Thiên Linh quyển 1: Đại lục Thiên Huyền-Song xuyên dị thế

Chương 20: Giết ta ? Ngươi có thể sao ?


chương trước

{gã khó khăn hồi thần lẩm bẩm

- Trên nhân gian sẽ tồn tại một cô nương yêu nghiệp như vậy sao

Cùng lúc đó ở hai nơi khác cũng xuất hiện tình huống tương tự mạch nước ngầm của Huyền Thiên lục địa đang dấy lên những làn sóng nhỏ}

Ba tháng sau, thành Chu Tước

Một đoàn người nhân trung chi long(1) tiến vào cổng thành Băng Ngọc vận bạch y gương mặt tuyệt mĩ như ẩn như hiện dưới mạng che, giọng nói đầy mềm mại vang lên

- Thiên, học viện Thiên Lăng thật sự lợi hại như vậy sao ?

- Học viện Thiên Lăng tất nhiên là lợi hại a, dù sao cũng là một trong ba học viện mạnh nhất đại lục, tuy nhiên đệ thấy không lợi hại bằng Ngọc nhi tỷ- Hoàng Vân cười tươi nói

- Quyết định rồi ta sẽ tham gia khảo hạch - Băng Ngọc nghiêm túc nói

- Tẩu tẩu với thực lực của tẩu vào học viện Thiên Lăng đấy là khi dễ người khác đó - Ngọc Phượng vận lam y cười trêu chọc

- Khi dễ gì chứ phải gọi là tiện nghi - Băng Ngọc bĩu môi nói

- Ngọc nhi muội cũng biết là tiện nghi cho họ sao - Độc Cô Nghê Thường búng trán Băng Ngọc cười nói

- Nghê Thường tỷ, cả tỷ cũng ức hiếp muội

- Được rồi mọi người đừng trêu Ngọc nhi nữa - Vũ Thiên cười nói

Đoàn người này chính là bọn người Băng Ngọc, ba tháng trong Tuyệt Quang Lâm bọn họ ngày càng ăn ý, phối hợp với nhau giết yêu thú dùng thế chẻ tre mà đi tới kinh thành, đoàn người từ khi bước vào thành đã gây ra nhiều sự chú ý bởi ba vị mỹ nhân như hoa như ngọc kia, họ vừa bước vào một tửu lầu ngồi trong một góc khuất, rắc rối đã tìm đến, một thiếu niên quần là áo lượt trái ôm phải ấp đi tới, gương mặt đáng khinh nói

- Ba vị mỹ nhân, Hồ đại gia rất vừa ý các ngươi ra giá đi bao nhiêu

- Ca huynh nói xem Phượng tỷ sẽ ra tay hay là Ngọc tỷ - Hoàng Văn chống cằm nhìn Hoàng Phong cười nói

- Làm sao ta biết được đệ tự hỏi hai người họ đi - Hoàng Phong khóe môi khẽ câu ra một nụ cười đầy cưng chiều nhìn Ngọc Phượng nói

- Ngọc tỷ để ta - Ngọc Phượng nhỏ giọng nói nàng nhìn gã khóe môi câu lên nụ cười mê người - Ngươi là người của Hồ gia

- Phải ta là Hồ Âm em của Hồ Khánh đệ tử nội môn của học viện Lăng Thiên, bây giờ các nàng đi theo ta cũng chưa muộn - Hồ Âm bỉ ổi nói

- Miệng chó không mọc được ngà voi - Độc Cô Nghê Thường lạnh lùng nói đôi mắt hoa đào hơi híp lại

- Mỹ nhân ngươi đầy là muốn ta ra tay giết ngươi sao ? - Hồ Âm cười lạnh nhìn cô

- Giết ta ? Ngươi có thể sao ? - Độc Cô Nghê Thường liếc nhìn gã thản nhiên nói

- Đại mỹ nhân là ngươi khiêu khích ta

Hồ Âm phẫn nộ nhìn cô bọc phát huyền khí hoả hệ tay như vuốt hổ đánh về phía Độc Cô Nghê Thường

- Công phu mèo cào - Độc Cô Nghê Thường lạnh giọng cười nói ngón tay tùy ý gõ nhẹ vào không trung hóa giải huyền khí của Hồ Âm

- Nghê Thường tỷ lợi hại, để muội - Ngọc Phượng vỗ tay cười nói, kiếm khí như gió bay về phía Hồ Âm làm gã văng ra xa, nàng phủi tay bĩu môi - Yếu mà còn ra gió

Băng Ngọc khẽ cười cô ( Băng Ngọc) nhẹ nhàng bước tới gần Hồ Âm ngón tay như ngọc chạm vào vết thương của gã, ánh sáng thuần khiết lan ra bao bọc vết thương chữa trị cho gã, xong mọi việc cô kéo bọn Ngọc Phượng ra khỏi tửu lầu, đi được một lúc Ngọc Phượng khó hiểu hỏi

- Tẩu tẩu sao lại trị thương cho hắn ?

- Muội nghĩ ta chỉ đơn giản trị thương cho hắn sao ? - Băng Ngọc tinh nghịch hỏi ngược lại

- Vậy tỷ đã... - Hoàng Vân nghi ngờ nói

- Trong lúc trị thương ta đã rắc cho hắn một chút thuốc độc

- Thuốc độc !!!! - Mọi người kinh ngạc nói

- Mọi người đừng lo không chết người được, chỉ cho hắn không thể hoạt động một thời gian mà thôi - cô cười khúc khích nói

- Hoạt động ý muội là ?!! - Độc Cô Nghê Thường như hiểu ra gì đó hỏi

- Hì hì chính là cái hoạt động " ấy ấy" á - Băng Ngọc sờ mũi cười nói

(Âu: Chắc mọi người hiểu là hoạt động gì rồi há ///><///)

- Lợi hại - Ngọc Phượng sùng bái nhìn cô
- Muội...

Vũ Thiên vừa tính nói gì đó đã bị một giọng nói đầy ngang ngược chen ngang

- Vân Nhị đem hai người đó đưa về Vân phủ cho ta

- Dạ tiểu thư - người tên Vân Nhị đứng trước mặt Vũ Thiên cùng Hoàng Phong nói - mời hai vị công tử theo ta về Vân phủ

- Vị tiểu thư này chúng ta đã làm gì đắc tội ngươi sao ? - Ngọc Phượng bày ra bộ dáng yểu điệu nói

- Không các ngươi không đắc tội với ta những ta coi trọng hai người này nên họ phải đi theo ta

Mọi người nhìn nhau nhíu mày, lúc này người dân trên đường ngừng lại chỉ trỏ bàn tán

- Đó chẳng phải Vân Mộng nhị tiểu thư nổi tiếng háo sắc, ngang ngược của Vân phủ đó sao

- Là ả tiện nhân thích giành đồ của người khác đó sao ?

- Suỵt tiểu tử ngươi không muốn sống nữa hay sao

- Các ngươi có lầm không nàng ta xinh đẹp nhưng vậy mà ? - có người nghi hoặc hỏi

- Lầm sao được mà lầm, ả ta chỉ cần gặp được mỹ nam tử liền bắt đem về hành hạ có vài người đã bị ả làm cho nhà tan cửa nát

- Thật ác độc

- ...

Hoàng Vân nghe người xung quanh bàn tán liền cười khẩy nói

- Người của Triệu phủ mà cô cũng dám bắt bội phục bội phục - Hoàng Vân cười nhìn ả nói ánh mắt vui mừng khi người gặp hoạ

- Triệu phủ... Triệu phủ thì sao, người mà ta để mắt tới dù có là hoàng tử, vương gia ta cũng bắt đi, cho nên hai chàng nên biết điều mà đi theo ta - ả cười ngạo mạn nói ánh mắt đầy lửa tình dục nhìn hai người Vũ Thiên và Hoàng Phong - Xuân thu một khắc đáng ngàn vàng

- Bẩn - Vũ Thiên lạnh lùng nhìn ả ánh đầy chán ghét

- Chàng vừa nói gì ??? - Vân Mộng nghiến răng cười gượng gạo nói

- Ngọc nhi tỷ đây là não tàn độc ác nữ phụ trong truyền thuyết phải không ạ ? - Ngọc Phượng cười tươi nói

- Ừ, nói đúng hơn là đệ nhất não tàn trong não tàn - Băng Ngọc cười nói giọng trong trẻo như chuông bạc hấp dẫn ánh mắt của Vân Mộng

- Bắt hai nàng ấy lại đem về cho phụ thân ta hưởng dụng - Ả chỉ vào Băng Ngọc và Ngọc Phượng cười nói ánh mắt đầy căm ghét

Ả vừa dứt lời hai luồng uy áp xen vào sát khí đáng sợ bao trùm lấy ả, làm ả phải quỳ rạp xuống không thể động đậy, Băng Ngọc nhìn tất cả mọi việc cô cười híp mắt nói

- Thiên, Phong đại ca, hôm nay là ngày khảo hạch của học viện Thiên Lăng không nên đổ máu

- Được nghe muội - Vũ Thiên và Hoàng Phong cùng trả lời, cả hai nhìn nàng không hiểu sao hai người họ bỗng thấy lạnh cả người,

Băng Ngọc tiến lên nhẹ nhàng đỡ ả dậy, phủi tay xoay người bước đi, đoàn người tiếp tục thong dong đi tới nơi khảo hạch của học viện, Hoàng Vân buồn bực nói

- Hôm nay chúng ta ra khỏi cửa quên xem ngày hoàng đạo hay sao mà lúc nào cũng gặp phải cặn bã với não tàn thế nhỉ ?

- Ừ đúng là xui xẻo, Ngọc tỷ sao tỷ không dạy cho Vân Mộng một bài học, cứ vậy mà tha cho ả thật không cam tâm - Bạch Xương khó chịu nói

- Muội nghĩ ta đơn giản tha cho Vân Mộng đó như vậy sao, đừng lo trước khi đi ta đã cho nàng ta một kinh hỉ rất lớn - Băng Ngọc híp mắt nói

- Tẩu lại hạ độc - Ngọc Phượng nghi hoặc hỏi nàng tò mò nhìn cô - tẩu cho nàng ta nếm loại thuốc độc nào vậy ?

- Mạn Đà thuốc ta vừa mới chế ra còn nóng hổi - cô cười tươi nói nhìn thấy nghi hoặc của mọi người liền giải thích - Mạn Đà không mùi không vị là một loại bột, người dính phải Mạn Đà sẽ bị ngứa từ trong ra ngoài theo đúng nghĩa đen, cả người như bị kim châm, mặt nổi nốt đỏ càng gãi càng ngứa, độc sẽ hết trong vòng một tháng nhưng nếu sử dụng thuốc giải không phải của Mạn Đà thì thời gian phát độc sẽ được kéo dài

- Tẩu tẩu lợi hại, tẩu phải dạy cho muội cách chế thuốc độc đó - Ngọc Phượng sùng bái nói

- Ừ, nhưng hơi đáng tiếc, khi nãy tỷ chỉ kịp rắc mỗi Mạn Đà, nếu không phải còn có khảo hạch của học viện có lẽ sẽ lấy thêm vài loại độc tỷ vừa mới chế được, để nàng ta thí nghiệm dùm tỷ rồi, thật tiếc - Băng Ngọc thở dài đầy tiếc nuối nói

- Muội đó tinh nghịch - Vũ Thiên búng trán Băng Ngọc cưng chiều nói

Mọi người nhìn nhau sống một mảnh ướt lạnh, thầm nói " Sau này chọc ai cũng được nhất quyết không chọc vào Băng Ngọc tỷ / muội ". Cả đoàn người cười đùa đi về phía trước chốc lát họ đã tới địa điểm khảo hạch của học viện Thiên Lăng, Thương khí các nơi mua bán đan dược và vũ khí cũng là nơi ở của các luyện khí và luyện đan sư nổi tiếng, họ vừa tới đã có một thiếu nữ tử y chỉ dẫn

- Các vị xếp vào hàng này để khảo hạch, học viện chỉ nhận người từ 10 - 25 tuổi, thực lực Thiên Huyền đỉnh phong, có ít nhất hai nguyên tố, nếu không có đủ các điều kiện trên thì hãy tự mình rút lui


Đăng bởi: