Thiên Linh quyển 1: Đại lục Thiên Huyền-Song xuyên dị thế

Chương 13: Rắc rối


Chương trước

{Bọn Bạch Xương thấy ánh mắt của nàng (Ngọc Phượng) đồng loạt rùn người không ai dám nói gì Bích Vân cảm đảm lên tiếng

-Tiểu thư vậy giờ chúng ta...

Ngọc Phượng quay đầu nhìn bọn họ cười tươi nói

-Tất nhiên là...}tiếp tục huấn luyện

Ba ngày sau Sâm Lâm huyền thú
"Grào...grào..." một con liệt hỏa đang vọt đi như bị người đuổi bắt, cả người nó đầy máu, trong miệng nó là một ấu thú, vết thương chẳng chít trên lưng, có một vài vết thương nhìn thấy xương, Liệt hỏa chạy nhanh về phía trước đôi mắt đầy linh tính tràn ngập giận dữ, bỗng một thiếu nữ vận lam y xuất hiện trước mặt nó, liệt hỏa nhào lại khẽ rên " Grừm...ngao ô...grào..." Thiếu nữ xoay người lại nhíu mày, một giọng nói tràn đầy kinh ngạc từ phía sau nàng vang lên
-Tiểu thư đó không phải ...không phải là con Liệt hỏa khi đó sao? Sao nó lại bị thương như thế kia ?
Ngọc Phượng nhìn liệt hỏa, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, bàn tay đặt trên vết thương của nó, một ánh sáng trắng bao phủ cả người Liệt hoả, vết bớt hình liên hoa sáng lên, một dòng suối ấm áp chảy vào người nó, tất cả vết thương biến mất, sau đó nàng đứng dậy, đôi mắt chứa sự dịu dàng mà chính nàng cũng không phát hiện được
- Đi đi, không sao rồi
Liệt hỏa nhìn nàng đôi mắt đầy sự biết ơn, nói chồm lại phía nàng, đầu cúi xuống như cảm tạ, rồi dùng đầu đẩy ấu thú lại chân nàng, rồi chạy vào sâu trong rừng, chốc chốc lại quay đầu nhìn, đôi mắt đầy lưu luyến cùng an tâm. Ngọc Phượng ẵm ấu thú vào lòng, nàng nhìn nó mà nhíu mày kinh ngạc, cư nhiên là một Liệt hỏa con biến dị, mang bộ lông màu trắng, giữa trán là một đóa hồng liên, Ngọc Phượng khẽ cười nói:
- Haha không ngờ ta có duyên mới với Hoa sen như thế hết ngũ sắc đến hồng liên
- Tiểu thư nó thật dễ thương
- Ừ sau này ngươi tên là Bạch Huyết
- Bạch Huyết....tiểu thư tên thật hay

Lúc này một giọng nói đầy bỉ ổi vang lên - Tiểu oa nhi đưa liệt hỏa cho ta
- Ca....tiểu oa nhi này thật đẹp, da thịt trắng trẻo mịn màng
- Đệ sẽ có phần đừng nóng vội
- Dạ đại ca
Hai bóng người chắn trươc mặt nàng giọng nói đầy ghê tởm một hắc y một lam y, hắc y nhìn hai người Ngọc Phượng đôi mắt đầy ham muốn, Ngọc Phượng nhíu mày nói với Bạch Xương
- Muội đi tìm bọn Bích Vân
- Nhưng...
- Đi ngay!
Bạch xương do dự nhìn nàng rồi xoay người đi Ngọc Phượng nhìn hai người trung niên khẽ cười
- Chỉ có hai người các ngươi mà cũng dám nghênh ngang nhưng vậy ?
- Tiểu nữ oa ngươi đừng mạnh miệng
- Đồ mà Hồ gia muốn ai dám đem đi - người vận lam y cười gằn vận khí săc đỏ hiện lên bao trúm cánh tay chưởng về phía nàng, Ngọc Phượng lắc người né được nhưng vẫn bị thương, nàng híp mắt lại sát khí toả ra nhè nhẹ
- Hoả nguyên tố Tiên thiên trung kì không ngờ Hồ gia lại có cao thủ nhưng vậy
-Hà hà biết điều thì ngoan ngoãn nghe lời ta ngươi sẽ được vui vẻ- hắc y cười dâm đãng dục vọng trong mắt không hề chế giấu
Ngọc Phượng nhíu mày sát khí ngày càng dày đặc nhưng nàng biết không đấu lại hai người Hồ gia, nàng lắc người chạy sâu vào Sâm Lâm huyền thú, lam nhân y (người mặc y phục màu lam) khẽ ngạc nhiên đuổi theo nàng chế giễu nói
- Nhóc con ngươi hết đường chạy rồi
- Phải không ?
- Sau lưng ngươi là Sát Tuyệt cốc...xuống được nhưng không lên được...vậy nên tốt nhất là nên nghe lời ta
- Vậy thì để xem Sát Tuyệt cốc lợi hại hay ta lợi hại hahaha.....
S/p: Năm nay mình sẽ ra truyện một tuần một chương, tuần nào mình bận không thể ra chương mình sẽ bù chương vào tuần sau mong mọi người đừng quên mình nhe ! >//<


Đăng bởi: