Thiên Ngân- Sưu tầm

Chương 4: Quái Thai




Thấm thoắt Dương Chân đã tới Ngọc Tiêu Phong tròn một năm.

Lúc này hắn đang ngồi suy tưởng trong phòng, thực hiện buổi tập sớm mỗi ngày. Gà vừa mới gáy, đại đa số những đệ tử mới gia nhập Côn Lôn phái vẫn còn chìm trong giấc mộng.

"Tọa vong thị thính, bão thần dĩ tĩnh, hốt tề hoảng tề, kì trung hữu tượng; hoảng tề hốt tề, kì trung hữu vật..."

Trong lòng thầm niệm pháp quyết, bàn tay khum khum nửa nắm nửa mở tạo thành một vòng tròn, tập trung tinh lực xua tan tạp niệm. Dần dần thể xác lẫn tinh thần trở thành tĩnh lặng, rồi nhanh chóng tiến vào cảnh giới vô ngã trống rỗng, hỗn độn như thường ngày.

Từ huyệt Đan điền nơi bụng dưới chầm chậm bắt đầu dẫn lên một luồng hơi nóng, giống như chiếc lò mới được nhóm lên liên tục tán xạ nhiệt năng, đó là giai đoạn Lô đỉnh khởi chiếu, luyện tinh hóa khí, lưu chuyển khắp nơi.

Kế đó tách lấy một tia nhiệt lưu theo Độn tâm quyết dẫn lên phía trên, sau khi dẫn hết năm vòng tiểu chu thiên, toàn thân cảm thấy ấm áp thông sướng, chân khí lưu chuyển mỗi lúc lại mạnh thêm mấy phần, từ huyệt Mệnh môn lộn ngược trở lại Đan điền. Đúng lúc này lại phát sinh hiện tượng kỳ lạ. Một luồng sức mạnh cổ quái đột ngột sinh ra khiến luồng chân khí vừa nhen nhóm được bỗng dưng như đổ vào một cái hố không đáy, trong khoảnh khắc đã tản mát hoàn toàn.

Tĩnh dưỡng giây lát, Dương Chân cố thử thêm một lần vận khí theo chu thiên, kiên trì lưu chuyển được bốn vòng tiểu chu thiên thì lại thất bại y như trước.

Dương Chân chán nản đành thu công mở mắt. Lúc tu luyện lần đầu tiên, hắn nhanh chóng phát sinh cảm ứng chân khí một cách kỳ tích, khiến đại sư huynh Bá Vân Đình vui mừng vô cùng. Vậy mà suốt một năm qua, thủy chung vẫn dậm chân tại giai đoạn Lô chiếu, chân khí cứ tựa như vấp phải một cái vực sâu không đáy chẳng tài nào vượt qua nổi. Phản ứng cổ quái nơi huyệt Đan điền của hắn cũng làm cho Bá Vân Đình đau đầu chẳng hiểu tại sao, chỉ có thể an ủi hắn chắc là do chưa đủ hỏa hầu mà thôi.

Chuyển qua tập viết, Dương Chân liền mở cánh cửa sổ phía trước, mở văn án, xắn tay áo, nhờ ánh sáng mờ nhạt qua khung cửa để đầu viết.

Đó là do tháng trước sau khi Bá Vân Đình vô tình nhìn thấy bút tích của Dương Chân, chàng ta liền quyết định hắn mỗi một ngày phải chép sách luyện bút trong hai canh giờ, bảo rằng sư tôn vốn dạy: Chữ cũng như người, nếu không chịu tu dưỡng tâm tính làm sao đạt được thiên tâm, làm sao phá được tâm ma? Rốt cục Dương Chân từ hôm đó bắt đầu phải tập viết.

"Sư đệ" một giọng nói lảnh lót như tiếng hoàng oanh khe khẽ truyền lại, tiếp theo đó là những tiếng bước chân linh hoạt nhẹ nhàng.

Tay Dương Chân đột nhiên khẽ run, mặt giấy tức thì trở thành nguệch ngoạc. "Binh" một tiếng, cánh cửa đã bị người mới đến đẩy tung ra, một thiếu nữ thanh lệ rạng rỡ xinh đẹp chạy ào vào trong cuốn theo một làn gió thơm.

"Có theo sư tỷ đi bắt linh điêu không?" Tiêu Nguyệt Nhi chẳng e dè tóm lấy vạt áo của Dương Chân định lôi hắn ra ngoài, chợt thấy hắn vẫn đứng yên liền chuyển thành giận dữ nói: "Lại học ư?"

"Bài tập sáng nay còn chưa xong mà, lát nữa sẽ theo sư tỷ được không?" Dương Chân đặt bút, cau mày nhăn nhó nói.

"Ái chà chà, ngươi viết cái gì thế này, y như nòng nọc ngoáy đuôi vậy, còn dở hơn cả sư tỷ nữa, hi hi." Tiêu Nguyệt Nhi nhướng mày nhòm qua trước bàn một cái.

Dương Chân cảm thấy trong lòng chua xót, thầm nghĩ: ngươi là xuất thân tiên gia, sao biết được sự nghèo khổ của bá tánh dưới núi? Ta bữa no bữa đói, viết chữ không sai đã là tốt rồi, còn cái chuyện vung tay múa bút ấy thì xa vời biết mấy. Hắn tuy nghĩ vậy mà miệng thì chẳng nói ra được.

"Sư đệ tình trạng thế nào rồi?" giọng Bá Vân Đình ôn hậu vọng tới, cùng lúc đó người cũng xuất hiện ngay trước cửa. "Nguyệt Nhi sư muội hôm nay dậy sớm nhỉ, chắc lại kiếm sư đệ ra ngoài chơi hả?"

"Chơi gì chứ, đó gọi là mượn ngoại vật để luyện công, giống Tuyết sơn linh điêu kia so với người ta chạy còn nhanh gấp trăm lần đó. hừ!" Tiêu Nguyệt Nhi hờn dỗi phản bác.

Dương Chân liếc sư huynh một cái, cúi đầu tiu nghỉu nói: "Vẫn y như cũ, cứ Lô khởi là Yên diệt (*)."

Trong khi nói, Bá Vân Đình đã bước chân vào trong phòng, đưa tay dò mạch của Dương Chân một lát, rồi lắc đầu khuyên nhủ: "Để sau khi sư tôn xuất quan thì sẽ nhờ lão nhân gia đích thân kiểm tra cho đệ, chắc cũng không có vấn đề gì."

Tiêu Nguyệt Nhi bị gạt sang một bên, bất giác tỏ ra buồn bực, quay sang Dương Chân nói: "Tư chất của sư đệ có hơi kém một chút cũng chả sao, để hôm nào sư tỷ xin sư tổ một viên Thiên Phẩm Tạo Hóa Đan, ắt có thể giúp ngươi dễ dàng đốt phá qua cảnh giới Trúc cơ, nói không chừng còn có thể xông thẳng qua cảnh giới Tích cốc nữa ấy chứ."

Dương Chân nghe vậy ánh mắt liền sáng lên, chợt nghe Bá Vân Đình nói: "Tạo Hóa Đan kia mấy trăm năm mới mở lò một lần, chính là thiên tài địa bảo, đâu phải chỗ nào cũng có thể tìm được đâu? Hơn nữa đám Thiên Phẩm Linh Đan này chắc chắn sẽ chẳng bao giờ được cấp một cách lãng phí cho đệ tử mới nhập môn."

Tiêu Nguyệt Nhi chẳng thèm để ý, cứ kéo Dương Chân đi rồi ngoái đầu lại nói: "Chờ một lúc nữa đi, đang là lúc linh điêu tìm hái Thiên Niên Tuyết Chi Quả, chậm một chút là hỏng hết. Tuyết chi nửa năm mới kết quả có một lần, lúc này nhất định phải bắt lấy một con mới được."

Bá Vân Đình đành trơ mắt nhìn hai người nhanh chóng chạy đi.

Một năm qua, việc tu luyện của Dương Chân chẳng hề tiến triển chút nào, đã nghĩ đủ mọi phương pháp mà cũng chẳng biết phải làm sao nữa. Ai biết được khi đó nhận mệnh của sư tôn dạy dỗ tiểu sư đệ, đến giờ lại thành ra hỏng bét như vậy.

Hiện tại thời điểm sư tôn xuất quan chẳng còn xa nữa, trong lòng chàng vạn phần lo lắng. Bá Vân Đình thở dài một hơi rồi xoay người bước đi.

Nơi vách đá trên Ngọc Tiêu Phong.

Phía đông vách núi, trong khe đá mọc lên một gốc cổ tùng vạn năm, trong đám cành lá phủ đầy tuyết của nó thấp thoáng hai bóng người ẩn nấp, lặng lẽ chờ đợi.

Cái khe đá này rộng chừng hai trượng, sâu năm trượng, hai bên vách mọc lên mấy mảng nấm màu tía, mỗi cây lớn thì bằng đài sen, nhỏ cỡ miệng chén, chen chúc nhau thành từng búi, những cái rễ màu vàng đỏ đâm xuyên vào vách đá một cách chắc chắn, trên mũ nấm còn đọng đầy những hạt sương long lanh, trên cuống thân thon thon mọc ra một trái nhỏ màu đỏ sẫm, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm nức, mười phần hấp dẫn.

Lúc này, vầng trăng lưỡi liềm vẫn còn treo trên bầu trời, mạn phía đông vầng thái dương vừa mới nhô lên, nhật nguyệt cùng chiếu, bầu trời xanh ngặt ngặt, yên tĩnh phi thường.

Khắp trên đỉnh núi tuyết phủ mênh mông một màu trắng xóa, chỉ có vực sâu vạn trượng bên dưới là tối tăm mù mịt.

"Ách xì...!" Dương Chân vô ý hít phải một chút bụi tuyết, nhịn không nổi liền hắt hơi một cái, đang lúc chuẩn bị hắt hơi thêm cái nữa chợt một bàn tay nhỏ nhắn hồng hào đưa ra bịt lấy miệng hắn.

Cành tùng xao động, bụi tuyết lại rơi xuống lắc rắc lả tả xuống cả bên trong lần bên ngoài khe núi.

"Ác...h...!" Thân thể mềm mại sát bên cạnh khiến Dương Chân khẽ run, bất giác xích ra một chút, liên tiếp hít vào hai hơi dài, cùng lúc đó hai người quay đầu lại thành ra mặt kề mặt, ngay cả tiếng hô hấp cũng nghe rõ, khuôn mặt bên kia hình như cũng có mấy phần thẹn thùng, hai bên đều vội ngoảnh đầu quay ra.

Không gian tĩnh lặng hồi lâu.

"Nguyệt sư tỷ, trời sáng mau quá, cứ đợi thế ngày không phải là cách đâu, còn phải làm thêm cái bẫy nữa mới được." Dương Chân nhìn lên trên vách của khe đá, nhìn tới chăm chăm không chớp khiến cho hai mắt cay xè, đã ra ngoài phạm vi của Tụ Dương Trận trên Thiên trì, bên ngoài đặc biệt lạnh giá.

"Hừ, Linh thú trên Côn Lôn Sơn đâu phải là đám vật thường dưới núi của các ngươi mà bắt chước, đợi thêm chút, ta đã sớm bố trí một cái trận tiểu Phược Long, cho dù là thứ gì cũng không thoát khỏi bàn tay của ta được." Tiêu Nguyệt Nhi không giấu được sự đắc ý.

"Đã vậy thì một mình sư tỷ là được rồi, còn kêu ta làm chi nữa, sư đệ chân chậm tay vụng, khinh công đều không thể..." Dương Chân hạ giọng oán trách, còn mấy lời khó chịu nữa chưa kịp nói ra.

"Sư tỷ gọi ngươi tới là để ngươi được vui vẻ một chút, thật là không hiểu lòng tốt của người ta." Tiêu Nguyệt Nhi hờn mát giơ tay gõ nhẹ cho Dương Chân một cái.

"Chịu khổ sở như vầy còn chưa đủ hay sao..." Bất quá, Dương Chân cũng chỉ dám nghĩ như thế chứ nào dám nói ra miệng, bằng không hắn chẳng biết vị sư tỷ bướng bỉnh này sẽ còn gây ra chuyện gì nữa.

Từ ngày Dương Chân lên núi tới nay, liền trở thành đối tượng trêu chọc mới của Tiêu Nguyệt Nhi, đại sư huynh cùng nhị sư huynh mỗi người đều có việc riêng, cả ngày chúi đầu vào việc tu luyện, làm gì có ai bồi tiếp ả nha đầu bát nháo như nàng ta? Tiêu Thanh Nhi tỷ tỷ của nàng tính tình điềm đạm cũng chẳng hùa theo nàng làm mấy chuyện nghịch ngợm vô ích. Ngọc Tiêu Phong sừng sững cô độc, Tiêu Nguyệt Nhi cũng khó mà tìm những đồng môn ở chi phái khác. Hiện tại lại có một tiểu sư đệ còn nhỏ hơn nàng nữa ở đây, việc sai bảo gã tự nhiên là điều rất hứng thú.

Trời dần dần sáng trắng, mặt trời tỏa những tia ánh sáng vàng vạn trượng chiếu xuống Côn Lôn Tiên Phủ, rực rỡ vô cùng.

Ngớ ngẩn trên ngọn tùng thoáng cái đã một canh giờ trôi qua, Tu vi của Dương Chân vốn còn chưa đạt tới trình độ không sợ lạnh, thực tại đã có vẻ không chịu nổi nữa. Hắn liếc về phía Tiêu Nguyệt Nhi bên cạnh một cái, cặp mắt của nàng ta vẫn đang lấp loáng tinh quang nhìn chăm chú xuống dưới vách đá.

Lúc này, có một tiếng rít cao vút vang vọng phía bên ngoài, một con chim lớn màu xanh giang cánh lượn vòng trên không trung, bay qua vách đá.

Đột nhiên dường như phát hiện ra thứ gì đó khiến nó vui mừng khôn xiết, liền từ từ liệng xuống, hai cánh vỗ phành phạch ngay phía trên khe núi, tốc độ hạ xuống chậm tới mức khiến người ta tưởng nó đang được treo lơ lửng giữa từng không.

Hai người trên cây vô cùng bất ngờ, linh điêu đâu chẳng thấy, tự nhiên lại nhảy ra một con quái điểu, bất quá hai người ngược lại càng thích thú hơn. Con thanh điểu này từ thần khí tới hình dạng đều rõ ràng không phải tầm thường.

Dương Chân nắm chặt lòng bàn tay ướt mồ hôi, nín thở chờ đợi. Tiêu Nguyệt Nhi càng khẩn trương, nàng ta trụ chân giống như linh miêu nhỏm dậy, một tay nắm pháp quyết, tay kia rút ra một cái túi dệt bằng tơ màu vàng, thủ thế sẵn sàng phát động.

Con chim lớn màu xanh kia rít lên một tiếng, đột nhiên thu cánh rất nhanh, thân hình đã lao xuống vách núi như chớp giật.

Từ cực tĩnh tới cực động, tất cả đều rất bất ngờ, không hề có một dấu hiệu nào báo trước.

Thoáng cái, đã có sáu bảy Tuyết Chi Quả ở trong khe núi bị nó ăn mất.

Sau khi nuốt chửng đám quả, cái đầu chim to đùng của nó đảo qua đảo lại một hồi, rồi chợt rít lên một tiếng quái dị, giang rộng đôi cạnh định bay ra.

Tiêu Nguyệt Nhi lúc này mới kịp phản ứng, tức thì nhanh chóng khớp pháp quyết, khởi động trận pháp.

Nháy mắt, trên vách núi một luồng ánh sáng màu vàng thổ ào át phát ra, mấy con tiểu thổ long (rồng đất nhỏ) bay lượn đan xen, cuốn thành một cái quang tráo chụp lấy con quái điểu đang đinh bay lên.

Tiêu Nguyệt Nhi hoan hô một tiếng rồi nhảy xuống gốc cổ tùng, đột nhiên một luồng ánh sáng màu xanh lóe lên, "chát chát" mấy tiếng phá rách quang tráo, con đại điểu theo đó lao vọt lên không, trên người còn mang theo mấy luồng thổ linh quang vấn vít phía sau cái đuôi dài.

Lúc này một đạo kiếm khí trắng toát rít lên bắn vọt lưng chừng không, vừa vặn chặn đứng hướng bay lên cao của quái điểu. Chợt thấy con quái điểu quác lên một tiếng, đảo lộn trên không một vòng đột nhiên đổi hướng lao về phía bức vách đối diện thẳng tới gốc cổ tùng.

Đạo kiếm khí kia đánh trượt con quái điều trong đường tơ kẽ tóc, vừa vặn đánh vào phía trên của tiểu Phược Long trận, cả hai đều biến mất trong tiếng nổ ầm ầm.

Đám linh chi sắc tía kia tự nhiên gặp tai bay vạ gió, bị hủy hoại một đám lớn.

"Triền Ti Tráo, nhanh!"

Theo tiếng chân ngôn quát lên, ngàn vạn đạo kim ti rực rõ phóng ra đầy trời, y như một vầng mây vàng chói. Mắt thấy con quái điểu đang bay rất nhanh đột nhiên bị một luồng kim quang cuồn cuộn chụp lấy, rốt cục rơi xuống mặt tuyết không động đậy nổi, nó đã bị một cái kén màu vàng bao bọc hoàn toàn.

"Xem ngươi còn chạy đi đâu, chú nhóc ngoan ngoãn của ta." Bóng áo tím phất phơ trong không trung, Tiêu Nguyệt Nhi bấy giờ mới hạ xuống mặt đất, vuốt thẳng tay áo trở lại.

Cả quá trình nhanh như điện quang hỏa thạch, tới tận lúc này Dương Chân mới có phản ứng, tự trên cậy tụt xuống, chui ra khỏi khe núi, đạp lên đống bùn tuyết dày đặc chạy qua.

Tiêu Nguyệt Nhi cẩn thận từ từ thu ấn quyết, triệu hồi pháp bảo, đồng thời tóm lấy con đại điểu nằm gọn trong cái kén vàng, ôm con chim dài tới hơn ba thước vào trong lòng, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

"Đẹp lắm!" Dương Chân chạy tới một bên, chỉ thấy con quái điểu toàn thân màu xanh rực rỡ, cái đầu như đầu chim phượng màu vàng, mỏ đỏ vuốt vàng, cái đuôi dài màu đỏ như lửa không ngừng cục cựa, có vẻ không cam tâm.

Kỳ dị nhất là hai con mắt của nó đỏ khé như bảo thạch, linh động vô cùng. Lúc này nó đang nửa nhắm nửa mở, phát ra linh quang lấp lánh như có trí tuệ, khiến người ta không thể xem thường.

"Cái thứ này nhất định là thành tinh rồi, nói không chừng còn đã tu luyện thành yêu đan, ngay cả tiểu Phược long trận của ta cũng không bắt nổi nó, may mà có pháp bảo mà mẫu thân cho ta, hừ hừ." Tiêu Nguyệt Nhi một mặt trách mắng, một mặt tóm chặt lấy con quái điểu trông như muốn thuần phục nó.

"Nó là yêu tinh gì? Tỷ xem làm sao mà giữ được nó đây?" Dương Chân đưa tay nắm lấy cái đuôi của con quái điểu, đột ngột hỏi.

"À phải, sư tỷ còn chưa nghĩ ra." Tiêu Nguyệt Nhi tức thì trở thành ảo nảo, chau mày nghĩ ngợi rồi mở bừng mắt cười nói: "Ta làm một cái lồng sắt, xem nó làm sao thoát được?"

"Không được." Dương Chân đối với tập tính của phi cầm lại hiểu rất rõ, liền giải thích: "Đây là linh vật phi cầm, làm như vậy thì còn gì là ý nghĩa?"

"Cũng phải, con quái điểu này là vật thông linh, phải thuần phục được nó thì mới xong." Giọng nó của Tiêu Nguyệt Nhi có đôi chút chán nản.

Lúc này phía ngoài lớn chợt truyền lại một tiếng rít lớn.

Hai người đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một luồng hồng quang xoay chuyển trong ráng mây vàng rực, nháy mắt đã xông tới phía trên Ngọc Tiêu Phong.

"Ôi trời ơi." Dương Chân đột nhiên nhớ tới lời sư phụ dặn dò, không được tùy ý hiện thân trước mặt người bên ngoài, liền trông trái trông phải nhưng chẳng thấy chỗ nào có thể nấp được, liền khẩn trương nhìn về phía Tiêu Nguyệt Nhi cầu cứu, chợt thấy ánh mắt nàng ta lộ rõ vẻ khinh khỉnh, kiêu ngạo.

Người vừa đến thu kiếm quang trở lại, hạ xuống chỗ cách hai người Tiêu Nguyệt Nhi không xa, rõ ràng đã nhìn thấy bọn họ từ lâu.

"Ta còn tưởng có chuyện gì lớn, té ra là Nguyệt Nhi Tiên Tử so tài với người ta đấy ư?" Người vừa đến y phục màu xanh, thắt lưng đeo một cái ngọc đái, trên ngực phải thêu hai thanh tiểu kiếm màu vàng chéo nhau, biểu tượng đó là tượng trưng cho đệ tử chi phái Pháp tông của Côn Lôn phái, hình dạng anh tuấn, mắt lớn mi dài, khuôn mặt tươi cười ôn hòa như gió xuân, là một tiên gia đệ tử rất khả ái.

"Lục Càn Khôn, sao mới sáng sớm đã tới nơi này thế?" Tiêu Nguyệt Nhi nói, thần sắc có chút không vui.

"Hôm nay là phiên tuần sơn của Lục mỗ, nghe thấy có động tĩnh liền chạy tới, hắc." Lục Càn Khôn lúng túng nói.

"Ngươi có lẽ là hơi nhiều chuyện đấy, hừ!" Tiêu Nguyệt Nhi tức thì ôm chặt quái điểu, giọng nói có mấy phần bực dọc.

"Cũng là nhiệm vụ thôi, xin Nguyệt Nhi sư muội lượng thứ cho." Lục Càn Khôn chẳng hề giận dữ đáp lời, ánh mắt chuyển sang Dương Chân bên cạnh nói tiếp: "Vị đồng môn này, hình như hơi lạ mặt, phải chăng là đệ tử của Ngọc Tiêu Phong?"

"Đây là đạo đồng mà cha ta mới thu nhận trong lúc hạ sơn tên Dương Chân." Tiêu Nguyêt Nhi tuy hành động lỗ mãng nhưng đâu phải là ngốc nghếch, Côn Lôn Sơn mỗi năm đều hạ sơn tuyển chọn môn nhân, một khi không đủ tu vi để đăng đường nhập thất, phần lớn là bị trả về thế tục, nhưng vẫn có một vài người được lưu làm đạo đồng tạp vụ.

"Ồ! Dương Chân?" Lục Càn Khôn nhìn trên nhìn dưới Dương Chân mấy lần, chỉ thấy hắn mặc áo lam, trước ngực có thêu hai thanh tiểu kiếm chéo nhau, nhưng mà màu tím, lẽ nào là đệ tử Đạo tông? Trong lòng nảy sinh nghi ngờ, chỉ là không tiện vạch trần trước mặt.

Ánh mắt Tiêu Nguyệt Nhi đảo một cái, chợt phát hiện ra huyền cơ, liền đẩy quái điểu vào tay Dương Chân, lạnh lùng quát: "Cầm lấy, làm ta phát mệt, thôi theo ta về." mấy từ cuối cùng lại hạ giọng xuống một chút.

Dương Chân bị ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Nguyệt Nhi làm cho giật nảy mình. "Quác" con quái điểu kêu thảm một tiếng, hắn đột nhiên phát hiện trên tay đã xuất hiện một vệt máu, tức thì kinh hãi nói: "Nó bị thương rồi... giải khai pháp thuật cho nó có được không?

Tiêu Nguyệt Nhi liếc mắt nhìn qua, sắc mặt chợt biến, nhưng miệng vẫn nói cứng: "Đem nó về trị thương."

Nói đoạn khoa thay bắt quyết, những sợi kim ti chớp chớp điện quang, Triền Ti Tráo liền được giải trừ.

Bàn tay Dương Chân tức thì cảm thấy nóng hâm hấp, nhẹ nhàng vuốt thân hình mềm mại của con quái điểu, thấy thân nó hơi run rẩy, cặp mắt giống như thủy tinh nhìn hắn, màu vàng trong mắt trầm tối, khiến lòng hắn chợt thấy dấy lên một nỗi bi ai.

Chẳng hiểu vì sao, rõ ràng hắn có thể đọc được ý tứ trong mắt của con quái điểu.

Nó lẽ nào lại bi thương thống khổ như vậy? Dương Chân không kìm chế được câu hỏi trong lòng.

Lòng hắn túc thì bắt đầu rối loạn, một sinh vật khả ái thế này, chả lẽ lại tước đoạt tự do của nó?

Tiêu Nguyệt Nhi nhìn thấy vẻ kỳ lạ của Dương Chân dường như đang lo lắng tới thương thế của con chim, lửa giận bốc lên đầu đang định trách mắng.

Lục Càn Khôn lúc này chợt như bừng tỉnh nói: "Nguyệt Nhi sư muội, té ra là tới đây bắt linh điểu, xem ra thì cũng khó khăn lắm mới được nhỉ, bất quá cho dù bắt được mà không thuần phục được nó, nó cũng không dễ dàng nhận chủ đâu."

Tiêu Nguyệt Nhi đột nhiên nổi hứng, kỳ quái nói: "Lẽ nào ngươi hiểu được đạo thuần dưỡng linh thú hay sao?"

"Ta thì không biết, nhưng ta biết có một vị tiền bối trong Tiên Phủ tinh thông đạo thuật này." Lục Càn Khôn làm ra vẻ thần bí nói.

"Vậy có thể giới thiệu cho ta không, Lục sư huynh?" Tiêu Nguyệt Nhi tức thì tươi cười như hoa.

Lục Càn Khôn trầm ngâm giây lát rồi gật gật đầu, nhưng lại nói: "Sư huynh vừa mới nghe được một chuyện, sư muội chắc chắn là rất hứng thú."

Ánh mắt "Tiêu Nguyệt Nhi phát ra sắc thái kì dị, vội vàng truy vấn.

Lục Càn Khôn chỉ về phía đông nói: "Đơn Dương Tông trên Đơn Dương Phong đang yên đang lành, vừa rồi lại bị sư phụ hắn phạt xuống Vạn Thanh Cốc ba năm, ha ha."

Tiêu Nguyệt Nhi hơi ngẩn người ra, tức thì bật cười sằng sặc, toàn thân rung lên bần bật, cả nửa ngày mới thở hổn hển nói: "Gã hỗn đản tiểu tử đó rốt cục cũng có báo ứng rồi." Thần sắc cực kỳ vui vẻ, rõ ràng hai người trước đây từng có hiềm khích.

Lục Càn Khôn thấy vậy trong lòng mừng rỡ, rốt cục cũng có cơ hội tiếp cận giai nhân, liền tiến lên trước nói: "Tiêu sư muội, hiện tại có rảnh thì theo sư huynh một chuyến, không chừng có thể gặp được vị tiền bối kia."

Tiêu Nguyệt Nhi đang định đáp ứng, đột nhiên kinh ngạc tột độ, một đạo ánh sáng xanh lét đã vọt lên không như chớp, gió lớn quạt phần phật vượt qua đỉnh đầu nàng, nháy mắt đã bay lên trời cao lượn vòng xung quanh.

"Đồ ngốc, đồ ngốc..." Một âm thanh cổ quái từ trong không trung vọng xuống.

Ba người tức thì mắt chữ a mồm chữ o ngơ ngẩn nhìn con quái điểu trên cao, tiếng người nói kia là từ miệng nó phát ra ư?

"Nó biết nói?" giọng nói của Dương Chân chẳng biết là kinh ngạc hay mừng rỡ.

"Bản điểu sẽ quay lại báo cừu, quác." Con quái điểu lại lượn một vòng lớn trên đầu ba người, đe dọa thêm lần nữa rồi mới ngang nhiên lao lên cao, nháy mắt đã biến mất trong biển mây.

"Ngươi..." Tiêu Nguyệt Nhi mặt hoa thoáng lạnh, cơn giận như chực bùng phát, trừng trừng nhìn Dương Chân đang luống cuống, đoạn phất tay áo một cái phi thân phát động tiên kiếm đuổi theo. Lục Càn Khôn cũng theo đó phóng lên không.

Trong khoảng uống cạn chung trà, Tiêu Nguyệt Nhi đã quay trở về, hai tay rỗng không.

"Có đuổi được không?" Dương Chân tiến lên đón.

"Đuổi được mới là lạ đó." Tiêu Nguyệt Nhi mặt đầy nét giận. "Đều là tại ngươi, con chim đó dã thành tinh, sau này làm gì còn cơ hội nữa..." Vừa nói, hai mắt nàng đã ngân ngấn nước, hơi thở hổn hển.

Lại một đạo kiếm quang bay tới hạ xuống, chính là kẻ vừa mới đuổi theo Lục Càn Khôn. Tiêu Nguyệt Nhi kỳ vọng nhìn qua, tức thì thần sắc lại trở thành ảm đạm như cũ.

"Con chim đó e rằng cũng phải có trăm năm đạo hạnh, phen này đúng là bị nó hí lộng rồi." Lục Càn Khôn phủ phủ tay áo, miệng cười mỉa mai.

Tiêu Nguyệt Nhi nghe thấy vậy càng thêm hối hận, cơn giận đùng đùng đổ hết vào Dương Chân, nhìn thấy bộ giạng nửa tin nửa ngờ của hắn, cảm thấy tức chưa từng có. "Bách" đã giơ tay tát cho Dương Chân một chưởng.

Dương Chân lảo đảo lùi lại sau hai bước, trên mặt nóng bừng đau rát, đầu váng ong ong không ngừng, ngẩng lên nhìn Tiêu Nguyệt Nhi, lửa giận trong lòng như thiêu như đốt, giằng xé một hồi rốt cục đành chịu thua, cúi đầu hạ giọng nói: "Xin lỗi!"

"Xin lỗi thì được cái gì?" Tiêu Nguyệt Nhi vẫn không chịu thôi, giận dữ nói: "Loại linh cầm này gặp được hoàn toàn là nhờ cơ duyên, một khi đã lỡ, ai còn bắt được nó nữa? Đã dặn đi dặn lại ngươi rồi mà vẫn còn tự ý làm bậy, đại sư huynh đưa cái đồ phế vật ngươi hồi sơn làm gì cơ chứ?!"

Dương Chân nghiến răng gằn giọng: "Ta, ta cảm thấy nó đáng thương..."

"Đáng thương?" Tiêu Nguyệt Nhi trợn mắt, đợi hắn đi qua liền nhắm Dương Chân tung ra một cước. "Bụp...!" Người hắn bay xa tới ba trượng, thẳng cẳng lao ngập vào trong đống tuyết.

"Tiêu sư muội không cần phải giận, đợi tới lúc gặp được vị tiền bối kia, khi cao hứng không chừng người sẽ truyền thụ cho muội pháp môn đó, về sau muốn bắt gì cũng được hết, trong Tiên Phủ của Côn Lôn Sơn, trân cầm dị thú còn nhiều vô kể." Lục Càn Khôn ở bên cạnh khuyên nhủ.

"Chờ tới mai kêu đại sư huynh trả ngươi xuống núi cho xong." Tiêu Nguyệt Nhi hơi giận còn chưa tan, xoay đầu hướng về phía Lục Càn Khôn nói: "Chúng ta đi!" Dứt lời liền phát động tiên kiếm, phi không lướt lên trước, Lục Càn Khôn nhìn Dương Chân vẫn còn nằm trong đống tuyết một cái đầy thâm ý rồi cũng theo đó đi mất.

Hai người nháy mắt đã biến mất vào trong mây.

Ánh nắng thu chiếu xuống người Dương Chân, nhưng hắn lại chẳng thấy ấm áp chút nào. Trong đầu hắn chỉ còn vang vọng mãi những "phế vật", những "trả ngươi xuống núi", hai câu đó cứ như mũi dùi đâm vào tai hắn đau đớn vô cùng.

Hắn nằm trong lớp tuyết vừa sâu vừa dày, chợt gầm lên một tiếng đột nhiên vùng ngồi thẳng dậy, song thủ nắm lại thành quyền điên loạn đấm xuống mặt tuyết, bùn tuyết bắn tung tóe, hắn cứ vừa đấm vừa gầm lên như vậy.

Ta không phải phế vật, ta không phải phế vật!

Ta không muốn hạ sơn, ta không muốn hạ sơn!

Gã thiếu niên không biết điên loạn phát tiết trong bao lâu, bàn tay tóe máu làm đỏ bầm cả bùn tuyết, hắn chỉ cảm thấy một cơn mệt mỏi rã rời ập đến, liền buông người nằm vật trên mặt tuyết, chẳng buồn động đậy gì hết.

Trong lúc ngơ ngẩn, đột nhiên một tiếng tiêu mỏng manh vấn vít từ trên đỉnh núi vọng tới, xuyên suốt cả vực núi biển mây. Khi thông suốt lưu loát giống như cao sơn lưu thủy, khi phẳng lặng mát lạnh như mặt nước, khi lại vi vu phiêu hốt như gió núi. Âm thanh như thần tiên biến ảo khôn lường đưa người ta vào một thế giới trữ tình trong sáng vô cùng. Tiếng tiêu vang vọng cao vút tựa hồ từ chín tầng trời vọng xuống, tiếng tiêu trầm hạ lại giống như xuyên xuống vực sâu không thấy đáy.

Từng nốt từng nốt nhạc trọn vẹn khắc vào đất trời, hòa vào linh hồn của Dương Chân, tiếng tiêu y như vận mệnh bao bọc lấy tâm thần của hắn, lại y như cuồn cuộn trong sâu thẳm cõi lòng hắn, không sao thoát ra được.

Không biết trải qua bao lâu, mặt trời đã lên rất cao.

Tiếng tiêu chợt tan biến. Hắn cũng đột nhiên bừng tỉnh, toàn thân đau đớn lạnh lẽo mỏi mệt vô cùng, rên lên mấy tiếng, khó khăn lắm mới từ từ ngồi dậy được, ngơ ngẩn nhìn ra phía bên ngoài núi.

Lúc này, một trận gió núi lạnh thấu xương nghẹn ngào thổi tới, cào lên mặt đất, cuốn tung bụi tuyết bay khắp nơi.

Thân thể tê cứng của hắn nằm giữa cơn gió lạnh, tà áo tung bay phần phật, hai cánh tay bầm tím sưng phù.

Bàn tay hắn đặt lên ngực, nơi đó có một vật rất cứng. Giây lát sau liền rút ra một cái tượng gỗ nhỏ, nhẹ nhàng nâng niu trong lòng bàn tay.

Đột nhiên hai dòng lệ châu long lanh từ mặt hắn rơi xuống, tan vào trong gió, tan vào trong tim.

Gã thiếu niên thở dài u oán, chân nam đá chân chiêu rời khỏi vách núi. Thân hình gầy gò nhanh chóng tan biến vào trong màn tuyết trắng xóa.

Dương Chân trở về Ngọc Tiêu Trì, chợt nhìn thấy có một thiếu nữ cầm cây tiêu ở vách đá phía nam bên hồ, thân hình đẹp đẽ tiêu diêu thư thái. Nàng ta ngồi lên trên lan can của cây cầu, bàn chân nhỏ nhắn đong đưa tỏ ra mấy phần nhàn nhã thoải mái.

Hắn đang định tránh qua nơi khác, thì Tiêu Thanh Nhi đã cất tiếng gọi lại.

"Sư tỷ, vừa rồi người thổi tiêu thật hay lắm." Dương Chân gắng gượng tinh thần, vượt qua cánh cổng của sư môn bước lên cây cầu ngọc tiến vào trong sân.

"À, nhất thời nổi hứng, tùy tiện thổi lên thôi, ngươi nghe được bao nhiêu mà đã khen hay." Tiêu Thanh Nhi vuốt vuốt lọn tóc trước ngực, nhìn Dương Chân đột nhiên hỏi: "Mặt ngươi bị làm sao vậy?"

"Không, không có gì." Dương Chân sợ hãi lùi lại, tay xua loạn xạ che đi khuôn mặt rồi nhỏ giọng nói: "Vừa rồi không cẩn thận bị ngã một cái."

Tiêu Thanh Nhi như đám mây nhỏ phiêu liễu hạ xuống, y phục phất phơ, mái tóc tung bay mang theo hương thơm phảng phất, thoáng cái đã tới trước mặt Dương Chân, nhìn hắn một cách kỹ càng, tinh thần chợt biến, giận dỗi nói: "Rõ ràng là vết tay, còn muốn lừa người ta, ái chà... Ngươi xem, tay ngươi còn chảy máu nữa kìa..."

Dương Chân cắn răng lắc đầu.

Một năm qua, trừ Bá Vân Đình quan tâm tới cuộc sống của hắn, Tiêu Thanh Nhi có ngẫu nhiên chỉ điểm cho hắn một lần, hai người cũng cảm thấy không hợp lắm.

"Lúc sớm tiểu muội nói muốn đi bắt linh điêu, việc này nó đã nói nhiều ngày nay rồi." Tiêu Thanh Nhi nói tới đây liền dừng lại một chút, thấy sắc mặt Dương Chân thay đổi bất định, trong lòng liền rõ ngay, bất giác nói: "Nguyệt Nhi tuy nóng nảy, tâm tính ngược lại rất hiền hòa, ngươi đừng có để bụng. Để rồi xem sư tỷ thay ngươi giáo huấn nó."

"Không liên quan tới Nguyệt sư tỷ, là ta không tốt thôi." Dương Chân lí nhí nói, đầu cúi gằm nhìn xuống dưới chân, tâm tư y như lớp sương mờ lất phất trên nền gạch xanh, phiêu du bất định.

"Để sư tỷ đi lấy thuốc cho ngươi thoa, ngươi đợi một chút." Tiêu Thanh Nhi nói đoạn đã như cơn gió lướt đi, nháy mắt đã tới hành lang Thiên Điện phía tây, câu nói vẫn còn văng vẳng: "Đừng đi đâu nhé."

Giây lát sau, Tiêu Thanh Nhi đã quay trở lại, tay cầm một chiếc bình ngọc nho nhỏ.

"Không được động đậy." Tiêu Thanh Nhi mở nút bình, nhẹ nhàng đổ ra một chút nước thơm ngát vào lòng bàn tay, dịu dàng thoa lên mặt của Dương Chân. Dương Chân nhìn thấy kĩnh hãi định tránh.

"Sư tỷ, ta tự mình làm được." Dương Chân xấu hổ nói.

"Nghe này, chẳng lẽ đợi sư tỷ tố cáo hết với cha thì ngươi mới cam tâm hay sao?" Tiêu Thanh Nhi sắc mặt hơi trầm xuống, liếc nhìn Dương Chân, thấy hắn ngoan ngoãn đưa mặt ra mới mỉm cười. "Vậy mới ngoan chứ."

Ngón tay mềm mại lay động, những nơi bầm dập liền có cảm giác mát rượi êm ái, lại có chút nhột nhạt ngứa ngáy khiến cho lông tóc của hắn dựng ngược, tinh thần của hắn ấm áp thư thái. Đầu tiên là mặt, sau đó là hai tay, đều cảm thấy ôn nhu như vậy. Mùi hương thơm ngát phả vào mũi, khuôn mặt ngọc ngà ngẩn ngơ trước mắt khiến Dương Chân hận không thể kéo dài khoảnh khắc này thành mãi mãi.

"Được rồi." Tiêu Thanh Nhi giống như đã hoàn thành một kiệt tác, cẩn thận quan sát một hồi mới chịu thu tay. "Bình Như Ngọc Cao này cho ngươi luôn, hãy giữ cho cẩn thận."

Dương Chân ngơ ngẩn nhận lấy, chiếc bình trong tay còn phảng phất hơi ấm, tinh thần thoáng dấy lên một cảm giác êm ái, sóng lòng xao động, trước mắt chợt như nhòa đi, những hạt lệ châu không ngừng tuôn rơi lã chã.

"Úy, ngươi khóc rồi." giọng Tiêu Thanh Nhi đầy vẻ sửng sốt, thấy Dương Chân giơ tay định lau liền ngăn lại. "Đừng có động vào."

Dương Chân nghe thấy vậy lại càng gấp, vội vàng dùng tay lau mặt, Tiêu Thanh Nhi tóm chặt lấy tay hắn, hai người giằng co môt lúc mới giật mình buông tay. Hồi lâu vẫn không nói câu nào.

"Thật là ngốc." Tiêu Thanh Nhi băng tuyết thông minh, tự nhiên tinh thần tỉnh táo rất nhanh, còn cất giọng trêu chọc: "Nam tử hán đại phu quân (**), sao có thể tùy tiện khóc nhè được."

"Ai khóc đâu, ta... ta bị cát bay vào mắt thôi." Dương Chân ngẩn ra một chút rồi cất giọng tranh biện.

"Thì ra Côn Lôn Tiên Phủ còn có gió cát, Thanh Nhi ở đây hai mươi mấy năm lần đầu tiên mới nghe nói đấy." Tiêu Thanh Nhi xoay người không muốn làm hắn khó xử, chỉ là khóe miệng vẫn không sao kìm được nụ cười.

Dưới ánh nắng mặt trời, cả Ngọc Tiêu Trì được bao bọc trong một tầng mây khói bảy màu, Tiêu Ngọc Cung trở nên trong sáng vô cùng. Tiêu Thanh Nhi đứng nơi lan can, duyên dáng mỉm cười, toàn thân đẹp đẽ y như thiên tiên.

Dương Chân đứng mơ hồ ngơ ngẩn, chỉ cảm thấy thiếu nữ trước mắt như đóa phù dung trên mặt nước, thiên nhiên đã chạm khắc nên một vẻ đẹp tới phi thường.

"Lại phát ngốc ra rồi, chẳng trách Nguyệt Nhi cũng bắt nạt ngươi." Tiêu Thanh Nhi đột nhiên ngoái lại, trong giọng nói có chút giận.

"Sư tỷ, người thật là đẹp." Dương Chân buột miệng, lời vừa nói ra mới thấy hối hận, chỉ thấy khuôn mặt thanh nhã như cái trứng ngỗng của Tiêu Thanh Nhi chợt nổi lên hai đóa hồng vân.

"Không ngờ tiểu sư đệ còn có thể ba hoa, thực là nằm ngoài dự đoán của người ta, hừ." Tiêu Thanh Nhi lắc đầu nghiêm mặt.

Dương Chân cười ngẩn ngơ, rồi chợt xoay người chạy thẳng vào trong làn mây khói, thoáng cái đã biến mất.

Tiêu Thanh Nhi khẽ thở ra một hơi, đột nhiên xoay đầu, không sao che dấu được nụ cười ngọt ngào rạng rỡ như hoa.

Hết chương 4

Ghi chú:

(*) Câu này nghĩa là hễ nổi lửa nhóm lò là lại bị tắt. Tuy nhiên đây là ám chỉ việc vận chuyển chân khí của Dương Chân không thể hoàn thành giai đoạn Lô Chiếu (đốt lò - giai đoạn bắt đầu, còn nói như tới cảnh giới cao thủ kiếm hiệp là Lô hỏa thuần thanh - lửa trong lò đã thành xanh lè rồi), do vậy dịch giả để nguyên là lô khởi yên diệt.

(**) Người ta thường nói "nam tử hán đại trượng phu", thế mà ở đây Tiêu Thanh Nhi lại nói "nam tử hán đại phu quân" không biết còn có ý đồ gì khác không. Đoạn này dịch giả cảm thấy rất thú vị