Thiên Linh quyển 1: Đại lục Thiên Huyền-Song xuyên dị thế

Chương 10: Thiếu nữ kì lạ


Chương trước

{-ừm chậm nên chúng ta sẽ tiếp tục ở trong Sâm Lâm huyền thú thêm ba tháng nữa-Ngọc Phượng uống một ngụm trà bình thản nói ra

Bọn Bạch Vũ trực tiếp ngất trên bàn mặt khổ qua nhìn Ngọc Phượng mắt ngấn lệ nhưng cững chẳng thay đổi được quyết định của Ngọc Phượng}

Nàng nhìn năm người họ bộ dáng không muốn của họ khẽ cười

-Haizz ta tính chỉ ở trong Sâm Lâm huyền thú ba tháng vậy mà các tỷ còn không chịu hay là chúng ta nên kéo dài ra nửa năm vậy vừa ý các tỷ đi

-A tiểu thư không cần, ba tháng được rồi

-Tiểu thư ba tháng là đủ rồi a

Ngọc Phượng vừa nói xong cơ hồ bọn Bạch Vũ hét lên ngăn cản không trách được nửa năm trong Sâm Lâm huyền thú đây không phải muốn mạng họ sao

Lúc đó tại kinh thành Chu Tước, Triệu tướng phủ

Vấn Tâm nhìn vào Yên Như viện đôi mày thanh tú nhíu lại nhìn Thiên Lân

-Phu quân chàng nói xem đây là chuyện gì ? tại sao chúng ta lại không thể vào Yên Như viện

Thiên Lân nhìn bầu trời đầy mây đen kia đối mắt tràn đầy lo âu

-Dị tượng kì lạ, ta cũng không hiểu nổi xem ra đại lục Thiên Huyền sắp loạn rồi

-Thiên Lân ý của chàng là...

Thiên lân lắc đầu không giải thích lúc này một giọng nói trầm bổng vang lên một thiếu niên mày kiếm mắt sao xuất hiện

-Phụ thân, mẫu thân hai người sao không vào Yên Như viện đây?

Thiên Lân nhìn Vũ Thiên đôi mắt lóe lên mừng rỡ nói

-Thiên nhi con đạt tới huyền huyễn trung kì, mười sáu tuổi huyền huyễn trung kì hahaha

-ân phụ thân ta vừa đạt đến hai ngày trước

-Tốt, tốt, tốt haha không hổ là con của Thiên Lân ta- Thiên Lân gật đầu cười lớn sau đó liền ngưng trọng nói- Yên Như viện của muội muội con phát ra đi tưởng cả ta và mẫu thân các con không ai có thể vào được
Vũ Thiên cau mày hai chân liền bước tới, vậy mà y vào được Yên Như viện làm Vấn Tâm cùng Thiên Lân kinh ngạc một hồi, hai người làm cách nào cũng không thể tiến vào mà nhi tử của họ lại tiến vào dễ dàng, quả là khiến người khó hiểu Vũ Thiên quay đầu nhìn hai người họ nói

-Phụ thân, mẫu thân để ta vào xem sao

Thiên Lân gật đầu rồi dặn dò

-cẩn thận

Vũ Thiên liền bước đi gương mặt tuấn mĩ lạnh lùng cẩn trọng, trong lòng tràn đầy kì lạ nhưng có một vật gì đó kêu gọi y đi vào, chỉ trong lát Vũ Thiên đã bước vào sương phòng mọi thứ đều được giữ nguyên từ khi Ngọc Phượng đi, nhưng lúc này giữa phòng xuất hiện một một thiếu nữ vận bạch y mái tóc đen tuyền, da nhưng bạch ngọc, môi không son mà đỏ, sóng mũi nhỏ thẳng, phượng mâu xinh đẹp, đang ngủ say trên giường ngọc xinh đẹp tuyệt trần. Vũ Thiên ngẩn người nhìn ngắm, thiếu nữ bổng ngồi dạy tay xoa nguyệt thái dương giọng nói thanh thúy mang đầy tức giận vang lên

-THẬP CAAAhuynh là đồ hỗn đản dám đẩy muội vào trận pháp, làm muội lạc mất phân nửa thần hồn cùng pháp lực sau khi muội khôi phục lại, muội sẽ không tha cho huynh a đồ ca ca xấu xa a~

Vũ Thiên cười nhìn thân ảnh nhỏ nhắn kia, khuôn mặc xinh đẹp đỏ bừng vì tức giận, giọng nói oán giận mang theo hương vị làm nũng làm người khác cảm thấy yêu thương, thiếu nữ còn đang mãi oán giận trách vị ca ca của mình, lúc này giống như mới ý thức được mình đang ở một nơi xa lạ liền ngẩn đầu lên đôi mắt ánh lên màu ngũ sắc tràn đầy kinh ngạc xen lẫn khó hiểu sau cùng tò mò nhìn về Vũ Thiên, làm y kinh diễm tuyệt độ nên lúc thiếu nữ ngủ say là tiên nữ thì bây giờ liền biến thành yêu nghiệp mị vũ thiên hạ, Vũ Thiên liền hồi thần lại thu liễm nét cười lạnh lùng hỏi

-Cô nương là ai sao lại xuất hiện ở Triệu phủ của ta ?

-Nga~~ Ta là...là ...là Lạc Băng Ngọc ngươi gọi ta là Ngọc nhi cũng được nhưng đây là đâu a? mà ngươi tên gì ? - nàng nhìn Vũ Thiên đôi mắt xinh đẹp tràn đầy tò mò

-Ta là Triệu Vũ Thiên, đây là đại lục Thiên Huyền kinh thành Chu Tước-y cười khẽ nhất thời không hiểu tại sao mình lại giải thích nghi hoặc của yêu nghiệp trước mặt

- Đại lục Thiên Huyền.... kinh thành Chu Tước...Đại lục Thiên Huyền không phải chứ huhuhu đồ ca ca xấu xa lại đưa muội tới nơi này hic hic muội chắc chắc sẽ đánh huynh thành đầu heo nếu không muội không còn là Lạc Băng Ngọc

Băng Ngọc lẩm bẩm lời của Vũ Thiên vài lần sau đó liền khóc nức nở, làm Vũ Thiên luống cuống tay chân, lại nhìn nàng khóc mà cũng không quên mắng vị ca ca kia của nàng, làm y buồn cười vô thức bước đến ngồi xuống bên cạnh nàng, bàn tay đưa lên nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng cười nói:

-Đừng khóc,ngươi sắp biến thành con mèo rồi

Băng Ngọc nghe vậy không khóc nhìn y bĩu môi

-Ta mới không biến thành mèo- nói xong liền mang gương mặt đầy ủy khuất đáng thương nói với y

-Ca ca xấu xa của ta mang ta tới đây, ngươi là người đầu tiên thấy ta, ngươi phải chịu trách nhiệm a~

Nói xong liền ghé sát lại gần Vũ Thiên cọ a cọ rồi ngủ trên cánh tay của y làm Vũ Thiên không biết mình nên cười hay nên khóc nữa, nào có cô nương nào lại nói như thế chứ, đã vậy còn như mèo con cọ trên người y vài cái rồi ngủ thiếp không phòng bị gì cả quả thật là kì lạ, Vũ Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ ôm Băng Ngọc đi ra khỏi viện, lúc nhỏ y cùng người trong Triệu phủ cũng bị Ngọc Phượng tẩy não không biết bao nhiêu lần, nên đối với cô nương không chú ý chuyện nam nữ thụ thụ bất thân nhưng Băng Ngọc quả thật không có quá nhiều bất ngờ hay ác cảm mà còn cảm thấy thú vị, Vũ Thiên ôm Băng Ngọc vào lòng cảm nhận nàng chẳng những không tỉnh mà còn cọ trên người y vài cái tìm chỗ thích hợp mà ngủ, càng không biết nói gì nữa chỉ lặng im ôm nàng ra khỏi Yên Như viện, Triệu Thiên Lân và Đông Phương Vấn Tâm nhìn thấy nhi tử vào trong nửa ngày không thấy ra nhất thời lo lắng khi định xông vào thì thấy Vũ Thiên ôm một vị cô nương bước ra, cả hai người nhìn nhau nhất thời ánh mắt đầy nghi hoặc xen lẫn vui mừng, nghi hoặc vì vị cô nương trong ngực nhi tử còn vui mừng vì nhi tử từ nhỏ đã bài xích các cô nương gia lại gần trừ mấy vị muội muội và Đông Phương Vấn Tâm ra, lần này lại ôm một cô nương đi ra tất nhiên là mừng rồi Vũ Thiên thấy vậy nhất thời im lặng...

-----------------------

s/p: cặp này bị mình đẩy tiến triển hơi nhanh ~>_<~III


Đăng bởi: