Thiên Linh quyển 1: Đại lục Thiên Huyền-Song xuyên dị thế

Chương 14: Bốn năm sau


Chương trước
{Ngọc Phượng nhíu mày sát khí ngày càng dày đặc nhưng nàng biết không đấu lại hai người Hồ gia, nàng lắc người chạy sâu vào Sâm Lâm huyền thú, lam nhân y (người mặc y phục màu lam) khẽ ngạc nhiên đuổi theo nàng chế giễu nói
- Nhóc con ngươi hết đường chạy rồi
- Phải không ?
- Sau lưng ngươi là Sát Tuyệt cốc...xuống được nhưng không lên được...vậy nên tốt nhất là nên nghe lời ta
- Vậy thì để xem Sát Tuyệt cốc lợi hại hay ta lợi hại hahaha.....}

Bốn năm sau, Sát Tuyệt cốc

Một hắc y lão giả từ trong rừng trúc vội ra phía sau một tiểu cô nương đuổi theo trừng mắt nhìn lão giả nói

- Thiên lão!!!Trả đan dược cho con

-Tiểu đồ đệ ngoan, con cho lão bình đan dược này đi, nó cũng chỉ là một bình tứ phẩm đan dược thôi mà- giọng nói già nua tràn đầy bất mãn của Thiên lão vang lên

-Sư phụ thối, lão ngoan đồng..!!! Đứng lại!! Ngài cũng biết đó là tứ phẩm đan dược!!!! Khó khăn lắm con mới luyện chế ra một bình, ngài liền cướp đi, lão ngoan đồng người còn dám bất mãn sao ?? - Tiểu cô nương dậm chân, gương mặt mị hoặc đầy phẫn nộ, tiểu cô nương này chính là nữ chính của chúng ta Ngọc Phượng. Bốn năm trước sau khi nàng (Ngọc Phượng )rơi xuống Sát Tuyệt cốc, chính thiên lão đã cứu nàng và nhận nàng làm đồ đệ và dạy nàng tất cả mọi thứ. Ở Sát Tuyệt cốc, ngoài nàng ra Thiên lão còn nhận bốn đệ tử khác, trùng hợp là bốn người này đều là người của Thập đại gia tộc một người Khương gia, hai người Độc cô gia, người còn lại là của Lục gia, nếu tính thêm nàng, Triệu gia là bốn đại gia tộc.

-Sư phụ, ngài đừng trêu Phượng nhi nữa, mau trả cho nha đầu đó Thú hoàn đan đi- Độc Cô Nghê Thường từ căn phòng gần đó đi ra, nàng buồn cười nói với Thiên lão

-Hừ...hừ...Tiểu đồ đệ ích kỉ- Thiên lão hậm hực thảy đan dược về phía Ngọc Phượng

-Sư phụ thối, con không có ích kỉ, Thú hoàn đan vốn chỉ có một bình hơn nữa đây là đan dược cho huyền thú sử dụng, lão nhân gia ngài lấy làm gì ? -Ngọc Phượng chụp lấy bình đan dược bất bình nói

-...Tiểu nha đầu ngươi không cần giải thích ích kỉ chính là ích kỉ

-Người...hừ tóm lại, lão nhân gia ngài đợi đợt sau con luyện Khí cốt đan người muốn lấy bao nhiêu thì lấy, còn bây giờ thì đừng hòng

-Hừ...vậy còn được

Ngọc Phượng nghe xong câu nói của Thiên lão cả người liền lảo đảo, cái giọng điệu tha thứ đó là sao chứ chính lão sai mà, nàng vừa muốn chất vất Thiên lão thì một nói vang lên

-Sư phụ! thứ ngài cần đây- Độc Cô Lãnh Phong từ trên bầu trời đáp xuống tử y phiêu dật, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên nét cười, y tùy ý thảy hộp ngọc cho Thiên lão

-Ui...tiểu tử ngươi cẩn thận chứ -Thiên lão vội vàng bắt lấy trách y

-Đại sư huynh huynh có đem sư tẩu về không ? - Ngọc phượng chạy tới ôm cánh tay của y cười nói

-Nha đầu muội lại nói bậy - Độc Cô Lãnh Phong khẽ cười điểm vào trán nàng

-Ây da...Đại sư huynh, muội chỉ quan tâm huynh thôi mà đâu cần mưu sát ta, đầu gì huynh cũng 19 tuổi rồi nha~-Ngọc Phượng lấy tay xoa trán bĩu môi giọng điệu đầy oan uổng

-Phượng nhi, với khuôn mặt tuấn mĩ của đại sư huynh muội chẳng lẽ...không tìm được sư tẩu cho chúng ta - Lục Vô Ưu từ Huyễn trận bước ra, khuôn mặt yêu nghiệt đầy gian xảo cười nói

-Muốn ta thành hôn được thôi, chừng nào yêu nghiệt đệ kiếm... được một phu quân, ta sẽ thành hôn, với gương mặt yêu nghiệt của đệ chắc cũng dễ dàng
-Huynh...huynh...ta là NAM NHÂNNNNNNNN - Lục Vô Ưu nghiến răng giọng nói của hắn vang vọng cả Sát Tuyệt cốc

- Khụ...khụ...hai ngươi đều kiếm nương tử đi, để lão già này ẵm đồ tôn- Thiên lão ho khan vuốt chòm râu cười nói

-Sư phụ người!!!!!-Độc Cô Lãnh Phong và Lục Vô Ưu đồng thời nhìn Thiên lão căm tức nói

-Hì hì Tam sư huynh, tứ sư tỷ đâu sao muội không thấy ?- Ngọc Phượng cười khúc khích hỏi

-Muội ấy đang ở kinh thành

-Kinh thành sao, sư phụ con cũng muốn đi kinh thành- Ngọc Phượng trầm ngâm giây lát, hướng Thiên lão nói ánh mắt tràn đầy háo hức

-Ừ đi đi...khoan kinh thành...nha đầu ngươi không lẽ...đã đạt tới tiên thiên -Thiên lão gật gù đầu rồi trợn mắt kinh ngạc, rồi lão vuốt râu cảm khái mang theo một chút tiếc nuối -Mười hai tuổi tiên thiên đỉnh phong yêu nghiệt không quái vật, ừ dạy ra một quái vật không lỗ, không lỗ...Vậy khi nào quái vật ngươi đi

-Ngài...SƯ PHỤ THỐIIIII người đừng có không biết xấu hổ như vậy, bốn năm nay đan dược con luyện ra người đều lấy đi, ngài còn tiếc gì hả? Còn nữa đừng tuỳ tiện đặc biệt danh cho con- Ngọc Phượng tức giận dậm chân

-Được rồi...được rồi sư phụ ngài đừng chọc muội ấy nữa. Vậy khi nào muội đi ? - Độc Cô Nghê Thường cười vỗ đầu Ngọc Phượng

-Một tháng sau muội sẽ về kinh thành

-Ta sẽ đi với muội

-Nhị tỷ sẽ đi với muội sao?

-Ừ

-Hoan hô...muội yêu nhị tỷ nhất

Lục Vô Ưu bật cười búng vào trán Ngọc Phượng trách nàng ham vui, rồi biến mất cả ba người Thiên lão đều mỉm cười vui vẻ. Bốn năm nay nàng quen với sự nuông chiều của họ, khiến cho nàng một người kiếp trước chưa từng được như vậy cảm thấy ấm áp lâu dần, ở trước mặt họ nàng liền là một đứa trẻ tinh nghịch

Từ xa hai bóng người kì lạ năm đó xuất hiện, thiếu niên buồn chán nói

-Đại tỷ có thật là theo tiểu cô nương đó sẽ tìm được Ngọc nhi sao?

-Ừ

-Nhưng bốn năm nay, đệ chẳng thấy tiểu cô nương đó có liên quan gì tới Ngọc nhi cả

-Cứ tiếp tục đi theo

-Nhưng...được rồi nghe tỷ

Thiếu niên ngập ngừng rồi đồng ý cả hai người một lần nữa biến mất


Đăng bởi: