Thiên Linh quyển 1: Đại lục Thiên Huyền-Song xuyên dị thế

Chương 19: Đại lục Thiên Huyền-Song xuyên dị thế Chương 19:


Chương trước

{chiêu cuối cùng đó kiếm khí mang theo thiên uy đại đạo, tuy đại đa số đều bị Kinh Mộng kiếm pháp của nàng chặng lại nhưng vẫn có vài kiếm khí đánh tới làm nàng bị thương không nhẹ, càng nghĩ chiến ý càng dâng lên mãnh liệt, Băng Ngọc nhận thấy chiến ý của nàng, cô vội nói

- Ngọc Phượng muội đừng nhìn tỷ như vậy, tỷ sẽ không bàn luận với muội nữa đâu

- Tại sao chứ !!? Ngọc tỷ - Ngọc Phượng lập tức uất ức nhìn Băng Ngọc, qua mấy ngày quan sát nàng biết được một chân lí "đối phó với Ngọc tỷ bán manh, đáng thương rất có lực sát thương nhất định" đối với yêu cầu không quá cao tỷ ấy sẽ không thể từ chối được

- Đừng nhìn tỷ như vậy!!! }muội nên biết khi nãy nếu tỷ không kịp thời ngăn lại thì muội chắc chắn sẽ trọng thương đó

- Không phải muội không có việc gì rồi sao...Ngọc nhi tỷ tỷ~- Ngọc Phượng làm nũng nói

- Cái này...không được, nhất định không được trừ khi...thực lực của muội bằng tỷ- Băng Ngọc né tránh khó khăn trả lời

- Không chịu tỷ ăn gian, với thiên phú yêu nghiệp của tỷ...tóm lại là không công bằng

- Vậy...vậy thì khi chúng ta trở về kinh thành

- Hừ...hừ vậy còn tạm được

Ngọc Phượng hơi thỏa hiệp nói, Băng ngọc rất bất đắc dĩ mà xoa đầu nàng, bây giờ cô mới nhìn xung quanh, lấy hai người làm trung tâm trong vòng một trăm mét tất cả cây cối đều bị bật gốc, tất cả huyền thú từ tam cấp trở xuống đều bị kình khí chấn ngất xỉu. Một lát sau bọn Vũ Thiên đi tới rất bất lực và bất đắc dĩ nhìn hai người, Băng Ngọc và Ngọc Phượng rất ăn ý mà bày ra gương mặt vô tội nhìn bọn họ, Vũ Thiên đi về phía hai người họ rất nể tình cốc nhẹ lên đầu mỗi người một cái, thản nhiên tiếp nhận ánh mắt tràn ngập uẩn khuất của hai nàng, dẫn đầu bọn họ tiến sâu vào trong Tuyệt Quang Lâm, Băng Ngọc và Ngọc Phượng ở phía sau nhìn nhau cười tinh nghịch, đoàn người đi khuất bóng được một lúc hai bóng người xuất hiện, thiếu nữ vận hồng y cả người băng thanh ngọc khiết*, ánh mắt lạnh lùng đầy nhu hòa khó thấy nhìn bóng dáng của Băng Ngọc

(Băng thanh ngọc khiết: trong như băng, sạch như ngọc)

- Con bé cuối cùng cũng chịu xuất hiện

- Đúng a chẳng thay đổi gì cả, còn nữa thằng nhóc khi nãy là gì của con bé chứ...- thiếu niên vận lam y bên cạnh nàng khó chịu nói

- Đệ còn dám nói, thằng nhóc chắc chắn là duyên định của Ngọc nhi, chính đệ là chất xúc tác còn dám tỏ ra khó chịu sao ?- thiếu nữ lạnh lùng nói

- Nhị tỷ không nên giận đệ nữa, chuyện cũng lỡ rồi

- Minh Duy đệ tốt nhất câm miệng cho tỷ

-...

Minh Duy ủ rũ vâng dạ cả hai liền biến mất vào hư không, giống như một cơn gió thoắt cái đã biến mất vô tung
----tuyến phân cách-sama----

Mộc gia, trong một đình viện

- Các ngươi vẫn chưa tìm ra nàng ấy- thiếu niên vận tử bào khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng nói

- Mộc Kha thiếu gia, ngài cũng biết Huyền Thiên lục địa rất rộng tìm một cô gái không có tiếng tăm, cho dù có tên họ và tranh vẽ đã rất khó, huống hồ ngài chỉ cung cấp cho chúng ta một bức họa lại không thấy rõ mặt, quả thật là còn khó hơn lên trời- một trung niên nam tử gan lớn run rẩy trả lời

- Lục Băng Ngọc

- Dạ ?

- Tên của nàng là Lục Băng Ngọc, đây là tranh vẽ nàng ấy, tốt nhất các ngươi nên tìm cho ra nàng ấy

- Vâng lần này chúng tôi sẽ tìm ra

Mộc Kha phất tay cho hắn lui ra, đôi mắt đầy nham hiểm hiện lên nét nhu tình cùng một chút điên cuồng nói

- Minh Duy tưởng đưa nàng tới thế giới này, là an toàn nhưng có vẻ hắn chưa nhận ra đây là sai lầm trầm trọng mà hắn đã làm, ở thế giới kia có lẽ ta sẽ không làm gì được nàng nhưng ở đây ta chính là bá chủ lần này nàng đừng hòng thoát

Trung niên nam tử sau khi thuấn di đến một nơi xa liền cầm bức họa tò mò mở ra, gã ngẩn ngơ nhìn bức họa, trong tranh một thiếu nữ với gương mặt xinh đẹp bách bàn nan miêu* đang cười, nụ cười làm người điên đảo, thiếu nữ đứng giữa vườn hoa hồng nhung* nguyệt mi tinh nhãn*, gã khó khăn hồi thần lẩm bẩm

- Trên nhân gian sẽ tồn tại một cô nương yêu nghiệp như vậy sao

Cùng lúc đó ở hai nơi khác cũng xuất hiện tình huống tương tự mạch nước ngầm của Huyền Thiên lục địa đang dấy lên những làn sóng nhỏ

(bách bàn nan miêu: vẻ đẹp khó có thể miêu tả

Nguyệt mi tinh nhãn: lông mày như trăng, đôi mắt như sao

Hoa hồng nhung nghĩa là: Tình yêu say đắm và nồng nhiệt)

----------tuyến phân cách----------


Đăng bởi: