Thương Hải (mới nhất: Tập 22 Chương 48)

Chương 167: Chương 167



Lục Tiệm gọi liền mấy tiếng nhưng không thấy ai trả lời, liền đi vào trong. Chỉ thấy phòng ốc rộng rãi, trong phòng trống rỗng chỉ có một cái giường đá, một cái bàn gỗ, trên cái tủ phía tây đặt mấy bản đàn cổ đã ngả màu vàng, song cửa phía đông treo một cây đàn cổ, gió nhẹ lướt trên dây đàn làm vang lên tiếng u u như ống sáo trời.

Nhìn cảnh vật trước mắt, Lục Tiệm ngẩn ngơ tưởng tượng nếu có một ngày mình và Diêu Tình ẩn cư nơi này, lúc bận cày ruộng dệt vải, lúc rỗi nuôi hươu gảy đàn, vậy thì vui sướng biết bao.

Y vừa nghĩ vậy thì giống như sinh ra ảo giác, góc ruộng, gốc cây, trước nhà, bên suối chỗ nào cũng có hình bóng của Diêu Tình, hoặc giận hoặc cười, hoặc mừng hoặc lo, hoặc đưa tay ngọc ngắt hoa, hoặc phất áo múa lượn, vẻ mặt nét cười như đưa tay ra là chạm vào được, nhưng Lục Tiệm thực sự đưa tay tới thì lại hụt vào khoảng không, chỉ có gió lạnh tạt vào mặt, tiếng nước chảy rì rào, chim chóc véo von du dương quanh quẩn bên tai.

Nháy mắt trong lòng Lục Tiệm bùng lên cảm giác đau đớn như có trăm nghìn cây cương châm xuyên vào. Dáng vẻ lạnh lùng của Diêu Tình còn hiển hiện trước mắt, lúc đó khi bóng dáng cô còn chưa lẫn vào màn đêm thì Lục Tiệm cũng không ngờ tới kết quả ngày hôm nay. Tối hôm đó từng câu từng chữ của Trầm Tú đều như dao đâm vào lòng Lục Tiệm, khiến y đau lòng không thiết sống nữa, cho dù là Hắc Thiên kiếp cũng không khó chịu đến như vậy.

Đưa tay vào ngực áo chạm vào cái vòng cổ bằng vỏ sò kia trơn nhẵn bóng mịn như da dẻ thiếu nữ, trước mắt Lục Tiệm bồng bềnh hiện lên khuôn mặt như hoa phù dung ấy, khóe mắt y chợt cay xè, nước mắt trào ra từng điểm thấm lên vỏ sò lại càng bóng loáng. Nhiều ngày nay Lục Tiệm đầy lòng buồn khổ nhưng không có chỗ nào trút ra được. Lúc này y ở nơi trống vắng, bên cạnh chẳng còn ai nên không kìm được đau buồn từ trong lòng tràn ra, cũng không tự không chế nổi, đột nhiên y hét dài một tiếng rồi quỵ xuống ôm chặt cái vòng cổ đó vào ngực buông tiếng khóc lớn. Tiếng khóc vang đi dội lại trong núi như muốn phá vỡ cả núi non đẹp đẽ.

Cũng không biết khóc đã bao lâu, Lục Tiệm chợt cảm thấy một bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa đầu mình rồi một giọng ôn hòa nói:
- Cậu bé ngoan, ngươi khóc gì vậy?

Lục Tiệm chìm đắm trong đau thương nên có người đến gần mà vẫn không phát hiện ra. Y nghe vậy thì bất giác nhảy dựng lên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau lưng có một nam tử khoảng bốn mươi tuổi, áo dài màu xanh đã ngả sang màu trắng đang chống cuốc cầm giỏ, dáng người cao gầy, trên lông mày bên trái có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tuy không phải là đẹp trai nhưng thần khí trong sáng không nhiếm chút nhơ bẩn nào của thế gian.

Lục Tiệm trợn mắt há miệng, lắp bắp nói:
- Ông là, ông là…

Người áo xanh cười nói:
- Đây là nhà ta.

Lục Tiệm vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, nói:
- Ông chính là sư phụ của Cốc Chẩn ư?

Người đó mắt không chớp nhìn y chốc lát rồi cười cười lặng lẽ gật đầu. Trong lòng Lục Tiệm sinh ra kính trọng, liền chắp tay vái chào. Người áo xanh cười nói:
- Khách từ xa đến, sao không vào nhà nói chuyện.

Lúc này Lục Tiệm mới chợt nhận ra mình đang đứng chặn trước cửa thì vội vàng tránh sang một bên, trên mặt vẫn ướt lạnh, nước mắt chưa khô nên lại càng vô cùng hổ thẹn, liền đưa tay áo lên lau.

Người kia bỏ thuốc bỏ cuốc xuống rồi ngồi trước bàn nhìn vào bức tường trống không hơi có vẻ bàng hoàng sững sờ. Lục Tiệm nín thở ngưng thần, còn đang chưa biết mở lời thế nào thì người áo xanh đã từ từ nói:
- Cốc Chẩn chết lúc nào?

Lục Tiệm cả kinh nói:
- Ông cũng biết hắn đã chết ư?

Người áo xanh nói:
- Hắn đã từng ước hẹn với ta, đời này sẽ không gặp lại nữa. Chỉ cần hắn còn sống thì sẽ không gặp ta, nhưng nếu hắn chết trước ta thì sẽ nhờ người đến báo tin.

Lục Tiệm bất giác đau buồn, thở dài nói:
- Nửa tháng trước hắn chết trên núi Thiên Trụ.

Chỉ vì Cốc Chẩn chết quá thảm khốc nên Lục Tiệm không nỡ nói ra nguyên nhân cái chết, chỉ tiện tay lấy chiếc nhẫn thần tài ra đặt trên bàn. Người áo xanh cầm nhẫn lên nhưng vẫn không nói gì, vẻ mặt lạnh lẽo không mừng không giận. Lục Tiệm vốn cho rằng ông ta và Cốc Chẩn là thấy trò, khi biết tin học trò yêu chết đi thì nhất định sẽ hết sức đau lòng nên thấy ông ta lạnh nhạt như vậy thì trong lòng hết sức ngạc nhiên không hiểu.

Người áo xanh bỏ nhẫn vào tay áo rồi lấy cây đàn trên tường xuống, nắn phím so dây đánh lên, tiếng nhạc u sầu thảm đạm đầy sự đau đớn. Lục Tiệm nghe mà tâm thần lay chuyển, buồn bã không chịu nổi. Bỗng nghe tiếng đàn vang cao một chút rồi tách một tiếng, cây đàn đã đứt mất một dây, cắt vào đầu ngón tay người áo xanh làm những giọt máu tươi rơi lên cây đàn.

- Đàn đã như vậy thì người chịu sao được.

Người áo xanh thở dài một hơi rồi chợt cầm đàn lên ném ra ngoài cửa sổ, rơi tõm xuống ruộng nước rồi thuận theo dòng nước trôi đi mất. Lục Tiệm bất giác thầm nghĩ: “Ông nội thường nói, đàn là tiếng lòng, người này ngoài mặt không tỏ vẻ gì nhưng nghe tiếng đàn thì trong lòng lại hết sức đau khổ.”

Y còn đang nghĩ đến xuất thần thì bỗng nghe người áo xanh nói:
- Cốc Chẩn bảo ngươi đến đây là muốn nhờ ta đem danh hiệu thần tài truyền lại cho ngươi. Chỉ có điều ngươi có đảm nhận được không?

Lục Tiệm trợn mắt há miệng, liên tục lắc đầu:
- Tôi, tôi làm sao đảm nhận được? Tiền bối nhất định đã hiểu sai ý Cốc Chẩn rồi.

- Không sai. – Người áo xanh thở dài nói – Ngươi có thừa trung thực nhưng không đủ ứng biến, đúng là không phải loại người làm kinh doanh. Cũng không biết tiểu tử Cốc Chẩn đó nghĩ gì nữa? Dùng tiền như nuôi hổ, nếu không đủ trí khôn thì không thể khống chế được, nhất định sẽ bị tiền tài phản lại. Chẳng lẽ hắn không sợ hại đến ngươi ư?

Nói đến đó, ông ta chăm chú nhìn Lục Tiệm một lúc rồi chợt hiểu ra, gật đầu nói:
- Thì ra là vậy, con người của ngươi tuy không sáng suốt nhưng lại coi thường tiền bạc, có thể giao việc lớn được. Ừm, đúng rồi, vừa rồi sao ngươi lại khóc trước cửa nhà ta?

Mặt Lục Tiệm đỏ lên, chỉ cảm thấy người này hiền hòa dễ thân cận, nói chuyện với ông ta trong lòng rất yên ổn, hận không thể đem hết tâm sự mà nói ra. Từ khi Diêu Tình bỏ đi, trong lòng y đau khổ không sao dốc ra được, liền nghĩ rằng người này đã là thầy của Cốc Chẩn thì cũng không khác gì bề trên của mình, lập tức không nhịn nổi nữa tồng tộc đem mọi việc gặp phải kể hết ra.

Người kia im lặng nghe xong thì chợt cười nói:
- Tình nghiệt trên đời cũng giống nhau thôi. Cô gái đó cũng chẳng phải là kẻ tầm thường, đừng nói ngươi không ứng phó nổi mà vị tình địch của người cũng trắng tay thôi. Ha ha, tám bức họa hợp lại, thiên hạ vô địch. Có ý nghĩa, cũng có chút ý nghĩa đấy.

Ông ta cười mấy tiếng rồi nhẹ nhàng vuốt mép bàn, thản nhiên nói:
- Chỉ một mình ngươi đến thôi ư?

Lục Tiệm không ngờ ông ta lại đột ngột hỏi như vậy, liền giật mình nói:
- Đúng vậy.

Người áo xanh khẽ cười, nhìn ra ngoài nhà từ từ nói:
- Các hạ lén lén lút lút làm loài chuột nhắt theo đuôi ư.

Tiếng nói vang vang không rời, truyền ra rất xa, tiếng vọng lại từng hồi không ngớt chấn động núi non như hổ thét rồng gào. Lục Tiệm nghe mà kinh hãi, thầm nghĩ tuy bản thân mình cũng có thể thổ kình phát âm làm chấn động núi non nhưng không thể thản nhiên như vậy được.

Tiếng nói còn chưa dứt thì đã nghe một giọng vang lên:
- Quả thật là ngươi.

Giọng nói vang vang nhưng lại hơi run rẩy, giống như có hơi khiếp sợ.

Lục Tiệm tung mình nhảy ra, chỉ thấy bên kia ruộng nước có một người đang đứng, vừa gầy vừa nhỏ, chính là ông già đã gặp trên đường. Ông ta đứng một mình, còn hán tử khổng lồ đi cùng không biết đang ở đâu. Lục Tiệm kinh hãi nói:
- Ông, ông vẫn theo sau tôi à?

Ông già lại không nhìn tới y mà hai mắt chằm chằm nhìn vào trong nhà, nghiến răng nói:
- Ngươi, quả nhiên ngươi chưa chết.

Lục Tiệm quay đầu lại, người áo xanh đã khom lưng đi ra, áo xanh ngay thẳng, dáng vẻ nhàn nhã, vẻ mặt ôn hòa thản nhiên có thần khí, ông ta nhìn ông già nhỏ bé rồi cười nói:
- Sơn không rời Trạch, Hãm Không đã tới đây thì Tướng Quân ở đâu rồi?

Chợt nghe một tiếng quát lớn như giữa trời trong xanh vang lên tiếng sấm:
- Cái sào trúc kia, lão tử ở đây.

Lục Tiệm ngước mắt nhìn lên, thấy hán tử khổng lồ đó đứng trên ngọn núi cao gần đó, hai tay chống eo oai phong lẫm liệt, bên người lố nhố chất đầy những tảng đá lớn.

Người áo xanh không hề ngẩng đầu, chỉ cười cười nói:
- Sao các người tìm được tới đây?

Ông già nhỏ bé lạnh nhạt nói:
- Ngươi tự cho mình là thông minh, coi người khác đều là kẻ ngu dốt cả ư? Ba người chúng ta cùng lớn lên từ nhỏ, ngươi lừa được tất cả người trong thiên hạ nhưng làm sao lừa lừa được ta vào lão gấu ngu. Năm đó sau khi ngươi chết đi ta liền sinh ra nghi ngờ, hơn mười năm nay ta và lão gấu ngu lúc nào cũng truy xét việc đó. May mà trời có lòng thương, cuối cùng giúp lão phu phát hiện ra ngoài bộ dạng vốn có thì ngươi còn là thương nhân giàu có nhất thiên hạ, là thần tài. Hừ, ba năm trước ta và lão gấu ngu đã phát hiện ra tăm tích chiếc nhẫn thần tài nhưng không biết vì sao hai người bọn ta đuổi tới Giang Nam thì cái nhẫn đó bỗng biến mất, trong ba năm chẳng thấy chút tin tức gì…

Lục Tiệm nghe đến đó thì thầm nghĩ: “Đúng rồi, ba năm trước Cốc Chẩn bị nhốt vào ngục nên nhẫn thần tài cũng theo đó biến mất.” Y nghĩ vậy thì lờ mờ cảm thấy mình đã phạm phải sai lầm lớn, trong lòng hết sức không yên. Lại nghe ông già nhỏ bé kia lại vang giọng nói:
- Đều là ngươi làm việc ác quá nhiều nên ông trời trừng phạt. Ta và lão gấu ngu tìm đầu mối khắp nơi, ngẫu nhiên đi đến Dương Châu thì phát hiện ra tiểu tử ngốc này vì muốn cứu giúp dân đói mà nghiễm nhiên mở cờ gióng trống đem chiếc nhẫn đó ra làm náo loạn. Ta và lão gấu ngu hỏi y nhưng y cũng nói không biết, vì vậy lão phu liền thả ra để bắt lại, theo dấu y đuổi theo, quả nhiên đã bắt được ngươi.

Lục Tiệm nghe vậy thì mặt đỏ bừng lên không trốn vào đâu được, y liền nói với người áo xanh:
- Xin lỗi, tôi, tôi…

Người áo xanh xua tay nói:
- Ngươi không cần phải hổ thẹn. Một mạng của ta đổi lấy tính mạng của ngàn vạn người dân đói khổ cũng đáng lắm.

Lục Tiệm nghe nói vậy thì lại càng xấu hổ, bỗng nghe ông già nhỏ bé xì một tiếng rồi chửi:
- Ngươi đừng có ra vẻ người tốt lánh đời nữa, định lừa ai thế?

Hán tử to lớn cũng nói:
- Không sai, không sai, cái sào trúc nhà ngươi mà thành người tốt thì lão gấu ngu tay đây sẽ biến thành bồ tát sống cái con bà nó rồi.

Tiếng ông ta như một tràng sấm từ trên đỉnh núi cao chấn động dãy núi rung rinh.

Lục Tiệm càng nghe càng tức giận, liền tung mình chặn trước mình người áo xanh, cao giọng kêu lên:
- Hai người các ông mới là đáng ghét. Đầu tiên đòi cướp nhẫn của tôi, không cướp được thì lại theo dõi, bây giờ còn vô lễ với vị tiên sinh này, cuối cùng là các ông muốn gì?

Y muốn ra uy nên lúc nói mấy câu này đã dùng đến chân lực, tiếng vang như sấm, khí thế không thua gì hán tử khổng lồ. Ông già nhỏ bé không ngờ thiếu niên này nhìn thì tầm thường mà lại có thần thông như vậy, bất giác cả kinh quát lên:
- Tiểu tử thối, đây là việc lớn của môn phái ta, chẳng liên quan gì đến ngươi cả.

Lục Tiệm hừ một tiếng, nói:
- Nếu ông làm khó vị tiên sinh này thì sẽ liên quan đến tôi. Nếu ông biết xấu hổ thì sớm tránh đi, nếu không đừng trách tôi vô lễ.

Ông già bé nhỏ nhảy lên như choi choi, mắng chửi:
- Ta biết xấu hổ cái gì? Con mẹ ngươi vớ vẩn thật, ngươi có biết hắn là ai không? Hắn chính là Vạn…

Ông ta còn chưa dứt lời thì bùn dưới ruộng đột ngột xao động rồi soạt một tiếng bắn vù lên, chụp vào mặt vào vai ông ta. Ông già nhỏ bé không kịp đề phong, miệng dính đầy bùn nên lời ra đến miệng lại đành phải nuốt vào.
ngantruyen.com