Thiên Ma Thần Đàm

Chương 35: Phong nguyên thành chủ




Á Văn ngồi ở lương đình giữa tiểu viện,vừa mới cùng phó đoàn trưởng một phen luận võ, làm đấu pháp của hắn phải thay đổi theo hướng mới.

Từ cuộc tỉ thí, Á Văn cảm giác được năng lượng phát ra kỳ thật rất ít, loan nguyệt năng lượng trong Thiên Nguyệt Phi Vũ đại bộ phận đều do hấp thu năng lượng bên ngoài mà có, trong đó chỉ chứa một phần năng lượng của hắn làm hạch tâm, dùng tinh thần khống chế.

Nhưng cái này đúng là với Á Văn có chỗ chưa nghĩ ra, như cách nào để hắn phát ra năng lượng đồng thời cũng thu nạp năng lượng bên ngoài, nhưng lại có khả năng khống chế, thậm chí Á Văn đến bây giờ hoàn toàn không rõ năng lượng lạ chung quanh được thu nạp như thế nào.

Hắn trước mắt biết rằng tinh thần dị lực của hắn có thể hấp thu năng lượng kỳ lạ xung quanh, nhưng hắn rốt cuộc như thế nào làm được? Á Văn mơ hồ cảm giác được nếu hắn nghĩ thông suốt điểm này hắn có thể nắm được cách khống chế năng lượng đó. Hướng tu luyện hiện tại đều là nhằm đạt được một phần mục đích khống chế này.

Á Văn đột nhiên bừng tỉnh, đáp án như rõ ràng, một cảm giác vui sướng xuất hiện trong lòng, đột nhiên hắn có cảm ứng mãnh liệt có người đang quan sát hắn.

Trong lòng cảnh giác cao độ, Á Văn cảm thấy ánh mắt theo dõi này dường như không có ác cảm tỏ vẻ đối phương cũng không có ác ý, nhưng bị soi mói hắn cũng cảm thấy bất an, hai mắt Á Văn nhắm lại, trong nháy mắt cảm thấy năng lượng tinh thần băng lãnh tràn ngập toàn thân, lúc này thân thể Á Văn giống như một máy thăm dò năng lượng tinh thần, cảm giác toàn bộ cơ thể dưới tác dụng kỳ diệu của năng lượng tinh thần chuyển hóa thành một loại cảm giác mẫn cảm chuyên ứng phó với cảm giác năng lượng.

Đây là Á Văn trong một năm trốn tránh, đối với năng lượng tinh thần đã có phát hiện này,không quản là dụng phương thức nào,khi nhân tướng tập trung lực chú ý lên vật gì thì tự nhiên năng lượng tinh thần cũng tập trung lên vật đó, Á Văn chính là lợi dụng nguyên lý này đưa tinh thần dị lực cường đại dị thường phân bố toàn thân, thay thế xúc giác chung bên ngoài cơ thể, hòan toàn dung nhập năng lượng tinh thần vào cảm giác đó khiến hắn cảm thấy sức mạnh tinh thần như bình thường với cảm giác nóng lạnh, bên nào nóng, bên nào lạnh, hắn đều cảm nhận rõ ràng.

Trải qua phương thức như vậy, Á Văn rất nhanh phát hiện cảm giác dò xét từ phía sau hắn,hai mắt hé ra,đồng tử màu bạc lóe lên tia lạnh lùng trong ánh mắt.

Một cái chuyển thân, Á Văn thuận theo cảm giác của hắn,lướt về hướng phía sau.

Dọc theo đường đi Á Văn “ngộ tường phiên tường, kiến thủy khiêu thủy”(gặp tường vượt tường,gặp nước lặn qua), tựa hồ là di chuyển theo một hướng duy nhất,tốc độ nhanh dị thường, hắn là dùng tới thân pháp mới lĩnh ngộ được, người trên đường như gặp phải cảm giác có trận gió lướt qua, ngay cả thân hình của Á Văn cũng chưa kịp nhìn thấy Á Văn đã vượt ra ngoài phạm vi tầm mắt của họ, bất tri bất giác Á Văn đã xuyên ra ngoài tòa nhà của đoàn bộ Thiết Huyết đoàn, đi trên đường lớn của Phong Nguyên thành.

Nhưng Á Văn bây giờ không ý thức việc này, hắn bây giờ chỉ muốn biết rốt cục là ai đã quan sát hắn?

Nhất lộ phi tường vượt ngói, Á Văn đi tới một tòa tháp cao, ngay trước đại môn có hai đại hán khôi vũ lực lưỡng đứng bảo vệ.

Ngay khi thấy Á Văn đột ngột xuất hiện trước mặt, hai đại hán không sợ hãi, một tên quát lớn: “ Kẻ nào? Đứng lại, nơi này là tư nhân…..”

Á Văn căn bản không vừa mắt cách cư xử của đại hán,không để hắn nói hết câu đã hai tay phân tả hữu đánh cho mỗi tên một quyền, thoáng chốc hai uy vũ đại hán thét lên đau đớn, mắt trợn ngược, ngã sấp xuống.

Giải quyết xong hai đại hán,Á Văn dụng lực mở đại môn tiến vào,nghênh diện hắn là một cầu thang sắt dài hình xoắn ốc dẫn lên tầng trên, nơi này xung quanh đều trống không,theo thang lầu phù điêu mà lên, ước chừng lên đến tầng năm Á Văn đứng trước một cánh cửa lớn.

Dụng lực đẩy cửa mở ra, trước mắt hắn là tiểu bình đài(ban công) hình bán nguyệt rộng khoảng năm trượng, gần bờ tường thấp của bình đài là một thân ảnh mảnh mai.

Á Văn nhìn bóng lưng trước mặt âm thầm bình phẩm, thân cao khoảng 1m7, từ sau lưng nhìn lại xem ra thập phần mỹ lệ, trên người khoác chiếc áo bó sát bằng lụa cùng một bộ váy áo liền thân màu bích lục; đây là một trong những trang phục mà thiếu nữ hiện giờ rất ưa thích, vì phong cách của nó được thiết kế cho những cánh áo rực rỡ có thể cùng bản thân tạo nên phong cách riêng, phần eo trở xuống là chiếc váy dài với lớp ngoài là một tầng lụa mỏng rất thuận tiện cho hành động, ngoại tầng của quần sa còn làm tăng vẻ cho thanh xuân phong tình thiếu nữ, hơn nữa có thể biểu hiện ra thân mình mảnh mai của thiếu nữ một cách mỹ cảm,kết hợp với ngoại quan xinh đẹp như trang phục và nữ trang thì đối với vóc dáng chính mình nữ tử càng có thêm điểm tự tin đây cũng là chỗ các nàng yêu thích nhất.

Á Văn nhìn từ phía sau thầm đánh giá nàng ta quả là mười phân vẹn mười,dưới làn gió nhẹ váy lụa lay động bám sát hạ thân làm hiện ra đường nét đội chân thon dài,cơ hồ chiếm hơn nửa chiều cao với những đường cong mềm mại lả lướt, Á Văn nhận thấy y phục này dường như được thiết kế đặc biệt cho nữ tử trước mặt,y phục toát lên sự linh lung hoàn mỹ của nàng còn thân thể nàng như lại làm bật lên nét đặc sắc của y phục,kết hợp lại tôn thêm nét đặc sắc của cả hai.

Thiếu nữ như nhận ra sau lưng có ánh mặt nóng rực đang nhìn vào mình liền quay người lại, Á Văn khẽ than một tiếng, khuôn mặt trái xoan, mắt tròn xoe như ánh trăng rằm phía trên là hàng mi dài càng tôn thêm nét linh động của đôi mắt, cái mũi xinh xinh, cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn,đôi môi đỏ thắm với làn da như tuyết trắng không chút tì vết, thật sự là nữ tử xinh đẹp vô cùng, đặc biệt thân hình nàng càng làm Á Văn càng hoa mắt không thôi, duy nhất khuyết điểm là khuôn mặt lại phủ màn sương lãnh đạm tuy nhiên cũng không tổn hại đến nét xinh đẹp của nàng, Á Văn như bị đóng kết trong hàn băng nay gặp phải hỏa diễm, trong lòng xuất hiện một cảm giác phong tình đặc biệt.

Á Văn ước tính nàng ta tuổi khoảng hai mươi.

Thiếu nữ thấy Á Văn đứng phía sau mình thì ánh mặt tựa hồ rất kinh hoảng, vẻ kinh ngạc xuất hiện trên nét mặt nhưng lập tức khôi phục lại vẻ băng sương,nàng cả giận nói: “ người là ai, sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẻ không biết nơi đây là tư nhân sản nghiệp sao?

Á Văn mặc dù tán thưởng không ngừng vẻ đẹp của thiếu nữ,nhưng nhãn tình vẫn lưu lại một phần chú ý vật trong tay thiếu nữ, nữ nhân này tựa hồ có gì đó không đúng bởi vì trong tay nàng là một viễn kính bằng ống tre, mà từ phương hướng trước mặt hắn nhìn ra ngoài, lại có thể nhìn thấy toàn cảnh thiết huyết đoàn bộ.

Thiếu nữ thấy Á Văn không trả lời lại từ từ đi tới bên cạnh nàng nhìn ra bên ngoài,ánh mắt như hư vô không thấy nàng liền như phát hỏa trong lòng, ấn tượng ban đầu Á Văn như nam tử với ánh mắt kỳ dị đầy mị lực sớm đã bị nộ hỏa thiêu sạch.

Thiếu nữ tức giận nói: ”ngươi có bị câm hay điếc không?Bổn tiểu thư hỏi, ngươi không nghe thấy sao?”

Á Văn không khỏi cau mày,hắn không nghĩ một nữ tử xinh đẹp lại có thể xuất ngôn như vậy,hình tượng xinh đẹp sứt mẻ mảng lớn trong lòng, Á Văn chính là không muốn trả lời câu hỏi chẳng chút lễ nghĩa như vậy.

Thiếu nữ thấy Á Văn vẫn không trả lời, lửa giận càng bùng lên,tức giận bừng bừng nói: “ngươi là người chết à, hay súc sanh, mà nghe không hiểu tiếng người? Bổn tiểu thư đang hỏi ngươi sao lại có thể ở đây?

Thấy thiếu nữ nhục mạ càng lúc càng khó nghe, Á Văn càng thấy xem thường nàng,nhận định đây là nữ nhân cực kỳ ngu ngốc, thầm than xui xẻo, như thế nào mà tự mình tìm phiền toái, rước lấy sự nhục mạ, thở dài một tiếng rồi xoay người đi xuống lầu,không muốn cùng nữ nhân chỉ có vẻ ngoài này có quan hệ gì.


ngantruyen.com