Bất Hủ Đan Thần

Chương 1445: Mai Nhật Chiến Tràng (2)


- Ta bị truy sát không có biện pháp, nên muốn rời khỏi Tiên Giới trở lại Linh Sơn. Bởi vì năm đó sư tôn của ta để chúng ta tiến nhập Tiên Giới đã chuẩn bị đầy đủ. Chỉ tiếc cuối cùng ta trờ lại Linh Sơn, bị một thủ chỉ tập kích, cuối cùng tử vong. Cái thủ chỉ kia hẳn là vị Tiên Giới Tiên Tổ đó.

- Hắn có phải tên là Đan Vương?

Trình Cung nhớ tới Nguyên Thủy Ma Tôn khi đó mắng ra.

Đông Phương Kim Đan gật đầu nói:

- Ân, không si, hắn chính là Đan Vương Tiên Tổ.

- Một ngón tay, hắn thích như vậy, hay là khinh thường tất cả, cho rằng một ngón tay cũng có thể đánh chết hết, hoặc đó chỉ là một loại thần thông. Tiên khí Đan Đỉnh của Kiền Khôn Đan Tông các ngươi cũng là bị một ngón tay xuyên thủng à?

Trình Cung hiếu kỳ, bởi vì một ngón tay, thật muốn biết rõ tình huống.

- Đúng vậy. Nhưng có một chuyện ta có thể khẳng định, lực lượng đó xác thực phi thường cường đại, coi như là Tiên Tổ cũng nên là một chiêu thần thông cường đại. Chuyện khác thì lúc đó ta đã trọng thương, không biết được nhiều lắm.

Nói đấy đó, Đông Phương Kim Đan hơi thở dài nói:

- Khi ấy quá xung động, đáng lẽ ta nên sớm trở lại Linh Sơn, như vậy mấy nghìn năm đủ để đem Kiền Khôn Đan Tông phát triển lại, chí ít sau này có cơ hội báo thù. Đối mặt với đám đại quái vật kia, tuyệt đối không ai có khả năng chống lại.

- Nêu như là một mình đối kháng, phỏng chừng ngươi ngay cả cơ hội sống lại cũng không có.

Trình Cung cũng không nghĩ như vậy, lắc đầu cười.

- Ngươi nói lão bất tử cùng những Yêu Tôn kia?

Đông Phương Kim Đan lúc này đã khôi phục ký ức, không còn như trước, hơn nữa đối với Trình Cung cũng đã hoàn toàn tín nhiệm, cho nên nghĩ gì nói đó.

- Bọn họ làm cái gì chính là ta phải hỏi ngươi, bởi vì ta cũng muốn tìm lão bất tử. Vả lại ta từ chuyện Kiền Khôn Đan Tông không hoàn toàn hủy diệt, còn ngươi có thể sống lại, và Thần Long Tiên Cung mà xem, hơn nữa mỗi lần ta cùng thiên kiếp chiến đấu, cái loại cảm giác này, đối phương hình như cũng không dễ chịu. Bằng không việc này mỗi lần cũng không có cảm giác mệt mỏi.

Góc độ khác nhau, vấn đề cũng bất đồng.

Trình Cung biết cũng không nhiều, nhưng đem mấy thứ này tổng hợp cùng phân tích lại, sự tình lập tức trở nên khác nhau.

Đông Phương Kim Đan nghe cũng không khỏi ánh mắt sáng lên. Không sai a, chí ít mình còn sống, Kiền Khôn Đan Tông sẽ không hủy diệt hoàn toàn!

- Lão bất tử bọn họ ở đâu, ta cũng không quá rõ, nhưng ta từ chỗ sư tôn biết được, Thiên Chiến là địa phương rất đặc biệt. Sau đó ta đến Tiên Giới mới biết được, Thiên Chiến tại Tiên Giới được gọi là phần mộ Tiên Giới, là một từ ngữ cấm nhắc tới tại Tiên Giới. Do đó ta đoán, nếu như nói, hẳn cũng chính là tại Thiên Chiến.

Đông Phương Kim Đan cũng không dám xác định, sau khi nói xong bất đắc dĩ nhìn Trình Cung. Bởi vì đời trước của hắn cũng không phải am hiểu mấy chuyện đó. Chỉ một mực bế quan, tu luyện, luyện đan.

- Thiên Chiến ở đâu, ngươi biết không?

Thiên Chiến, Tinh Không, U Minh, ba nơi Tuyệt Vực, Thiên Chiến thần bí nhất, không ai biết nó cụ thể ở đâu. Đương nhiên, lão bất tử bọn họ khẳng định biết, chỉ là đời trước Trình Cung đối với việc này không có hứng thú, cũng căn bản không hỏi tới. Đời trước hắn từ từ tìm kiếm, tra xét, lại phát hiện hôm nay đã không ai biết được Thiên Chiến rốt cuộc ở đâu. Chỉ biết là có một tuyệt vực như vậy. Không giống như Tinh Không Tuyệt Vực và U Minh Tuyệt Vực.

- Cụ thể ta cũng không biết, nhưng năm đó khi sư tôn đi đã vô tình nhắc tới. Phải đi qua Mạt Nhật Chiến Tràng xếp số một trong Linh Sơn bát đại cấm địa mới có thể dến được.

- Đi, bên này, ngươi tọa trấn mau chóng dựa theo lời ta nói bố trí tốt. Ta phải đi tới Thiên Chiến gặp lão bất tử bọn họ.

Trải qua lần thiên kiếp này, Trình Cung càng cảm thụ được một loại áp lực khó hiểu, khiến hắn càng bức thiết muốn gặp bọn lão bất tử. Đặc biệt là sau khi lực lượng đề thăng, mỗi lần cảm thụ bản nguyên đạo khí đều có thể cảm thụ được loại áp lực khó hiểu đó. Nên hiện tại hắn không dám để lỡ một khắc nào.

Linh Sơn đại cấm địa bài danh đệ nhất chính là Mạt Nhật Chiến Tràng, từ khi có Linh Sơn đã có nơi đó, ở cực tây của Linh Sơn.

Ở đây không có ánh sáng, ngay cả nguyên khí cũng gần như khô kiệt, may mà bên ngoài Mạt Nhật Chiến Tràng có một tầng lực lượng đem nơi này ngăn cách. Mạt Nhật Chiến Tràng này giống như tên gọi, bên trong hoàn toàn là một trường chiến đấu, cảnh tượng diệt vong.

Tình huống cụ thể ở đây không ai biết, cũng không có gì miêt tả. Bởi vì nơi này cho tới bây giờ không nghe nói qua có ai có thể đạt được lợi ích. Nhưng là có nhiều người sau khi tiến vào liền không trở ra được nữa. Càng có một số người sau khi đi vào, tựa như mê muội, khi trở lại sẽ có các loại biểu hiện kỳ lạ, cuối cùng chết thê thảm.

Nếu có đủ chỗ tót, dù cho không ngừng có người chết đi, nhưng chung quy tre già măng mọc, sẽ có người không sợ chết đi tới.

Nhưng kỳ lạ là nơi này không có chỗ tốt, lại tràn ngập tử vong, vẫn có người nguyện ý đi tới.

Dần dần, Mạt Nhật Chiến Tràng cũng tựu thành bài danh đệ nhất trong Linh Sơn bát đại cấm địa.

Lúc này, Trình Cung cũng đã đang ở trong Mạt Nhật Chiến Tràng.

Hôn thiên địa ám, đó là cảnh tưởng sau chiến đấu. Trong thiên địa không có chút sinh khí nào, chỉ có tử khí vô tận. Giống như trước đây có người miêu tả, ở nơi này, ngươi thậm chí hi vọng có một ít yêu thú, ma, người cường đại, nói chung cái gì cũng được xuất hiện. Dù cho sau khi đi ra, mặc kệ là bản thân hay người khác ngã xuống, chung quy so với cảm giác này còn tốt hơn.

Loại miêu tả tối tượng hình này, Mạt Nhật Chiến Tràng khiến người ta cảm giác không có sinh cơ, không có thiên lý.

Trình Cung vừa tiến vào nơi này. Chuyện thứ nhất chính là quay đầu lại nhìn về phía Cửu Châu đại địa, hắn chợt có chút minh bạch. Hầu hết những người tiến nhập Mạt Nhật Chiến Tràng cũng không hiểu, Trình Cung vừa tiến đến lại cảm thụ được khác biệt. Kỳ thực nơi này rất dễ đi qua, như để phòng ngừa Mạt Nhật Chiến Tràng có chút khí tức lan ra Cửu Châu đại địa có một thông đạo kỳ lạ. Thoạt nhìn rất ngăn, nhưng ở đây cũng đã có một khoảng cách với Cửu Châu đại địa.

Loại thần thông này, Trình Cung đứng ở đó đã lâu, vẫn cảm giác được vô cùng thần kỳ.

Trong đó liên quan đến một ít thần niệm, biến hóa mà Trình Cung có thể minh bạch, nhưng một số biến hóa khác còn kém rất nhiều. Trình Cung nếu như có thời gian, nhất định sẽ ở đây yên lặng cảm ngộ một phen, chỉ tiếc hiện tại tiến nhập nơi này, cái loại cảm giác đó càng mãnh liệt hơn.

Thần niệm của Trình Cung khẽ động, cho dù lấy thần niệm của hắn không ngờ có một loại cảm giác vô biên vô hạn, khó có thể bao trùm. Khó trách Mạt Nhật Chiến Tràng này được xưng là đệ nhất cấm địa. Chỉ là phạm vi này cũng không hề nhỏ hơn bao nhiêu so với Linh Sơn. Đều là cái loại cảm giác hoang vắng này.