngồi xuống, Cái Xích cười nói:
- ta biết điều mà ngươi muốn biết nhất là vì sao ta lại mời người đảm nhận chức khách liêu của chúng ta phải không?

Á Văn gật gật đầu nói:

- Đoàn trưởng, ngài nói đúng, thực sự điều muốn ta biết nhất là vì sao người lại nhất định muốn ta đảm nhận chức khách liêu của đoàn chúng ta?

Á Văn và Cái Xích đều không phát hiện ra, bất giác, bọn họ đều thay ta thành chúng ta, trong ngữ khí lộ ra vẻ tự nhiên vô cùng thân mật

Cái Xích cười tươi nói:

- Nói ra thì buồn cười, có thể ngươi không tin, sau khi ta nhìn thấy nhà ngươi lần đầu tiên, ta đã muốn giữ ngươi ở bên cạnh ta, không cần quan tâm tên tuổi của ngươi là gì, chỉ đơn thuần như thế mà thôi

- Ngươi nhất định không dám tin phải không! Nhưng đây là sự thật, nếu không, vứt bỏ người có võ công cao cường hơn nhà ngươi, danh tiếng lẫy lừng hơn nhà ngươi, vậy mà ta lại chọn nhà ngươi mà không phải hai người họ, thậm chí, trong thâm tâm của ta còn ta hi vọng nhà ngươi tham gia vào đoàn của ta hơn bọn họ, đảm nhiệm chức khách liêu.

Cái Xích cười ngượng

Á Văn gật đầu, cười nói:

- Ta tin, ta tin những gì đoàn trưởng nói, cũng giống như ta nói ra danh tính thực sự của mình trong lần gặp đầu tiên với ngài vậy, chính là vì ta tin ngài, ngài cần biết rằng, Tư đạt khắc gia cảnh ra sao, nhưng ta tin ngài, nên ta mới nói ra như thế

Cái Xích nghe xong gật đầu, nhìn Á Văn một lúc, hai người bỗng nhìn nhau cười lớn, tất cả đều là tiếng lòng

Một hồi sau, Cái Xích mới hỏi:

- Á Văn, vậy câu trả lời của nhà ngươi là gì?

Á Văn không hề do dự mà trả lời rằng:

- Chỉ cần đoàn trưởng không chê sau này ta mang lại cho người phiền toái gì thì tiểu chức này nguỵện làm đoàn trưởng hết sức mình

Cái Xích cười lớn nói:

- Ngươi cho rằng ta là ai chứ? Ta là thiết huyết đoàn đoàn trưởng! ai dám gây phiền toái cho ta chứ? Chúng ta cứ quyết định như vậy đi

- Song, ngươi đã tự xưng là tiểu chức rồi thì gọi ta là đoàn trưởng chẳng phải xa lạ quá sao?

Cái Xích nói nửa cười nửa không

Á Văn lập tức hiểu ý, khom lưng đáp:

- Vậy thì con gọi người là bá phụ

Cái Xích cười ha hả, Á Văn cũng cười theo

Từ đầu đến cuối, Á Văn và Cái Xích đều nói chuyện trong không khí ôn hoà ấm áp kì lạ như thế, vì vậy một chủ đề vốn vô cùng nghiêm túc thì khi bọn họ nói chuyện lại trở thành những câu chuyện thường ngày của người tron nhà nói chuyện với nhau

Á Văn cũng nhận chức dưới thiết huyết đoàn trên vạn người như vậy
Sau khi quyết định gia nhập vào Thiết huyết đoàn, Á Văn lại hỏi:

- Bá phụ, tiểu chức muốn hỏi, tại sao người lại nhất định phải tìm khách liêu khác, con nghe Khải Đặc nói, vị khách liêu trước là chuyện hơn bảy mươi năm về trước rồi, tại sao bây giờ lại còn tìm lại làm gì? Theo như con được biết,

nhu cầu của đoàn với khách liêu dường như là vô hạn, còn khách liêu lại không cần phải chịu trách nhiệm nào đối với đoàn cả, đó chẳng phải là tự mình cầm đá đập vào chân mình sao? Như vậy chẳng phải là tự tìm lấy phiền phức sao?

Cái Xích cười gượng, không trả lời, mà hỏi lại Á Văn:

- Á Văn, con từng nghe qua Thánh hoan thú trong truyền thuết chưa?
Á Văn gật đầu, đáp:

- Rồi ạ, có phải trong truyền thuyết, có cái gọi là tứ phương thánh hoan là thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ không?

Cái Xích gật đầu nói:

- Không sai, tuy thánh hoan trong truyền thuýêt thật ra không chỉ có bốn con, nhưng có tứ phương thánh hoan thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ là nổi tiếng nhất

Á Văn nghi ngờ hỏi:

- Vậy thì điều đó có liên quan gì tới việc mời khách liêu của đoàn chứ?
Cái Xích không hề trả lời chính diện, mà lại nói vòng vo xung quanh chủ đề thánh hoan thú:

- Tứ phương thánh hoan này tuy lưu truyền rộng rãi nhất, được mọi người biết đến nhiều nhất, nhưng, những người đã nhìn thấy thật sự lại chưa hề nghe qua, có thể căn cứ việc chưa ai nhìn thấy, thế là lại có người nói, thực ra thánh hoan thú là một sinh vật trong thần thoại, còn căn bản là không tồn tại, chứng cứ là ở chỗ, ngay cả tứ phương thánh hoan thú lưu truyền rộng rãi nhất, được mọi người biết tới nhiều nhất, hàng nghìn năm nay vẫn chưa có ai nhìn thấy, cnàg huống hồ là những thánh hoan thú không biết tên

- Kì thực luận điểm này là sai, theo như ta được biết, tứ phương thánh hoan thú thật ra là tồn tại thật sự, ít nhất…ít nhất thìta biết bạch hổ trong tứ phương thánh hoan thú ở nơi nào trên thế giới này


Vừa nghe thấy tin này, cho dù Á Văn có vui mừng hay tức giận, có bình tĩnh thế nào thì chaàng cũng không thể nhịn nổi hét lên một tiếng : A

Tại sao Á Văn lại ngạc nhiên như vậy? tới lúc này thì điều đó đã nói cho chàng biết rõ là trên thế giới này sức mạnh là tất cả, còn hoan thú lại là đại biểu của sức mạnh trên thế giới này, tới nay thì chàng đã được tận tai mình nghe thấy từ một người không hề đùa cợt, vượt qua tất cả, sức mạnh tuyệt đối của thánh hoan thú là có thật ư?

Á Văn kinh ngạc mồm lắp ba lắp bắp hỏi lại:

- bá phụ, người nói bạch hổ thánh thú là tồn tại thật ư? là thật ư?
Cái Xích gật đầu, nhận thấy Á Văn có vẻ không tin những gì mình nói, nếu như là người khác nghi ngờ câu nói của ông ta như vậy thì e rằng ông ta sẽ cho một cái bạt tai lật mặt

Nhưng chuyện này lại khác, người nghi ngờ lại là Á Văn, người để lại ấn tượng tốt đẹp cho ông ta, vì vậy, Cái Xích không phản ứng gì nói:

- Thực sự là rất khó làm cho người khác tin được, ban đầu khi ta nghe thấy tin này lần đầu tiên ta cũng như con, không dám tin, song, Á Văn, bá phụ vẫn phải nói với con rằng, những gì bá phụ nói, về chuyện bạch hổ tây phương hoan thú kia là chính xác không sai một chút nào

Một lúc sau, Á Văn coi như đã tiêu hoá được chuyện bach hổ thánh thú mà Cái Xích nói, trở lại bình tĩnh nhìn Cái Xích

Cái Xích gật đầu đáp:

- Á Văn con rất khá đấy, nhớ lại lúc đầu, bá phụ ta lần đầu nghe thấy tin này, ta còn mất gần nửa ngày mới chấp nhận được nó, lúc đó là phụ thân ta, tiền nhậm đoàn trưởng nói cho ta, thì ta mới tiếp thu nhanh như thế, lúc đó ta đã là người hơn ba mươi tuổi rồi, chắc là con chưa tới từng ấy tuổi chứ? thật sự con giỏi hơn ta đó

Á Văn đáp:

- tiểu chức năm nay vừa tròn mười tám tuổi, bá phụ, người vẫn còn chưa nói hết mà!

Cái Xích vừa nghe thấy Á Văn nói mười tám tuổi, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, một người từng trải như Cái Xích liên tưởng ngay lập tức phải trải qua bao nhiêu là sóng gió mới có thể khiến cho một cậu bé mười tám tuổi, vẫn chưa được coi là thanh niên này lại có biểu hiện như vậy?

Cái Xích thầm thở dài, nói:

- Căn cứ theo đoàn trưởng đầu tiên của đoàn ta, Mặc đức Bân đã ghi chép lại, khoảng năm trăm năm trước, khi mà Mặc Đức Bân chưa sáng tạo ra thiết huết đoàn, lúc ấy,

ông ta là môt thanh niên trẻ ưa mạo hiểm, luôn thách chiến với người khắp nơi, để có thể tăng danh tiếng và thực lực của mình, theo như ông ta thuật lại thì ông ta lúc đó là một trong những cao thủ danh tiếng lẫy lừng ở đại lục,

lúc ấy, ông ta tới vùng đất Kì lan lầu lien minh, định thách chiến với đoàn trưởng đoàn binh hoả xếp thứ tư, quyết đấu ở phía Tây của Kì lan lâu liên minh, người chứng kiến là thành chủa của tứ đại thành:

Kì đặc, phong nguyên, gia chân tịch, nhĩ T và đoàn trưởng của tam đại binh đoàn khác: Băng tuyết lầu, Nghịch thập tự, thánh ma đạo, trận chiến lúc ấy đã diễn ra từ trời sáng tới lúc sẩm tối, cuối cùgn thì Mặc đức bân cuối cùgn đã đánh gục được đoàn trưởng của liệt hoả binh đoàn xuống đất,

nhưng ông ta cũng đã bị trọng thương, cũng vào lúc ấy, tất cả mọi người ở đó bao gồm cả Mặc đức bân đang nằm trên đất và mười tám người đều nhìn thấy một cảnh tượng lạ là có một con hổ bay cực lớn thân dài chừng mười hai thước, cao gần chục thước, có một đôi cánh trằng muốt dài chừng chục thước, toàn thân màu trắng tuyết, kèm theo ánh sáng lấp lánh,

lao vùn vụt từ trên trời xuống




ngantruyen.com