Thiên Linh quyển 1: Đại lục Thiên Huyền-Song xuyên dị thế

Chương 11: Thổ lộ (1)


Chương trước

{Vũ Thiên ôm Băng Ngọc vào lòng cảm nhận nàng chẳng những không tỉnh mà còn cọ trên người y vài cái tìm chỗ thích hợp mà ngủ, gương mặt lạnh lùng hiện lên một tia ôn nhu, ôm nàng ra khỏi Yên Như viện, Triệu Thiên Lân và Đông Phương Vấn Tâm nhìn thấy nhi tử vào trong nửa ngày không thấy ra nhất thời lo lắng khi định xông vào thì thấy Vũ Thiên ôm một vị cô nương bước ra, cả hai người nhìn nhau nhất thời ánh mắt đầy nghi hoặc xen lẫn vui mừng, nghi hoặc vì vị cô nương trong ngực nhi tử còn vui mừng vì nhi tử từ nhỏ có cô nương gia lại gần trừ mấy vị muội muội và Đông Phương Vấn Tâm ra, lần này lại ôm một cô nương đi ra tất nhiên là mừng rồi, Vũ Thiên thấy vậy nhất thời im lặng cười khổ nhìn hai người}, Đông Phương Vấn Tâm tiến lên nhìn vị cô nương đang ngủ trong lòng nhi tử mình mà cười nói:

-Vũ Thiên, vị cô nương này là...

-Nàng tên là Lục Băng Ngọc hình như là bị ca ca xấu xa của nàng đưa tới đây- Vũ Thiên bất đắc dĩ giải thích còn nhấn mạnh bốn từ 'ca ca xấu xa' mà không hề hay biết

-Đây là tức phụ* của ta sao- Vấn Tâm nhìn Vũ Thiên cùng Băng Ngọc một hồi liền vui mừng nói

lời vừa ra làm cho Vũ Thiên toàn thân cứng đờ,
cười khổ nhìn mẫu thân của mình khó khăn lên tiếng

-Mẫu thân ta chỉ vừa mới gặp Ngọc nhi vài khắc còn chưa biết gì về thân thế của nàng, thế nào mà thành tức phụ của người rồi

-Còn dám nói mới quen cả xưng hô cũng đã gọi là 'Ngọc nhi' lại biết nàng có một ca ca-Vấn Tâm ý vị thâm trường nhìn Vũ Thiên cười nói

-Mẫu thân đó là nàng nói cho ta biết a- Vũ Thiên đen mặt nhìn mẫu thân của mình mà giải thích

-Khụ... khụ... mau đưa nàng tới Thanh Tâm viện đi- Thiên Lân nhìn phu nhân và nhi tử của mình khẽ ho nói

lời của Thiên Lân làm Vấn Tâm chú ý tới việc vị cô nương tên Băng Ngọc nào đó còn nằm trong lòng nhi tử của mình, liền thúc giục Vũ Thiên đưa Băng Ngọc vào Thanh Tâm viện, tuy nói người trong Triệu phủ chẳng quan tâm việc nam nữ thụ thụ bất thân hay việc thế nhân nói gì về họ cho lắm, nhưng cũng không nên để cô nương gia người ta trong ngực nhi tử mãi vậy a Triệu phủ không quan tâm thế nhân nói gì, nhưng cô nương người ta chưa chắc đã không quan tâm. Khi vào tới Thanh Tâm viện Vũ Thiên liền đặt nàng lên giường, Vấn Tâm và Thiên Lân nhìn vào gương mặt Băng Ngọc liền ngẩn người hồi lâu cũng không bình tĩnh được mày ngài xinh xắn, sóng mũi thẳng tắp, da trắng như trút nước, môi không son mà đỏ, lông mi nhưng cánh bướm xinh đẹp tuyệt trần bạch y càng làm nàng nhưng thiên nữ lạc trần, mà Vũ Thiên thấy họ nhìn Băng Ngọc đến ngây người trong lòng bỗng dâng lên cảm giác khó chịu y khẽ ho vài tiếng làm hai người giật mình hoàn hồn, Vấn Tâm đột nhiên cười tươi nhìn Vũ Thiên rồi nói:

-Ta quyết rồi nàng sẽ là tức phụ của ta

-Ách...Mẫu thân việc này

-Không nói nữa Đông Phương Vấn Tâm ta chỉ thu mình nàng làm tức phụ ai cũng không được

-Đây...phụ thân- Vũ Thiên khó xử nhìn mẫu thân của mình rồi quay sang cầu cứu phụ thân mình nhưng đổi lại đó chính là một ánh mắt 'con tự xử'

Cho nên mới nói vị Lục Băng Ngọc cô nương này cũng thật bi ai đang yên đang lành biến thành tức phụ đã định của Triệu phủ mà khi nàng tỉnh lại Vũ Thiên cũng chẳng nói cho nàng biết chuyện này mà y chỉ âm thầm điều tra nàng

-----

Một tháng sau, Tử Lâm viện

Một thiếu nữ vận bạch y đang chống cằm nhìn Triệu Vũ Thiên nằm trên giường trảo thủ* vươn ra định nhào nặn gương mặt tuấn mĩ của y thì một cánh tay vươn lên cầm tay nàng, y mở mắt ra nhìn nàng nghi ngờ hỏi:

-Ngọc nhi, ngươi muốn làm gì ?

-T...Ta...Ta không... làm... gì cả -Băng Ngọc cúi đầu nhỏ giọng nói

Nàng lúng túng rút tay về nhưng bị Vũ Thiên túm chặt không rút ra được sau đó nàng liền mất cân bằng ngã vào lòng ngực rắn chắc ấm áp của ai đó gương mặt yêu mị bỗng nhiên đỏ bừng lên, Vũ Thiên vừa ôm được Băng Ngọc liền thấy nàng đỏ mặt gương mặt lạnh lùng của y vậy mà hiện lên vẻ giảo hoặc, tay ôm chặc thắt lưng của nàng thì thầm

-Hiếm khi thấy được Tiểu miêu không xù lông lại đỏ mặt nga

-Ngươi làm gì vậy hả? hỗn đản bỏ ra

-Tiểu miêu tức giận rồi

-Ngươi mới là mèo cả nhà ngươi đều là mèo, hỗn đản còn không buông tay

Băng Ngọc thẹn quá hóa giận giẫy giụa gương mặt đỏ bừng tức giận trừng mắt nhìn Vũ Thiên nhưng nàng không biết ánh mắt ấy lọt vào mắt Vũ Thiên không có bao nhiêu sát thương chỉ còn mị ý nhu tình làm tâm thần của y rung lên tay đang ôm thắt lưng của nàng càng siết chặt không buông cảm thấy người trong lòng còn giẫy giụa không yên Vũ Thiên liền quát khẽ

-Đừng động

Giọng của y khàn khàn làm Băng Ngọc bình tĩnh lại cả người nàng không dám nhúc nhích cứng nhắc để mặc y ôm mình không lâu sau Vũ Thiên liền thả lỏng tay nhưng vẫn ôm nàng không buông, Băng Ngọc nhíu mày ngài khó hiểu

-Này ngươi sau thế buông ta ra
-Không buông

-Này, ngươi hôm nay sau lại vô lại thế hả ? Bình thường toàn là mặt than hôm nay uống trúng thuốc gì à có cần ta....ư..ư..ngươi....ưm

Băng Ngọc còn chưa nói xong thì đã bị Vũ Thiên hôn xuống chặn lại lời nàng muốn nói Băng Ngọc ngay người chóc lát liền phản ứng lại đẩy Vũ Thiên ra nhưng làm thế nào cũng không đẩy được một khắc* sau Vũ Thiên buông nàng ra làm cả người nàng đều dựa vào người y nàng thở hổn hển tức giận nói

-Ngươi hỗn đản bị gì thế hả ?

-Hôn

-Ta biết... nhưng...nhưng ...ngươi vậy là có ý gì ?!?

-Là muốn nàng là của ta mãi mãi

-Ngươi...ngươi...

Băng Ngọc không tưởng tượng được nhìn y, họ mới gặp nhau có mấy ngày chứ chỉ mới có một tháng chỉ mới có một tháng mà nói yêu sao, không phải chứ, một tháng nay nàng và y tuy có đụng chạm không ít lần nhưng đó chỉ là nàng chọc ghẹo y thôi chính y cũng biết, không phải là đang đùa nàng đó chứ, Băng Ngọc nghi hoặc nhìn Vũ Thiên dò hỏi:

-Ngươi tại sao thích ta ?

-Không phải thích-Vũ Thiên cười nhưng không cười nhìn nàng nói ra sau đó ngừng lại không nói mà chỉ nhìn nàng

-Hơ...vậy...-Băng Ngọc ngây người nhìn y đầy khó hiểu lúc này Vũ Thiên lại nói tiếp

-Mà là yêu

-Ngươi...tại sao...chỉ một tháng....

-Nàng là một người không thích quan tâm thế sự lâu lâu sẽ quậy phá một cách tinh nghịch hoặc lo này lo nọ hoặc trầm tĩnh nhìn mọi thứ cách ly với thực tại, lúc lại vô lo vô nghĩ nàng rất ít khi tức giận cũng rất khó để làm nàng tức giận nhưng một khi tức giận thì không ai ngăn được mà ánh mắt của nàng lúc nào cũng mang theo sự cô đơn cùng mờ mịt- Vũ Thiên thâm tình nhìn nàng sau đó lại nói - một tháng là đủ... một tháng nàng cho ta biết nàng là người nhưng thế nào lại cho ta biết nàng phải là của ta một tháng này cũng cho ta biết bình thường nàng luôn cười giỡn nhưng thật ra lại rất lo sợ tuy ta không biết nàng lo sợ điều gì nhưng ta biết sau này ta sẽ là người tiêu diệt diều nàng đang lo sợ

-Ngươi....

Lúc này Băng Ngọc đã hoàn toàn không biết phải nói gì người này một tháng hiểu rõ tận tường về tính cách của nàng lại biết nàng luôn lo sợ , y rốt cuộc làm sao mà biết chưa để Băng Ngọc nói ra nghi vấn của nàng Vũ Thiên lại lên tiếng lúc này giọng nói của y đầy cầu khẩn cùng tình ý

-Ngọc nhi, nàng có thể để ta bảo vệ nàng, cùng trở về thế giới của nàng được không

Băng Ngọc khó tin nhìn Vũ Thiên, y vậy mà biết mình không phải thế giới này lúc trước mình cũng chưa từng nhắc tới rằng mình đến từ thế giới khác vậy mà y...biết, Vũ Thiên lần này cũng không nói gì nữa chỉ lẳng lặng ôm nàng vào lòng chờ đợi câu trả lời nữa khắc sau Băng Ngọc thoát ra vòng tay của y đứng đối diện y đôi mắt ngũ sắc trong suốt nhìn thẳng vào Vũ Thiên nhưng muốn nhìn thật kĩ y lúc này nàng hít một hơi thật sâu nhưng lấy dũng khí rồi nghiêm túc nói:

-Vũ Thiên tên của ta không phải là Lục Băng Ngọc nhưng Ngọc nhi là tên mà mọi người gọi ta

-Huynh biết

-Ta là công chúa muôn loài, ta đã 1400 tuổi rồi

-Huynh biết

-Vũ Thiên ngươi... ta sẽ liên lụy ngươi bị kẻ thủ ta truy sát

-Huynh biết nhưng bây giờ hắn không biết muội ở đây

Băng Ngọc mắt đẫm lệ nhìn Vũ Thiên hét lớn.....

---------hết chương----

Tức phụ: con dâu

Một khắc = 15 phút (Âu: không biết có đúng không nữa ><)


Đăng bởi: