Tiên Ngạo

Chương 556: Nhất Phân Thiên Bình tông




Dư Tắc Thành đáp:

- Có gì mà không làm được, thịt này chứa rất nhiều hàn độc huyết độc, không thể chế biến được bằng phương pháp nấu nướng thông thường. Bất quá có thể sử dụng Huyết Xâm pháp, dùng huyết của chúng luộc thịt của chúng. Cũng có thể dùng Tịnh Nhục pháp, giải đi hàn độc...

Lúc này trù nghệ mà Dư Tắc Thành học được ở chỗ Kim di được phát huy tột bậc, hắn nói ra một hơi sáu, bảy phương pháp giải trừ độc. Sau khi Lý La Vân nghe xong mừng rỡ nói:

- Thượng sứ, van ngài giao những pháp môn này lại cho chúng ta, chỉ cần ngài đồng ý, Sinh Tử Tĩnh Tịch tông chúng ta sẽ đáp ứng hết thảy yêu cầu của ngài.

Dư Tắc Thành cười nói:

- Được, ta sẽ dạy hết cho các ngươi, về phần thù lao, sau này miễn phí cho ta một số thịt là được.

Và như vậy, Dư Tắc Thành dạy cho Lý La Vân bảy phương pháp chế biến thịt linh thú này, lập tức tất cả mọi người ở Tĩnh Tịch giới vô cùng hưng phấn, từ nay về sau bọn họ không còn bị Nhất Phân Thiên Bình tông kia bóc lột như trước nữa. Dư Tắc Thành trở thành kẻ cứu thế, thậm chí có kẻ khắc tượng gỗ hắn, để trong trù phòng, cúng bái như Trù Thần.

Đồng thời Lý La Vân cũng cung cấp cho Dư Tắc Thành vô số thịt linh thú, có chừng hàng chục vạn cân, có đủ các loại linh thú. Dư Tắc Thành chỉ huy mọi người chế biến tất cả thịt này trở thành thịt linh thú có thể ăn được.

Trong quá trình chế biến Dư Tắc Thành phát hiện, càng là yêu ma linh thú sống lâu năm, hiệu quả thịt của chúng càng tốt, vì thế chính hắn cũng đi bắt yêu ma linh thú. Dư Tắc Thành dọn dẹp yêu ma linh thú trong mười đại hiểm địa của Sinh Tử Tĩnh Tịch tông sạch sẽ không còn, mang về làm thịt tất cả.

Nhất Phân Thiên Bình tông cử người tới thu mua thịt linh thú, bọn chúng còn tưởng rằng tình huống cũng như mọi lần. Ngờ đâu lần này ra ngoài dự liệu của chúng, tất cả thịt linh thú đều tăng giá lên hàng chục lần.

Đệ tử Nhất Phân Thiên Bình tông lập tức báo cáo lên trên, Tông chủ Nhất Phân Thiên Bình tông đích thân chạy tới, dạo quanh Tĩnh Tịch giới ba ngày. Cuối cùng y thở dài một tiếng, biết việc thu mua thịt linh thú giá rẻ của mình đã kết thúc, đành phải rời đi. Trước khi đi, bọn chúng tìm được họa tượng của Dư Tắc Thành, biết là người này chặt đứt tài lộ của chúng, nên bắt đầu lưu ý tới Dư Tắc Thành.

Lúc này Dư Tắc Thành không có mặt ở Tĩnh Tịch giới, hắn đã thông qua cửa truyền tống đi đại lục Thanh Điền.

Cửa truyền tống Thời Không này là do Quang Thần tông chế tạo, mỗi một giới có một cái, gọi là Tinh môn, là pháp khí siêu cấp, cứng rắn vô cùng, chỉ có tu vi Nguyên Anh mới có thể phá vỡ. Pháp khí mà Dư Tắc Thành cướp của Lý La Vân gọi là Chỉ Tinh Bàn, có thể nhờ nó lựa chọn tọa độ đi tới bất cứ một nơi nào khác trong địa vực.

Thời gian trôi qua, dần dần đại lục Thanh Điền khôi phục toàn bộ Ngũ Hành. Dư Tắc Thành lại mua vô số hạt giống thực vật ở Tĩnh Tịch giới lên đó gieo trồng, dần dần chúng cũng nảy mầm.

Đại lục Thanh Điền khôi phục, Dư Tắc Thành cảm thấy càng ngày càng có thể khống chế dễ dàng thiên địa nguyên khí trên thế giới này, ở thế giới này, Dư Tắc Thành có thể đạt tới tu vi Nguyên Anh kỳ, chỉ cần khẽ khoát tay có thể thay trời đổi đất.

Sa mạc kia cũng không hoàn toàn tiêu tan, còn chiếm cứ vùng đất bằng một phần tư ở phía Đông đại lục Thanh Điền này. Xem ra bất cứ thứ gì cũng không thể dễ dàng thay đổi, bất quá như vậy cũng tốt, xem như chừa lại cho thế giới này một mỏ quặng.

Sở dĩ Dư Tắc Thành trở lại đại lục Thanh Điền này, là vì hậu duệ Luyện Vân Thanh Điền tông còn sót ở Tĩnh Tịch giới. Bọn họ xảy ra tranh cãi kịch liệt, thậm chí động tay chân, cuối cùng chia làm hai phe, một phe do một thanh niên dẫn dắt quay trở lại đại lục Thanh Điền, bọn họ muốn xây dựng lại Luyện Vân Thanh Điền tông.

Đám người này tôn Dư Tắc Thành lên làm Chưởng tông, nhưng Dư Tắc Thành chỉ cười, kết nối thanh niên cầm đầu kia cùng Khí Linh của đại lục Thanh Điền này, như vậy về sau thanh niên kia sẽ trở thành Giới chủ nơi này.

Sau khi biết tin này, Lý La Vân không thèm quan tâm, bởi vì hiện tại đã có thể khai thác thịt linh thú ở Tĩnh Tịch giới, đã giàu có hơn xưa, không cần quan tâm tới đại lục Thanh Điền nho nhỏ kia nữa. Thậm chí y còn đưa lễ vật tới, chính là pháp bảo cái cuốc mà một tên Kim Đan Chân Nhân từng sử dụng, bởi vì đó vốn là chí bảo trấn phái của Luyện Vân Thanh Điền tông.

Cứ như vậy, chuyện Luyện Vân Thanh Điền tông coi như chấm dứt, thanh niên kia là Giới chủ, hoàn toàn có thể bảo vệ thế giới này, Tĩnh Tịch giới cũng dần dần trở nên giàu có. Dư Tắc Thành thấy vậy gật gật đầu, hắn nhẹ nhàng rời đi, mang theo khoảng ba mươi vạn cân thịt linh thú các loại, rời khỏi hai giới này, bắt đầu hành trình mới.

Mục tiêu của Dư Tắc Thành là về nhà. Giới chủ một thế giới nhỏ bé như vậy không thể khiến hắn dừng chân.

Ngoại trừ về nhà. Dư Tắc Thành còn muốn du ngoạn khắp thế giới Vực Ngoại này một chuyến, để xem rốt cục nó lớn tới mức nào. Thế giới Côn Ngô tàn khuyết này dường như có Tiên Thiên Linh Bảo Tức Nhưỡng tồn tại, thế giới Bàn Cổ của mình đã có Tiên Thiên Linh Bảo ba thuộc tính, còn thiếu Tiên Thiên Linh Bảo hệ Thổ và hệ Kim. Dư Tắc Thành thầm quyết định trong quá trình trở về nhất định phải tìm cho bằng được Tức Nhưỡng trong truyền thuyết kia, xây dựng thế giới Bàn cổ của mình tới trình độ hoàn mỹ nhất.

Dư Tắc Thành bắt đầu hành trình của mình, mục tiêu kế tiếp chính là Nhất Phân Thiên Bình tông. Tông này buôn bán khắp nơi, giàu có vô cùng, vết chân buôn bán của bọn họ vượt ra xa bảy mươi hai giới này. Nhất định bọn họ sẽ biết tất cả tọa độ Tinh môn trong Tam Thiên giới, thậm chí có thể biết Quang Thần tông kia ở đâu.

Sau khi tìm được Quang Thần tông, có lẽ mình sẽ tìm được đường về nhà.

Dư Tắc Thành thông qua Tinh môn chạy tới Nhất Phân Thiên Bình tông. Sau khi qua lại một hồi trong Hành Lang Thời Không, cuối cùng Dư Tắc Thành cũng xuất hiện ở đại lục tông này.

Ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành, vốn hắn nghĩ rằng nơi này cũng giống như các đại lục khác, nhưng sau khi tới nơi này rồi mới biết mình sai lầm.

Tới nơi này, cảm giác duy nhất của Dư Tắc Thành chính là quá đông người, dòng người vô cùng vô tận, ước khoảng có hàng ngàn vạn người ở nơi này, đâu đâu cũng thấy người, chỗ nào cũng chen chúc.

Tinh môn truyền tống nơi đây cách rất xa vị trí xếp hàng, hàng dài có chừng trăm trượng. Dư Tắc Thành còn chưa kịp nhìn rõ, đã có người tiến lên nói:

- Vị Chân Nhân này, xin phiền ngài nhường chỗ có được không, phía sau có người đang chờ truyền tống.

Dư Tắc Thành gật gật đầu, bước ra vài bước, tránh khỏi vị trí Tinh môn. Sau đó có người bắt đầu kích hoạt Tinh môn, sau khi gợn hơi nước dao động xuất hiện, người nọ kêu lớn:

- Lưu Huỳnh giới, ai đi Lưu Huỳnh giới mau tới, một viên linh thạch, sắp đóng cửa rồi, ai đi Lưu Huỳnh giới mau tới!

Có rất nhiều người không ngừng đổ xô tới, đưa cho người nọ một viên linh thạch hạ phẩm, sau đó tiến vào Tinh môn, truyền tống mà đi.

Người này kêu lên không ngừng như vậy, chừng nửa khắc sau, y cũng tiến vào Tinh môn, lập tức Tinh môn đóng lại, sau đó lại mở ra, bắt đầu đưa người đi tới địa vực khác.

Tinh môn vận chuyển theo cách như vậy, một chuyến đi một chuyến đến. Lần này Tinh môn đóng lại, dãy số bên cạnh thay đổi, sau đó mở ra, đã thấy một người khác xuất hiện hô lớn:

- Ảnh Trúc giới, Ánh Trúc giới, ai đi Ảnh Trúc giới mau tới, một viên linh thạch, sắp sửa đóng cửa, mau mau tới đi, Ảnh Trúc giới...

Sau đó lại có hàng chục khách đi Ảnh Trúc giới đổ xô tới trả linh thạch, bước vào Tinh môn. Trong đó có hai mươi mấy người cùng đi, sau khi mặc cả cùng người điều khiển Tinh môn, rốt cục bớt được ba viên linh thạch.

Thời gian đã đến, Tinh môn đóng lại, sau đó lại mở ra, khách nhân từ nơi khác tới, lại một thanh âm ầm ĩ khác vang lên.

Những người điều khiển thu linh thạch đều có bề ngoài giống nhau, tuy rằng cũng giống như người bình thường, nhưng ánh mắt bọn họ xanh biếc, hai tai nhọn mà dài, thân thể gầy gò.

Con người chạy tới địa vực này sinh sống, bề ngoài dần dần có chút thay đổi. Người ở Tĩnh Tịch giới có cánh tay rất dài, người ở đây lại có hình dáng như thế. Nếu còn kéo dài như vậy, có lẽ nhiều năm về sau, con người sẽ sinh ra nhiều nòi giống bất đồng.

Dư Tắc Thành quan sát một lúc mới hiểu ra, những người điều khiển Tinh môn thu phí này nhất định là dân bản địa của Nhất Phân Thiên Bình tông. Bọn họ chia nhau chiếm cứ Tinh môn theo thứ tự để thu linh thạch. Muốn trở về thế giới của mình, kích hoạt Tinh môn, vậy phải nghe theo bọn họ an bày, bằng không người khác tuyệt đối không thể đoạt được quyền khống chế Tinh môn. Chuyện này cũng giống như Hắc Hổ đường ở thế giới Thương Khung chiếm cứ đường sá, thu tiền mãi lộ, từng trải qua chuyện này, cho nên Dư Tắc Thành chỉ cần liếc qua đã biết.

Dư Tắc Thành lắc lắc đầu, xoay người tiến vào giới này. Hắn đi trên đường có cảm giác nơi đây tấc đất tấc vàng, đâu đâu cũng có nhà cửa, mỗi căn nhà như vậy là một cửa hàng. Vô số người bán hàng đang rao to:

- Mau mau tới xem, đây là tơ lụa tốt nhất Bạch Hà giới, vừa bóng vừa đẹp, mặc vào tựa như không mặc gì. Lụa tốt như vậy, nếu bạn mua tặng nữ nhân mà mình yêu thương, lập tức nữ nhân ấy sẽ ngoan ngoãn đi theo bạn.

- Rẻ đây, rẻ đây, đại hạ giá đây... Mộc sâm tốt nhất của Tử La giới, là nguyên liệu quan trọng để luyện đan, cực phẩm đại bổ, mỗi viên chỉ ba trăm linh thạch, cần tiền gấp nên đại hạ giá.

- Trang sức vàng bạc tốt nhất của Nhã Cư giới đây, đây là tiên hóa bên ngoài bảy mươi hai giới, là tiên hóa tốt nhất chỉ có tinh thuyền mới vận chuyển tới được, ở bảy mươi hai giới cũng không thể mua được. Mau tới mua đi...

Vô số tiếng rao hàng vang lên ồn ào huyên náo. Dư Tắc Thành xem chỗ này chỗ kia một chút, cảm thấy phong trào buôn bán nơi đây hết sức thịnh hành. Chẳng trách linh nhục của Sinh Tử Tĩnh Tịch tông kia bị Nhất Phân Thiên Bình tông này bóc lột như vậy, từ nhỏ suy ra lớn, cũng là chuyện hết sức bình thường.

Mặc kệ, trước hết hãy tìm bia đá truyền công của bọn họ xem thử, xem đó là công pháp gì, hy vọng chuyện này không tốn linh thạch.

Dư Tắc Thành đi về phía trung tâm, quả nhiên phát hiện vị trí bia đá đã bị xây tường bao quanh, bên trên cửa vào viết mấy chữ đẹp Kỷ Niệm đường, dưới còn một hàng chữ nhỏ: “Kỷ niệm hào quang rực rỡ của tổ tiên thuở trước.”

Đương nhiên ai muốn tiến vào xem thử ánh hào quang ấy, phải nộp mười viên linh thạch trước đã. Nơi này quả nhiên là chết cũng phải mất tiền, sau khi Dư Tắc Thành nộp linh thạch, bèn tiến vào quan sát bia đá.

Nơi này ngoại trừ bia đá của Nhất Phân Thiên Bình tông còn có bia đá của bảy thế giới khác. Sau lưng chúng có vài dòng chữ ghi lại, là những thế giới đã biến mất. Có cái bị yêu ma tập kích, không thể không bỏ mà đi, có cái xảy ra thiên tai không ngừng, cuối cùng cũng đành bỏ phế. Bia đá của những thế giới ấy đều được mang về nơi này, cung cấp cho hậu nhân học tập. Tập quán truyền thừa pháp thuật ở Tam Thiên giới này, Dư Tắc Thành vô cùng khen ngợi.

Dư Tắc Thành lặng lẽ quan sát học tập, ghi lại những pháp thuật này. Thật ra những pháp thuật này không có gì mới mẻ, hết sức bình thường, không đủ sức làm cho Dư Tắc Thành hứng thú.

Pháp thuật của Nhất Phân Thiên Bình tông được xưng là nhất phân thiên hạ, quả thật không sai. Pháp thuật này dạy cách khống chế hồn nhiên nhất thể, Dư Tắc Thành xem một lúc khẽ gật gật đầu, pháp thuật này hoàn toàn có thể sửa đổi lại một chút, thích hợp sử dụng cho mình.

Dư Tắc Thành xem một lúc, ghi nhớ pháp thuật này, sau đó rời khỏi. Trong mơ hồ, hắn chợt có cảm giác khác lạ, dường như có người đang quan sát mình, chú ý tới mình.

Dư Tắc Thành thầm thở dài trong lòng, lập tức biết là chuyện gì. Giới chủ nơi đây đang quan sát hắn, nhất định Tông chủ Nhất Phân Thiên Bình tông cũng là Giới chủ nơi này, xem ra y đã phát hiện được mình, bắt đầu chú ý tới mình.

Dư Tắc Thành nhìn chợ búa ồn ào náo nhiệt trước mắt, trong lòng không khỏi cảm thán. Thật sự hắn không muốn xảy ra xung đột cùng Giới chủ nơi này, thứ nhất là vì đối phương chiếm hết thiên thời, địa lợi, nhân hòa, trận chiến này nhất định vô cùng gian khổ.

Thứ hai là nơi này phát triển tới mức phồn hoa như hiện tại, nếu mình đánh cùng đối phương một trận, nhất định sẽ dẫn phát họa trời. Một nơi phồn hoa như nơi này, Dư Tắc Thành thật sự không muốn phá hủy. Nếu làm như vậy, mình có khác gì tên khốn kiếp đã hại chết phụ thân mình.

Nhưng mình đã cắt đứt tài lộ bóc lột linh nhục của Sinh Tử Tĩnh Tịch tông mấy ngàn năm qua của Nhất Phân Thiên Bình tông, thù này có thể sánh ngang với thù giết cha, đối phương ắt sẽ không từ bỏ ý định.

Vốn mục đích Dư Tắc Thành tới đây có phần muốn mượn chuyện này đấu cùng Nhất Phân Thiên Bình tông một trận. Tông này tích lũy vô số của cải, gặp phải tay mình, vậy không nên trách mình hạ thủ vô tình.

Nhưng sau khi dạo quanh nơi đây một hồi, Dư Tắc Thành lại cảm thấy không đành lòng, không muốn tiêu hủy một nơi phồn hoa như vậy sau một trận chiến của mình. Hắn đột ngột ngẩng đầu phát tán kiếm ý của mình thẳng lên trời, phát tán suy nghĩ của mình về phía đối phương. Muốn đánh cứ việc, ta đã hết lòng, muốn đánh vậy chớ trách ta vô tình.

Kiếm khí khổng lồ phóng vút lên cao, sát ý ngút trời, lập tức cảm ứng theo dõi Dư Tắc Thành biến mất.

Sau đó Dư Tắc Thành đứng nguyên chỗ cũ chờ đợi trong thời gian tàn một nén nhang, vẫn không thấy đối phương có phản ứng gì, hắn cười thầm, xem ra đối phương không dám đánh cùng mình một trận. Thật ra của cải do bao nhiêu năm kinh doanh mang lại đã khiến Tông chủ Nhất Phân Thiên Bình tông này trở thành thương nhân, võ dũng hào khí đã tiêu mất, chén kiểu không dám chọi chén đá.

Bất quá không đánh thì tốt, mình sẽ tiếp tục đi dạo khắp nơi, tìm thử xem có thứ gì tốt hay không.

Dư Tắc Thành bắt đầu dạo phố, Nhất Phân Thiên Bình tông này có được xưởng đóng tinh thuyền lớn nhất trong bảy mươi hai giới. Tuy rằng bảy mươi hai giới ở đây thông với nhau, nhưng nếu muốn đến những giới khác trong Tam Thiên giới, vậy cần phải ngồi tinh thuyền mới được.

Dư Tắc Thành dạo quanh một vòng, nơi đây mỗi tháng có một tinh thuyền đi tới các địa vực khác. Hiện tại còn cách lần tới nửa tháng, Dư Tắc Thành gật gật đầu, ghi nhớ thời gian, tranh thủ hai tháng sau sẽ rời khỏi bảy mươi hai giới.

Sau đó Dư Tắc Thành bắt đầu du ngoạn khắp chợ, nếu đã tới nơi này, vậy phải tìm kiếm một phen. Bảy mươi hai giới giới nào cũng có đặc sản, những đặc sản này đừng nói là Tam Thiên giới, dù là trở lại thế giới Thương Khung cũng là độc nhất vô nhị. Mình đã tới đây, thế nào cũng không thể quay về tay không.

Dư Tắc Thành dạo khắp nơi, thật ra từ nơi này cũng có thể biết một ít đặc sản hữu dụng quý hiếm của một số giới khác. Dư Tắc Thành ghi nhớ chúng ở nơi nào, sau đó sẽ đi các giới tìm kiếm.

Nơi đây cửa hàng phong phú đa dạng, Dư Tắc Thành tiến tới loại cửa hàng đơn giản nhất trên vỉa hè, chỉ cần trải một tấm da thú ra là có thể bày bán.

Dư Tắc Thành mỉm cười, hắn đặc biệt thích những nơi mua bán nhỏ như vậy, bắt đầu tìm kiếm tỉ mỉ, hy vọng có thể tìm được bảo bối trong biển hàng hóa này.

Cảm giác này rất giống với cảm giác năm xưa mua hàng Vỉa hè ở thành Lâm Hải, Dư Tắc Thành rất thích. Hắn vừa cười vừa dạo tìm khắp chốn, vì một khối sắt vụn mà mặc cả với chủ hàng nửa ngày trời, tự do tự tại dạo chơi.

Thật ra trở về nhà không phải là chuyện một sớm một chiều, nếu đã là như vậy, mình cần gì phải nôn nóng nhất thời, chạy đôn chạy đáo. Cứ lấy tâm bình thường du ngoạn thiên hạ, không phải tốt hơn sao?

Cứ như vậy. Dư Tắc Thành bắt đầu quá trình tầm bảo của mình. Hắn dạo qua một vòng, mua vài món đồng nát sắt vụn, không có bảo bối gì.

Dư Tắc Thành lại cười ha ha, chợt thả Thấu Không Đại Thần Niệm thuật ra ngoài, quét qua một vòng, xem thử có cảm ứng được bảo bối gì không.

Trong khi quét như vậy, đột ngột Dư Tắc Thành ngẩn người ra tại chỗ, không thể tin được vào cảm ứng của mình, ở góc Tây Bắc của một con phố không ngờ xuất hiện một dao động hết sức hùng mạnh. Dao động hùng mạnh tới mức này, rõ ràng là dao động của Tiên Thiên Linh Bảo.

Mình điên rồi chăng, hay đã cảm ứng lầm rồi? Tiên Thiên Linh Bảo bày bán trên Vỉa hè trên phố như vậy? Dư Tắc Thành lập tức tỉnh táo lại, xoay người tiến về phía ấy. Thần thức của hắn đã nhắm kỹ vật này, thứ này mình nhất định phải lấy được vào tay, không cần biết là ai ngăn cản, chỉ cần một kiếm mà thôi.

Dư Tắc Thành ung dung bước tới, trên Vỉa hè của con phố này có một người áo đen đang bàn bán hàng hóa. Người này mày rậm mắt sâu, đôi mắt đen trắng phân minh, môi dày cộp, râu quai nón xoăn tít quấn cùng mái tóc, làm cho người ta không thể phân biệt được đâu là râu, đâu là tóc y.

Dao động Tiên Thiên Linh Bảo kia là truyền ra từ quầy hàng của y. Dư Tắc Thành thu Thấu Không Đại Thần Niệm thuật lại, nhìn quầy hàng này, bắt đầu sử dụng pháp thuật khác thăm dò thử, quả nhiên không có cảm giác gì là Tiên Thiên Linh Bảo cả. Hắn gật gật đầu, xem ra Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của mình quả thật hết sức thần kỳ, ngoại trừ nó, không còn pháp thuật nào khác có thể tìm được Tiên Thiên Linh Bảo.

Dư Tắc Thành lại kích hoạt Thấu Không Đại Thần Niệm thuật quan sát Tiên Thiên Linh Bảo này, càng xem càng thích. Đó là một món pháp khí hình như chiếc ấn to chừng bảy tấc, có màu đồng đỏ, bề ngoài như chiếc ấn nhà quan, vuông vức bốn bề, mặt dưới có hình trụ bảy mặt, đặt ở một góc của hàng da thú, để chặn không cho gió thổi bay tấm da.

Quầy hàng này bày đủ các loại hàng hóa, có rất nhiều loại cánh của Điệp Yêu ở Hoa Nhan giới, đủ mọi màu sắc.

Hoa Nhan giới còn được xưng là Hoa giới, có đủ các loại hoa tươi. Cũng vì hoa tươi cho nên ở đó Điệp Yêu hoành hành. Điệp Yêu này vô cùng xinh đẹp, chiến lực lại thấp, vì vậy vô số người tu tiên đến đó bắt lấy Điệp Yêu, lấy cánh của chúng. Cánh Điệp Yêu này là nguyên liệu rất tốt trong việc luyện đan luyện bảo, nếu đem luyện pháp y sẽ trở nên vô cùng xinh đẹp, được vô số mỹ nữ tìm cầu.

Người này tới Hoa Nhan giới đánh chết Điệp Yêu, ngắt lấy cánh nó mang về đây buôn bán. Đi đi về về như vậy, kiếm chút linh thạch. Người này cũng chỉ có cảnh giới Trúc Cơ Linh Tịch, không phải là tu sĩ vừa mới thăng cấp.

Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua, giơ tay ra, pháp ấn dùng chặn góc tấm da thú lập tức bay vào tay hắn. Dư Tắc Thành cảm nhận thử, pháp ấn này lạnh lẽo vô cùng, ngoại trừ Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của mình, pháp thuật khác không thể nào nhìn ra được trong đó có bảo bối. Không ai ngờ rằng trong pháp ấn này ẩn giấu Tiên Thiên Linh Bảo.

Người nọ thấy Dư Tắc Thành hút lấy pháp ấn của mình, vội vàng kêu lớn:

- Thứ đó không bán được, là pháp khí của ta, đừng động vào!

Dứt lời vừa định động thủ, Dư Tắc Thành liếc y một cái, phóng xuất uy áp cảnh giới, lập tức y đứng trơ ra tại chỗ không cử động được.

Dư Tắc Thành cẩn thận quan sát pháp ấn này, sau đó thu vào trong thế giới Bàn cổ của mình. Hắn phân thần vào trong, chộp mạnh một trảo, lập tức pháp ấn vỡ nát, lộ ra vật bên trong, là một vật giống như quả cầu sắt lớn chừng hai phân.

Vật này vừa lộ ra, lập tức toát ra vô số linh lực, khí tức kim loại tung hoành. Thứ này chắc chắn là Tiên Thiên Linh Bảo, hơn nữa còn là Tiên Thiên Linh Bảo hệ Kim. Dư Tắc Thành mừng rỡ bật cười ha ha, quả là đi rách đế giày tìm chẳng thấy, thấy ra chẳng mất chút công phu. Không ngờ mình đi dạo phố cũng có thể tìm được Tiên Thiên Linh Bảo, Dư Tắc Thành cười sằng sặc như đã hóa điên.

-o0o-