Thiên Ma Thần Đàm

Chương 33: Sơ ngộ dị lực




Thời gian là ba ngày sau khi Không Thủ Bác Cuồng Báo đi qua, Á Văn lại đến Thiết Huyết Lầu dưới sự chỉ đạo của Độ Kinh Do.


Trong ba ngày này, Á Văn không cần động thủ bất cứ một chiêu thức nào cũng có thể thông qua khó khăn thứ nhất của Thiết Huyết Tam Nan nhờ vào thông tin mà Không Thủ Bác Cuồng Báo đã tiết lộ cho tất cả những người có mặt ngày hôm đó tức là toàn bộ thành Phong Nguyên.

Hiện nay gần như bách tính cả thành Phong Nguyên đều đã biết Thiết Huyết Đoàn có một người đến để thử sức với Thiết Huyết Tam Nan mà Thiết Huyết Đoàn dành riêng để thử thách trưởng đoàn tân nhiệm.


Đây quả là chuyện chưa từng thấy trong suốt hai mươi năm qua!

Tất cả mọi người khi mới nghe tin này đều vô cùng kinh ngạc và lập tức xét đoán xem rốt cuộc là anh hùng phương nào mà lại to gan lớn mật đến như vậy.


Vừa nghe thấy Ngân Nguyệt Ác Ma đã thảm sát một mạch vô số quân biên phòng của công quốc Hoa Ná Bang ở biên giới của liên minh thì tất cả mọi người đều ghê rợn hãi hùng, cho rằng những con báo đó nhất định đã chết rất khủng khiếp và khó coi.


Ai mà biết được, hỏi ra mới biết Ngân Nguyệt Ác Ma tiếng tăm vang dội khiến người ta kinh hồn bạt vía kia lúc bắt đầu lại ẩn nấp trốn lũ báo ở rất xa, đợi đến sau khi bọn chúng rơi vào tình trạng điên cuồng tự tàn sát lẫn nhau thì hắn mới giết chết con báo cuối cùng đã bị trọng thương đến mức thập tử nhất sinh.


Khi biết Á Văn đã thông qua thử thách bằng cách như vậy, tất cả những người nghe thấy đều không hẹn mà gặp, trên nét mặt lộ ra vẻ khinh thườngkhông che giấu.


Họ cho rằng Á Văn căn bản chỉ là một tên hữu danh vô thực, chẳng làm nên trò trống gì, ngay cả cái danh thảm sát cũng chỉ là tin đồn thất thiệt mà thôi.

Nếu người ngoài nghĩ như vậy thì cũng bỏ đi, nhưng ngay cả người trong Thiết Huyết Đoàn cũng nghĩ như vậy cho nên trong ba ngày Á Văn căn bản là phải chịu sự lườm nguýt của mọi người.


May mà Á Văn lại đang đắm chìm trong không gian của chiêu thức mà chàng mới ngộ ra nếu không e rằng đã có chuyện không hay xảy đến rồi.

Tuy nhiên cũng vì Á Văn đã thông qua cửa ải thứ nhất với phương pháp không được đàng hoàng cho lắm khiến cho Cái Xích phải tốn thời gian đến ba ngày mới có thể thuyết phục được những thống lĩnh chủ chốt đó.


Đây cũng là lí do vì sao sau ba ngày Á Văn mới được tham gia vào cửa ải thứ hai của Thiết Huyết Tam Nan-Nại Hà Chi Thất.

Đi vào trong Thiết Huyết lầu, Á Văn nhìn thấy bên trong phòng hội nghị ở tầng một có khoảng hơn mười người, là Cái Xích và Phó trưởng đoàn, nhân sĩ chấp hành trưởng và tả hữu thị vệ cùng với bảy đại thống lĩnh.


Khác với lần đầu tiên, lần nay xuất hiện chỉ có những nhân vật chủ chốt quan trọng này ngoài ra không có ai khác.


Cái Xích nhìn thấy Á Văn bèn nở một nụ cười gượng gạo rồi nói:

-“Á Văn , ta nghĩ hẳn con đã biết hôm nay gọi con đến đây là để làm gì rồi chứ?”

Á Văn gật đầu nói:

-“Tiếp tục thử thách ở cửa ải thứ hai-Nại Hà Chi Thất.”


Cái Xích hơi gật đầu nói:

-“Không sai, nhưng vìđã xảy ra một vấn đề nhỏ cho nên cần nói rõ với con một chút ở đây.”

Á Văn nghi ngờ hỏi:

-“Vấn đề gì vậy?”

Cái Xích khó xử nói:

-“Vì các vị thống lĩnh ở đây cho rằng con đã gian lận trong khi qua ải cho nên bọn họ muốn thủ thách con một lần nữa.”


Á Văn hơi cau mày hỏi:

-“Bây giờ?”


Cái Xích vội vàng nói:

-“Đương nhiên là sẽ đợi đến sau khi con vượt qua được cửa ải thứ hai rồi.”

Á Văn nhìn về phía bảy vị thống lĩnh đang đứng sau Cái Xích, chỉ thấy trên nét mặt họ hiện lên một vẻ khinh thường không hề che đậy, trong lòng chàng chợt dâng lên một nỗi tức giận khó kìm chế.

Chàng nói:

-“Được!Nếu ta có thể vượt qua được thử thách ở Nại Hà Chi Thất, ta nhất định chấp nhận sự thách thức của các vị thống lĩnh.”


Cái Xích gật đầu, quay người nói với bảy vị thống lĩnh:

-“Như vậy các vị đã hài lòng rồi chứ?”

Nói xong hắn kéo Á Văn đến phía sau chỗ ngồi của đoàn trưởng trong phòng hội nghị, đoạn vỗ lên bức tường lập tức trên tường lộ ra một cánh cửa đen sì sì.Hắn nhanh chóng kéo Á Văn vào trong cánh cửa.


Những người còn ở lại phòng hội nghị đều lộ rõ vẻ khó xử gượng gạo trên nét mặt.Họ đương nhiên biết Cái Xích đang tức giận bởi vì bọn họ trước đây đã đặt ra nghi vấn đối với người mà ông ta tiến cử, bây giờ lại nghi ngờ phưong thức vượt qua cửa ải thứ nhất hơn nữa còn đưa ra ý kiến thử thách chàng một lần nữa để xác nhận tư cách của Á Văn.

Đó là một hành vi mạo phạm vô cùng nghiêm trọng đối với đoàn trưởng, nhưng cho dù bọn họ có làm như vậy thì cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi.Ai bảo vị trí của Khách Liêu lại quan trọng như vậy?

Thậm chí nó còn ảnh hưởng đến vấn đề sinh tử của một số người nữa. Vì vậy khi bọn họ đưa ra những việc này thì ngay cả trưởng đoàn cũng đành phải thoả hiệp mà thôi.”


Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi không ai bảo ai đều theo sau Cái Xích và Á Văn bước vào trong động.


Á Văn đi theo phía sau lưng Cái Xích nhưng chàng vừa tiến vào trong động thì lập tức phát giác ra cánh cửa này dựa vào độ nghiêng dốc cực lớn mà đi xuống phía dưới.

Cái Xích đưa tay cầm lấy một viên thạch quang minh sáng lấp lánh, vừa đi vừa nói:

-“Á Văn , tiếp theo chính là Nại Hà Chi Thất. Nó nằm sâu dưới lòng đất của Thiết Huyết lầu ba mươi mét vàở dưới đáy của một cái hồ.Nơi đó tuyệt đối yên tĩnh và không có bất cứ ai có thể làm phiền được.”


Á Văn thầm kinh ngạc trong lòng. Vừa là lòng đất vừa là đáy hồ lại vừa là trong hồ nước, vì một cuộc thử thách thế này mà tìm một nơi bí mật như vậy thì quả là không đơn giản.”

Đương nhiên lúc này Á Văn hoàn toàn không biết vì sao Nại Hà Chi Thất lại được gọi là Nại Hà.

Đó chính là sưi yên tĩnh của địa ngục và bây giờ chàng đang đi thẳng về phía địa ngục đó đây.

Á Văn ước lượng đã đi khoảng chừng mười phút.Sau khi xuyên qua môtj đường hầm dài tối tăm. cuối cùng Á Văn cũng theo Cái Xích đến được nơi gọi là trong đáy hồ.


Nhìn cảnh tượng trước mắt, Á Văn bất giác chấn động vô cùng.Quả là một cái hồ trong lòng đất vừa lớn vừa sâu.Phóng tầm mắt ra xa, mặt hồ rộng lớn dường như vô cùng vô tận.

xung quanh phát ra những ánh sáng xanh nhè nhẹ không biết từ đâu tới khiến cho cả hồ nước trông như một chú đom đóm đang lấp lánh khiến chàng có một ảo giác như đang được trở về với cảnh sắc Thanh Lam.

Cái Xích nói:

-“Phạm vi của cái hồ trong lòng đất này là vô cùng rộng lớn, có thể cả thành Phong Nguyên này đều nằm trong phạm vi của nó.Nơi này được đoàn trưởng đời đầu tiên của Thiết Huyết Đoàn phát hiện ra.”


Á Văn nghe thấy cả thành Phong Nguyên rộng lớn này cũng nằm trong nó thì bất giác hoài nghi hỏi:

“Bá phụ!Vậy mọi người không sợ một ngày nào đó cả thành Phong Nguyên sẽ sụt xuống sao?”


Cái Xích cười nói:

“Thế giới tự nhiên vô cùng kì diệu.Tuy dưói lòng đất của thành Phong Nguyên có một cái hồ ngầm nhưng gữa đáy hồ và mặt đất lại có một lớp huyền võ nham vô cùng rắn chắc chống đỡ lấy mặt đất.

Huống hồ chỗ này chính là nơi gần mặt đất nhất cũng dày đến ba mươi mét, những nơi khác còn dày hơn rất nhiều.Vì vậy cho nên dù có một nghìn năm nữa thì cũng không phải sợ, nơi này quyết không thể sụt được đâu.”

Vậy nhưng Cái Xích căn bản không thể ngờ được rằng nhiều năm sau này, chính tay Á Văn sẽ nhất loạt tấn công vào thành Phòng Nguyên tạo nên một cái hồ lớn nhất đông lục địa.”

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Á Văn bất giác cảm thấy vô cùng chấn động.Quả là một cái hồ ngầm trong lòng đất vừa lớn vừa sâu.

Phóng tầm mắt về phía xa, mặt hồ rộng lớn dường như vô cùng vô tận, tứ phía toả ra những ánh sáng xanh lấp lánh không biết bắt nguồn từ đâu khiíen cho cả hồ nước trông như một con đom đóm xanh đang không ngừng phát sáng.

Cảnh tượng này khiến Á Văn cóảo giác như được trở về với cảnh sắc của Thanh Lam vậy.

Cái Xích nói:

-“Cái hồ ngầm này có phạm vi vô cùng rộng lớn, theo ước lượng thì có thể cả thành Phong Nguyên đều nằm trong phạm vi của nó.Nơi này do trưởng đoàn đầu tiên của Thiết Huyết Đoàn phát hiện ra.”


Á Văn nghe nói cả thành Phong Nguyên rộng lớn cũng nằm trong nó thì bất giác cảm thấy nghi hoặc.Chàng hỏi:




-“Bá phụ!Vậy mọi người không sợ một ngày nào đó thành Phong Nguyên sẽ bị sụt lún sao?”


Cái Xích cười nói:

-“Thế giới tự nhiên vô cùng kì diệu.Tuy dưới lòng đất của thành Phong Nguyên có một cái hồ ngầm nhưng giữa hồ và mặt đất lại có một tầng huyền vũ nham vô cùng rắn chắc chống đỡ mặt đất.Huống hồ, nơi này chính là chỗ gần với mặt đất nhất cũng đã dày đến ba mươi mét, những chỗ khác còn dày hơn rất nhiều.

Vì vậy căn bản không cần sợ, cứ cho rằng có trải qua hàng nghìn năm nữa thì nơi này tuyệt đối không thể sụt lún được đâu.”

Vậy nhưng, Cái Xích căn bản không thể ngờ được rằng nhiều năm sau này chính tay Á Văn sẽ tấn công vào thành Phong Nguyên, tạo nên một cái hồ lớn nhất đông lục địa.




Lúc này, nhóm người phó đoàn trưởng Đặc Cách cũng đi đến phía sau lưng Á Văn và Cái Xích .Vừa thấy bọn họ đến Cái Xích liền nói:

“Á Văn đi đi!Con hãy nhanh chóng vượt qua lần thử thách này, ta thật sự không muốn đợi lâu ở nơi này.Kinh nghiệm hai mươi mấy năm ta đã khắc cốt ghi tâm rồi, nó bày ra rõ ràng trước mắt.”


Á Văn thầm kinh ngạc, ngay cả người như Cái Xích cũng lo sợ đố với thử thách lần này như vậy nên chàng vội vàng dẹp bỏ cảm giác khinh thường trong lòng.Chàng tuyệt đối không dám xem nhẹ lần thử thách xem ra có vẻ giống một vở kịch trẻ con này nữa.Trong lòng chàng vốn nghĩ, khi chàng vào trong Nại Hà Chi Thất sẽ lập tức vận khởi Thiên Tâm Chân Khí, chuyên tâm tu luyện, nếu cứ như vậy thì với trạng thái tĩnh tại tuyệt đối đó, cho dù mười lăm ngày không ăn không uống hoặc có hơn một chút cũng không đến nỗi không thể qua nổi.

Tuy nhiên đến giờ nghe Cái Xích nói vậy, nhất định có diều gì đó mà chàng còn chưa biết.

Cái Xích nói xong bén lấy từ trong lòng ra một bàn tay lớn, một chiếc chìa khoá đồng màu vàng đoạn đút vào phía bên cạnh của lối ra.

Vừa xoay một cái thì những tiếng kèn kẹt đinh tai nhức óc vang lên, một cánh cửa khác xuất hiện trước mắt Á Văn .

Cái Xích nói:

-“Á Văn , đợi sau khi con vào trong, cởi bỏ toàn bộ Hoan Thú và y phục trên người, Lệnh Hoạn sẽ mang tất cả đồ đạc của con ra ngoài, sau đó con đi vào Nại Hà Chi Thất, bên trong có một cơ quan, động vào nó thì Nại Hà Chi Thất sẽ tự động đóng lại, đợi sau khi Hoan Thú của con ra ngoài thì chúng ta sẽ đóng cánh cửa này lại, đó chính là lúc cuộc thử thách của con ở Nại Hà Chi Thất chính thức bắt đầu.Nếu lúc nào con không thể chịu nổi được nữa thì chỉ cần động vào cơ quan đó là có thể ra khỏi Nại Hà Chi Thất.Tuy nhiên lúc đó tầng cửa bên ngoài sẽ khoá chặt, đợi khi chúng ta ở trên mặt đất nhận được tín hiệu con đã mở cửa sẽ đến giúp con mở cửa nhưng đồng thời con cũng mất đi tư cách tham gia vào thử thách tiếp theo.

Nếu con kiên trì đến sau năm mươi ngày thì chúng ta cũng đến giúp con mở cửa, đến lúc đó con mới có thể động vào cơ quan ở bên trong để ra khỏi Nại Hà Chi Thất.Và như vậy con đã thực sự vượt qua được thử thách.”

Á Văn gật đầu biểu thị đã hiểu đoạn bước vào trong hành lang.Con đường đi vào tối đen như mực khiến cho Á Văn chợt cảm thấy vất vả vô cùng.Bất đắc dĩ chàng phải vận khởi Thiên Tâm Chân Khí.

Thiên Tâm Chân Khí bao trùm lấy cơ thể chàng và phát ra những ánh sáng vàng dìu dịu.Cuối cùng thì Á Văn cũng đi đến đích.

Đến được điểm cuối cùng, Á Văn nhìn thấy một căn phòng lớn rộng chừng mười mét vuông.Cả căn phòng đều được đúc thành từ những tảng đá Quang Khả Tiêm Nhân của Đại Lí và rất trống trải.

Á Văn lập tức nhìn thấy cơ quan mà Cái Xích nói. Đó là một bàn tay kim loại màu đen nằm trên bức tường phía đối diện.

Á Văn nhanh chóng gọi thầm trong tâm trí:
-“Tiểu tinh!Ra đây!”

Một bóng trắng lập tức thoát ra từ trên thân thể Á Văn.Vừa chạm đất nó đã hiện ra với hình thù của Tham Lang Tinh.Sau khi Á Văn cởi bỏ tất cả y phục trên người, chàng treo chúng lên mình Tham Lang Tinh và dặn dò:

-“Tiểu Tinh!Ngươi hãy mang y phục của ta lên trên mặt đất.Nhớ lấy phải trông chừng những Thần Chi Toàn kia cẩn thận , không được để kẻ khác lấy đi mất.”

Tham Lang Tinh hướng về phía Á Văn gật gật đầu và phát ra một luồng cảm ứng để Á Văn yên tâm sau đó đi ra ngoài.


Á Văn khẽ cười rồi quay người bước vào Nại Hà Chi Thất.Chàng bước tới một bức tường khác và động vào cơ quan trên đó, lặng lẽ nhìn cánh cửa Nại Hà Chi Thất từ từ đóng lại.

Bây giờ, chàng chính thức bước vào cuộc thử thách của Nại Hà Chi Thất.

Sau khi Tham Lang Tinh mang quần áo của Á Văn đến trước mặt Cái Xích và ông cũng biết Á Văn đã đóng thạch môn, phong kín Nại Hà Chi Thất rồi.

Cái Xích bèn nói:


-“Đi thôi!Chúng ta trở về mặt đất.Năm mươi ngày sau sẽ lại xuống.”



ngantruyen.com