[Việt Nam] Kiếm Thần Trùng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 167: Vạn Năm Hồn Linh ?


Vân Chính Thiên vừa chạy mới một khoảng không xa, lập tức cảm thấy sau lưng truyền tới áp lực tột cùng, hắn bất giác xoay đầu lại nhìn, tức thì hai mắt trở nên hoảng sợ.

Nguyên bản cự hùng thân cao sáu mét, bây giờ gần như hóa thành một vệt lưu quang, thẳng tới phương hương của hắn mà chạy như bay, đồng tử Ám Kim Khủng Trảo Hùng co híp lại, khóa chặt thân thể Vân Chính Thiên phía trước.

“Con mẹ nó, tỷ lệ 20% mà xui dữ vậy.” Vân Chính Thiên tức giận gầm lên. Năm người liên thủ đánh nó, năm người đều gây ra tổn thương nhất định, vậy mà cuối cùng vẫn lựa chọn hắn mà đuổi theo. Vận khí đen như chó mực không cần nói nhiều.

Mặc dù bản thân hắn hồn lực tiêu hao không lớn, nhưng bị một đầu vạn năm Ám Kim Khủng Trảo Hùng truy sát gắt gao như vậy, vẫn có chút hít thở không thông. Mà theo qui ước lúc trước, sau khi năm người phân tán mà chạy, mặc kệ Ám Kim Khủng Trảo Hùng quyết định đuổi theo ai đi chăng nữa, bọn họ vẫn mặc kệ a.

Đây chính là rủi ro nhất định mà bọn hắn phải chấp nhận, dù sao một người bị nạn còn hơn cả đám bị nạn a.

“Thật may mắn.” Bốn người lại tuy mỗi người một hướng, nhưng cảm nhận rõ ràng Ám Kim Khủng Trảo Hùng đuổi theo là ai, nhất thời trăm miệng một lời thở phào nhẹ nhõm.

Vân Chính Thiên nhờ vận khí nghịch thiên của mình, hấp dẫn Ám Kim Khủng Trảo Hùng đuổi theo. Tốc độ cả hai chênh lệch không nhỏ, càng chạy càng rơi vào thế bị động. Vân Chính Thiên quyết định xoay người lại đối mặt với cự hùng đang hung hăng tiếp cận.

Khi khoảng cách song phương còn khoảng năm mươi mét, Ám Kim Khủng Trảo Hùng đột nhiên dừng chân, nó hai mắt tức giận nhìn Vân Chính Thiên không chớp mắt.

“Làm sao.”

Vân Chính Thiên quát lớn. Tức thì dưới chân hắn dâng lên bốn vòng hồn hoàn, toàn bộ là tử sắc hồn hoàn. So với trước khi vào Huyết Đô thì không khác nhau là mấy, thế nhưng cấp bậc hồn lực đã có biến hóa long trời lở đất.

Ba động hồn lực này, so với khi rơi xuống Thung Lũng Huyết Hải thì mạnh hơn rất nhiều, hiện tại hắn đã đạt tới bốn mươi lăm cấp Hồn Tông. Nhưng chỉnh thể năng lực chiến đấu thì xa xa vượt qua hồn sư cùng cấp.

Hỏa Phượng Kiếm rơi vào lòng bàn tay, hỏa nguyên tố lập tức bốc lên, trong nháy mắt bao phủ chu vi hơn trăm mét. Đem bản thân hắn cùng Ám Kim Khủng Trảo Hùng giam lỏng ở bên trong, ngăn cản hết thảy ngoại giới bên ngoài.

Ám Kim Khủng Trảo Hùng có vẻ hơi khó hiểu, tên nhân loại trước mắt, không lẽ cho rằng bản thân hắn có thể chiến thắng nó hay sao. Tự giam lỏng bản thân cùng với vạn năm hồn thú, chuyện ngu xuẩn này không thường thấy a.

Ám Kim Khủng Trảo Hùng tâm tình phấn chấn hẳn lên, nó ngửa mặt lên trời gầm vang một tiếng thị uy, tựa hồ đối với hành động của Vân Chính Thiên vô cùng khinh thường. Mà Vân Chính Thiên tự nhiên không để ý tới thái độ của nó, Hỏa Phượng Kiếm trên tay đột nhiên biến mất.

Vân Chính Thiên lẳng lặng đứng đó, tóc dài trắng khinh động theo gió, trên gương mặt xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt.

“Vừa trở ra bên ngoài may mắn gặp được ngươi, tiện thể cho ta thử nghiệm một chút sức mạnh mới a.”

Vừa dứt lời, sau lưng của Vân Chính Thiên có một đạo bé nhỏ thân ảnh lượn lên. Đây là một tiểu hồn linh, dáng vẻ giống với hổ, toàn thân dâng hiến một bộ lông màu trắng, vằn có màu kim sắc. Tiểu bạch hổ chiều cao không quá một mét, bộ dáng vô cùng đáng yêu, cứ như nó là một con mèo con chứ không phải loại hổ dữ.

Không phải Vân Chính Thiên chỉ có một hồn linh là Tiểu Phượng hay sao ? Mà đầu bạch hổ hồn linh này, mang tới cảm giác vô cùng quen thuộc.

Ngay khi tiểu bạch hổ này vừa xuất hiện, sau lưng Vân Chính Thiên bốn cái tử sắc hồn hoàn lặng yên biến mất, thay vào đó là một cái hồn hoàn màu đen lượn lên, bàng bạc uy áp từ hồn hoàn này lan tỏa khắp bốn phương tám hướng.

Màu đen hồn hoàn, đại biểu cho cấp bậc vạn năm. Mà tiểu bạch hổ đang nằm ở dưới đất kia, không nghi ngờ gì, cũng chính là hồn linh vạn năm cấp bậc a. Vân Chính Thiên vậy mà lại sở hữu một cái hồn linh đạt tới vạn năm cấp bậc. Đây là bậc nào chấn động thông tin.

. . . . .

Vực Chủ cùng Bao Lão chăm chú quan sát dấu hiệu bên trong cái kén màu đen kia. Ở bên trong đó thủy chung tồn tại một tia khí tức nhỏ bé, chỉ cần khí tức nào có chút yếu ớt, bọn hắn liền ra tay.

Vân Chính Thiên đóng kén tu luyện đã gần sáu tháng thời gian trong Huyết Đô, vẫn chưa từng trở ra lấy một lần. Mà Vực Chủ cùng Bao Lão cũng đợi hắn ở đây sáu tháng ròng rã.

Bao Lão là sư phụ của hắn, tất nhiên hắn phải ở lại theo dõi. Còn Vực Chủ đại nhân, hắn tình nguyện ở lại bởi vì hắn nợ Vân Chính Thiên một món nợ quá lớn, mặc dù cái chết của Vĩnh Lăng không thể đổ hết lên đầu của hắn, những chính tay hắn đã đem Vĩnh Lăng sinh mạng kết thúc. Dày vò cảm giác khiến hắn cam tâm tình nguyện hạ mình ở lại, cùng Bao Lão canh chừng, cho đến khi hắn hoàn thành đột phá.

Vực Chủ hai mắt khẽ mở ra, lại đem một tia tinh thần lực dò xét bên trong kén, cảm thấy sinh cơ vẫn còn tồn tại, hắn mới thở phào một cái.

“Ngưng tụ bậc nào võ hồn mà cần thời gian lâu như thế này, ta buồn muốn chết rồi.”