Phương Trượng (Bát Linh Hậu Thiếu Lâm Phương Trượng)

Chương 2: Luân bàn Hệ Thống


Nhất Không nghe vậy á khẩu nghẹn lời.

- Thấy chưa thấy chưa, chuyện này cũng không biết, huynh còn biết cái gì? Đệ hỏi huynh cầu nữa, huynh cảm thấy trong mắt Phật tổ, độ thích hợp làm phương trượng hơn hay là huynh thích hợp hơn?

- Hắn. . . hẳn là đệ. . . - Nhất Không hoàn toàn mất đi lòng tin.

- Sai, nói cho huynh biết, trong mắt Phật tổ chúng sanh ngang hàng, chúng ta cũng vậy, chỉ có bản thân chúng ta mới biết được người nào thích hợp hơn. Sư đệ, theo đệ ta và sư huynh người nào thích hợp hơn?

Nhất Tinh nhìn Nhất Giới dáng vẻ dõng dạc đường hoàng, lại nhìn sang Nhật Không sững sờ ngây dại, sau khi suy nghĩ một chút bèn nói:

- Nhị sư huynh, đệ cảm thấy huynh thích hợp hơn.

Mặc dù gọi là tự, nhưng Thiếu Lâm hiện tại quả thật đặc biệt nghèo.

Một gian miếu nhỏ đổ nát, bốn bề gió thổi lồng lộng, ngoài cửa treo một đôi liễn.

Thượng liên viết: Tự tu tự trì, mạc đạo thử gian phi bỉ ngạn. (Tự mình tu hành, trong đạo nơi đâu mà không phải là bờ).

Hạ liễn viết: Tức tâm tức Phật, tu trị Đông Thổ thị Tây Thiên. (Tức tâm tức Phật, phải biết rằng Đông Thổ cũng chính thị Tây Thiên).

Hoành phi đã không còn thấy đâu nữa.

Vào cửa ngay chính giữa có một tượng Phật, là tư thế Phật tổ niệm hoa. Trước tượng Phật có một hương án, phía trên có một lư hương, bên trong cũng không có dâng hương không biết bao lâu rồi.

Bên trái là phòng của lão hòa thượng trước đây, bên phải là phòng của sự huynh đệ ba người, phía sau còn có một trai đường, có hai mẫu đất trồng rau, đây chính là toàn bộ gia sản Thiếu Lâm tự.

Hoắc Nguyên Chân biết rõ tình huống hiện tại, nếu mình muốn hoàn tục không chỉ phải tu luyện Đồng Tử Công, còn phải chấn hưng Thiếu Lâm. Nhưng trước mắt không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể nghiên cứu thử Hệ Thống Phương Trượng trước một phen.

Trở thành phương trường rồi, Hoắc Nguyên Chân cũng không chút khách sáo chiếm cứ phòng của lão hòa thượng trước kia.

Hắn đi thẳng tới căn phòng bên trái, đóng cửa lại cẩn thận. Bên trong phòng có một cái giường gỗ, có một cái bồ đoàn, còn có một bức họa Phật tổ cùng một quyển kinh thư.

Những vật dụng khác của lão hòa thượng trước đây đều đã nhập thổ yên nghỉ cùng lão.

Hoắc Nguyên Chân ngồi lên giường, ngồi một lúc cảm thấy không thoải mái, bèn dứt khoát nằm xuống, cẩn thận tra xét Hệ Thống Phương Thượng trong cơ thể.

Trước đây bạn đối phó Nhất Không cũng không có nhìn kỹ, bây giờ vừa nhìn qua lập tức Hoắc Nguyên Chân ngây ngẩn cả người. Trong Hệ Thống này có một luân bàn hình tròn, trên mặt có ba mươi sáu ô có hình vẽ, hắn cố công quan sát, phát hiện mỗi hình vẽ đều không giống nhau.

Thứ này giống như máy đánh bạc đời sau, bên trong môi hình vẽ đều ghi chú đủ các loại. Có bí tịch võ công, có lệnh bài xây dựng môn phái, còn có kinh thư, có đồ dùng nhà Phật, còn có ngân lượng, thậm chí còn có một ít tạp vật.

Hoắc Nguyên Chân cần phải quay cho luận bàn bắt đầu chuyển động, sau đó sẽ ngẫu nhiên rút được một vật phẩm nào đó, dừng lại ở ô nào sẽ nhận được vật phẩm ô đó.

Đương nhiên không phải là hắn có thể quay luân bàn vô hạn, Hệ Thống quy định một tháng chỉ có thể quay một lần.

- Quả nhiên rất hay, ta đã nói rồi, người khác xuyên việt đều có đại lễ hồng bao, nhân phẩm ta cũng không thể kém cỏi như vậy được. Vận may chơi máy đánh bạc của ta trước nay vẫn là không tệ. . .

Hoắc Nguyên Chân lập tức tỉnh táo tinh thần, xoa xoa tay chuẩn bị quay luân bàn.

Tổng cộng có ba mươi sáu hình vẽ, trong đó có sáu hình là bí tịch võ công, sáu hình là lệnh bài xây dựng môn phái, sáu hình là kinh thư, sáu hình là pháp khí, còn có sáu hình là ngân lượng, sáu hình cuối cùng là tạp vật.

Kinh thư theo lý thuyết là nhất định phải có, mặc dù Hoắc Nguyên Chân không thích kinh thư mấy, nhưng dù sao thứ này cũng là căn bản lập giáo của nhà Phật. Một chùa miếu ngay cả kinh thư cũng không có là chuyện không thể nào chấp nhận được, sau khi chiều thu đệ tử cũng không có thứ gì dùng để dạy dỗ.

Nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không hy vọng rút được kinh thư, bây giờ cấp thiết phải là bí tịch võ công, lệnh bài xây dựng môn phái hoặc là ngân lượng, pháp khí Phật giáo chỉ là thứ yếu.

Trong những Phật gia pháp khí kia có áo cà sa, có thiền trượng, có niệm châu, ô có chuyển kinh luân, có lư hương, thậm chí còn có đại đỉnh.

Sáu lệnh bài xây dựng môn phái gồm có lệnh bài xây dựng lầu chuông, lệnh bài xây dựng sơn môn, lệnh bài xây dựng Thiên Vương điện, lệnh bài xây dựng hẻm mộc nhân, lệnh bài xây dựng Đạt Ma đường cùng lệnh bài xây dựng Tàng Kinh các.

Bí tịch võ công có Phục Hổ quyền, bộ pháp Mai Hoa Thung, Thiết Đầu công, Khinh Thân thuật, Đại Lực Kim Cương chưởng cùng Tẩy Tủy Kinh.

Kinh thư theo thứ tự là Pháp Hoa kinh, Đại Khổng Tước kinh, Kim Cương kinh, Địa Tạng kinh, Lăng Già kinh cùng Minh Vương kinh.

Ngân lượng lại chia làm sáu cấp bậc, theo thứ tự là một lượng bạc, mười lượng bạc, năm mươi lượng bạc, một trăm lượng bạc, một mảnh vàng lá cùng một kim nguyên bảo.

Mà tạp vật lại có vẻ hơi hỗn tạp. Có một thanh giới đao, có một cây chổi, một ngọn đèn dầu, một con ngựa, một con ưng, còn có ba điểm sáng hình chữ phẩm.

Những thứ này khiến cho Hoắc Nguyên Chân nhìn qua hoa cả mắt. Hắn biết những bí tịch võ công, kinh thư, pháp khí cùng lệnh bài xây dựng môn phái cũng không phải là đầy đủ hết, hẳn là cho ngẫu nhiên.

Tỷ như hạng mục võ công, không chỉ có bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm, thậm chí ngoài ra còn có một ít võ học cao thâm không có nằm trong bảy mươi hai tuyệt kỹ.

Hơn nữa bí tịch võ công cũng có phân chia cao thấp, tỷ như Phục Hổ quyền, đây chẳng qua là quyền pháp nhập môn Thiếu Lâm, Nhất Tịnh cùng Nhất Không đều biết, chỉ bất quá bọn họ tu luyện cũng không phải là tinh thông.

Mà Tẩy Tủy Kinh không thể nghi ngờ là thứ tốt nhất trong này, là nội công hết sức cao thâm. Chẳng qua là mình đã có Đồng Tử Công rồi, nếu như quay trúng Tẩy Tủy Kinh, không biết có thể tu luyện hai thứ cùng lúc hay không.

Trong sáu hạng mục này, H Đắc Nguyên Chân chú ý nhất chính là võ công, mà trong sáu bản bí tịch võ công này, Tẩy Tủy Kinh coi như là bí tịch cao cấp, Đại Lực Kim Cương chưởng coi như là bí tịch trung cấp, bốn loại còn lại đều là công phu căn bản của Thiếu Lâm. Vốn Hoắc Nguyên Chân cho là có thể xuất hiện Dịch Cân Kinh hoặc là Như Lai Thần Chưởng gì đó, nhưng đều không thấy xuất hiện, có thể thấy được võ học càng cao thâm, xác suất xuất hiện càng thấp.

Lệnh bài xây dựng cũng rất quan trọng, lấy được một chiếc lệnh bài xây dựng là có thể lập tức từ đất trống xây lên một kiến trúc nào đó. Thiếu Lâm tự kiến trúc rất nhiều, các loại kiến trúc nói ít cũng phải mấy chục loại, muốn trở thành đại phái ô cũng không thể thiếu những thứ này.

Về phần những thứ tạp vật kia cũng có thứ rất tốt, không ngờ rằng ở hạng mục này lại xuất hiện vật còn sống. Tỷ như con ngựa kia toàn thân hồng hào, dáng vẻ 4 thần tuấn, hiển nhiên là một con bảo mã.

Những thứ mà Hoắc Nguyên Chân muốn nhất chính là ba điểm sáng hình chữ phẩm (品) kia.

Dựa theo kinh nghiệm chơi máy đánh bạc kiếp trước, điểm sáng này hẳn là Thưởng Lớn. Nếu như quay luân bàn dừng ở chỗ này, có thể có được ba lần cơ hội quay tiếp, cho nên đây mới là phần thưởng lớn nhất.

Hoắc Nguyên Chân vận khí hết nửa ngày, rốt cục quyết định động thủ quay luân bàn.

- Không cần bạc, không cần kinh thư, cần võ công, cần lệnh bài xây dựng, cần Thưởng Lớn, Thưởng Lớn. . .

Hoắc Nguyên Chân không ngừng thầm khấn vái một hồi, rốt cục trong đầu quyết định quay.

Ý niệm này của hắn vừa xuất hiện, trên mặt luân bàn xuất hiện một luồng điểm sáng, bắt đầu nhanh chóng xoay tròn.

Tốc độ chuyển động của điểm sáng cực nhanh, con người Hoắc Nguyên Chân cũng đảo tròn theo điểm sáng, trông hết sức tức cười.

Tốc độ điểm sáng dần dần chậm lại.

Hoắc Nguyên Chân nín thở một hồi lâu, hắn đang tính toán thử xem điểm sáng sẽ dừng lại ở ô nào.

Ngọn đèn dầu. . . đã qua.

Một lượng bạc. . . đã qua.

Tẩy Tủy Kinh. . . ôi chao cũng đã qua.

Lệnh bài xây dựng mộc nhân cũng đã qua.

Áo cà sa cũng qua luôn. . .

Tốc độ càng ngày càng chậm, dựa theo suy đoán, điểm sáng hẳn sẽ dừng lại bên trong năm sáu hình vẽ sắp tới

Sáu hình vẽ sắp tới theo thứ tự là Lăng Già kinh, năm mươi lượng bạc, đại đỉnh, lệnh bài xây dựng sơn môn, Thiết Đầu cống, thứ sáu lại là điểm sáng chữ phẩm.

Mặt mũi Hoắc Nguyên Chân trở nên đỏ bừng, cố gắng nín thở, chờ đợi kết quả.

Điểm sáng đến vị trí Lăng Già kinh dường như muốn dừng, Hoắc Nguyên Chân kích động khoát tay, để cho điểm sáng ngàn vạn lần đừng có ngừng. Mặc dù nhất định là cần Lăng Già kinh, nhưng cũng không phải gấp.

Rốt cục đã qua, đến vị trí năm mươi lượng bạc.

Năm mươi lượng bạc cũng tạm được, Hoắc Nguyên Chân coi như hài lòng. Hiện tại Thiếu Lâm tự nghèo xơ nghèo xác, chính là lúc thiếu bạc.

Nhưng điểm sáng vẫn tiến tới phía trước.

- Đại đình ôi đại đỉnh, mặc dù Thiếu Lâm tự nhất định phải có người đặt trước sơn môn giữ thể diện, nhưng ngươi có thể trôi qua nữa không, ta muốn lệnh bài xây dựng sơn môn. . .

Hoắc Nguyên Chân vô cùng khao khát lệnh bài xây dựng sơn môn. Trong một môn phái, thứ gì là quan trọng nhất? Đương nhiên là mặt tiền rồi. Ngươi hãy xem môn phái của người kia, cửa trước vừa nhỏ vừa hư hỏng, còn không chịu tiến tới cho ta? Đây là thứ đại biểu cho thể diện và thực lực, ngàn vạn lần không thể thiếu.

Điểm sáng này coi như không chịu tụt hậu, rốt cục đi qua ô đại đỉnh, đi tới hình về lệnh bài xây dựng sơn môn.

- Dừng! Dừng! Dừng!

Hoắc Nguyên Chân hét lên ở trong phòng, Nhất Không đang xem kinh thư cùng Nhất Tịnh đang luyện tập võ công phía ngoài đều ngẩn người, hắn đang gọi ai đó. . .

- Con bà nó, vẫn không dừng!

Điểm sáng giống như ốc sên chậm rãi nhích thêm về phía trước một ô, đi tới ô Thiết Đầu công.

Thiết Đầu công coi như là võ học căn bản, thật ra thì võ học căn bản cũng rất cường.

Chẳng những Thiết Đầu công phòng ngự siêu cường, hơn nữa còn có thể dùng để húc người khác.

Nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn Thiết Đầu công, thân là phương trượng Thiếu Lâm, võ công cao là nhất định. Không thấy trong những bộ phim điện ảnh hay sao, trong bộ nào, phương trường Thiếu Lâm cũng là cao thủ. Mặc dù chưa chắc là đệ nhất thiên hạ, nhưng cao thủ hàng đầu là khẳng định, hơn nữa lý tưởng cuối cùng của Hoắc Nguyên Chân là hoàn tục, muốn hoàn tục chẳng những phải đưa Thiếu Lâm thành đại phái đệ nhất thiên hạ, mình còn phải trở thành Minh chủ võ lâm.

Minh chủ võ lâm võ công thấp có được chăng? Không phải là sẽ bị người ta cười đến trẹo quai hàm. . .

Nhưng sử dụng Thiết Đầu công quả thật là vô cùng bất nhã, bản thân mình đã là trọc đầu, đến lúc đó dùng chiếc đầu trọc bóng loáng đi húc người ta, nhìn thế nào cũng cảm thấy giống như trâu già. Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút cảm thấy hết sức mất mặt, cho nên khấn vái cho điểm sáng trôi qua, tới vị trí ba điểm sáng hình chữ phẩm: Thưởng Lớn.

Điểm sáng vẫn đang rung động, dường như còn muốn tiếp tục di chuyển.

Trên đầu trọc Hoắc Nguyên Chân toát ra một lớp mồ hôi hột, không thể nhịn thở được nữa.

Đi tới phía trước một bước, đó chính là Thưởng Lớn.

Trong lòng hắn liều mạng cầu nguyện, lúc này cũng không quản mình là hòa thượng, cầu xin tất cả thần Phật đầy trời một lần, cầu cho điểm sáng có thêm lực lượng tiến về phía trước thêm một bước, như vậy chính là ba lần cơ hội quay luân bàn.

Có lẽ là tín ngưỡng Hoắc Nguyên Chân cũng không thành kính, thần Phật đầy trời cũng không phù hộ hắn, rốt cục điểm sáng cũng dừng xoay, dừng lại ở vị trí Thiết Đầu công.

Một quyển sách dáng vẻ cổ xưa xuất hiện trước mặt của Hoắc Nguyên Chân, trên đó viết mấy chữ Thiết Đầu công.

Trong lòng hắn lập tức cảm thấy buồn bực.

Mặc dù trong ba mươi sáu thứ có thể quay được một quyển tich võ cô: là không tệ. Nhưng hắn vẫn cảm thấy tiếc nuối không thể quay trúng Thưởng Lớn, không lấy được ba lần cơ hội.

Hắn buồn bực cầm bí tịch Thiết Đầu công lên, ước lượng trong tay một chút, sau đó thở ra một tiếng thật dài.

Hiện tại thân là phương trường Thiếu Lâm, Hoắc Nguyên Chân cũng phải nhập vai, trước khi hoàn tục phải lập chí bảo vệ hòa bình thế giới, làm một hòa thượng ô nhân nghĩa anh minh, văn thành võ đức, thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ. . .

Nhưng trước mắt xem ra, bước đầu tiên của lý tưởng vĩ đại này lại phải bắt đầu từ cái đầu trọc.

Mặc dù Thiết Đầu công là võ học căn bản, nhưng cũng phải chịu đựng khổ cực. Nói không chừng còn phải mang về một đống đá xanh, lấy hết viên này tới viên khác đập vào đầu mình, hành động gần như tự ngược loại này làm cho Hoắc Nguyên Chân cảm thấy run rẩy trong lòng.

Vốn là Hoắc Nguyên Chấn cho là mình không thể học được dễ dàng, nhưng khi hắn mở bí tịch ra học tập, các loại yếu lĩnh bên trong liên quan tới Thiết Đầu công lại đột nhiên tràn vào đầu, dường như cả đầu hắn cũng theo đó phát sinh ra biến hóa.

Quá trình này kéo dài ước chừng mười phút, sau mười phút, Hỗn Nguyên Châu mở mắt ra.

Hoắc Nguyên Chân xác định mình đã hoàn toàn học được Thiết Đầu cống, hơn nữa còn đạt tới cảnh giới tối cao của Thiết Đầu công cả đầu trở nên cứng rắn nhu sắt thép. Nếu như sau này hắn muốn tự sát, phương pháp húc đầu vào tường tuyệt đối sẽ không thành công, cho dù là hắn húc sập tường cũng không tróc một mảnh.

Có lẽ trò chơi lấy búa đập đầu đối với hắn hiện tại cũng chẳng khác nào chọc lét gãi ngứa.

Lấy tay sờ sờ cái đầu trọc lóc, Hoắc Nguyên Chân thật sự không biết nghĩ gì. Xem ra võ học căn bản này quả thật là có tác dụng không nhỏ, cho dù là mình quay trúng võ học cao cấp, nhưng cũng không thể thiếu Thiết Đầu cống này.

Trên người có chút nội lực còn yếu của Đồng Tử Công, bây giờ đầu cũng đã trở thành lợi khí, cũng không thể nói Hoắc Nguyên Chân là tay mơ võ học hoàn toàn. Chỉ bất quá công phu quyền cước, khinh công bộ pháp, binh khí vân vân vẫn chưa biết chút nào, nhưng chỉ cần bằng vào cái đầu trọc này, bất thình lình húc vào người nào một cái cũng sẽ hết sức khó chịu.

Chỉ bất quá không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ, Hoắc Nguyên Chân tuyệt đối sẽ không bại lộ công phu của mình. Không phải là gì khác, mà vì quá mất mặt, đường đường phương trường Thiếu Lâm giơ đầu trọc ra húc người ta, suy đi nghĩ lại quả thật là một bi kịch.