Thiên niên mị hồ (Mới nhất: chương 26)

Chương 19: Hộ quốc thần thú


Lâm Vũ không ngờ hai người lại có phản ứng kiểu này, vội hỏi: “Không lẽ bọn huynh biết lai lịch của ma quái này sao, mau nói đệ nghe, chuyện này đối với đệ cực kì trọng yếu!” Đích xác, biển người mênh mông, tới cùng phải đi tói đâu để tìm Hạ Linh Tuyết đây, Lâm Vũ đành phải bắt đầu bằng ma quái đã mang Hạ Linh Tuyết đi.

Vương Dật Phàm đáp: “Ui, không ngờ chuyện này lại kì quặc như vầy, lại có chút liên hệ với hoàng thất Hắc Kỳ quốc chúng ta. Thông qua miêu tả của Lâm huynh, tôi đoán, kẻ mang Hạ Linh Tuyết đi đó tịnh không phải ma quái gì, mà ắt là hộ quốc thần thú của Hắc Kỳ quốc: Hắc hỏa kì lân!”

“Hắc hỏa kì lân!”

Lâm Vũ giật mình, lại hỏi gấp: “Sao vậy! Hắc hỏa kì lân này rốt cuộc là vật gì? Nếu là hộ quốc thần thú của Hắc Kì quốc, sao lại đi bắt ép Hạ Linh Tuyết?”

Vương Dật Phàm đáp: “Vạn vật thế gian đều có linh tính, trong thần châu đại lục có một số thần thú có linh tính rất nhiều, chúng có những lực lượng thần kì không cho người ta biết, lại có thể tu chân như con người. Nghe nói, thần thú ở tiên giới luôn là sủng vật được tiên nhân yêu thích, người tầm thường một đời cũng khó gặp được một lần. Thần thú chia làm ba hạng, phân biệt là: “Hỗn độn thần thú, Thượng cổ thần thú, Thông linh thần thú. Nghe nói tọa kỵ của Bàn Cổ chính là một Hỗn độn thần thú. Thượng cổ thần thú thì chủ yếu xuất hiện ở tiên giới, đại bộ phận bị tiên nhân thu phục, làm tọa kị của tiên nhân, thông linh thần thú thì chủ yếu xuất hiện ở phàm gian.”

Vương Dật Phàm ngừng một chút rồi tiếp: “Hỗn độn thần thú và Thượng cổ thần thú đều là tồn tại thần bí trong truyền thuyết, thượng cổ thần thú nếu tu luyện tới Đại thừa kỳ, độ qua thiên kiếp, liền có đủ tiên lực, có thể thi triển tiên thuật. Thông linh thần thú thì có linh lực cường đại, đã có trí tuệ khá cao, hiểu tiếng người, biết hóa thành nhân hình. Ở phàm gian cũng có sự tồn tại của thượng cổ thần thú, tổng cộng bốn con, phân biệt là Thất Thải Hồng Long, Hắc Hỏa kì lân, Thánh Hỏa phụng hoàng và Cửu Vĩ linh hồ. Trong đó, Thất Thải hồng long, Hắc Hỏa kì lân, Thánh Hỏa phụng hoàng phân biệt là hộ quốc thần thú của Hồng Long quốc, Hắc Kì quốc và Nguyệt Phụng quốc trên Thần Châu đại lục.”

“Cửu Vĩ linh hồ!” Lâm Vũ buột miệng, trong lòng sợ hãi, nhớ lại Hạ Linh Tuyết đó cũng là do một con bạch hồ hóa thành, chẳng lẽ…

Lâm Vũ vội hỏi: “Vương huynh, huynh có biết lai lịch của Cửu Vĩ linh hồ đó không?”

Vương Dật Phàm lắc đầu nói: “Cửu Vĩ linh hồ là thần bí nhất, sợ không ai biết lai lịch cả, nghe nói, lần hiện thân cuối cùng của Cửu Vĩ linh hồ là hai trăm năm trước, trên Phi Phụng sơn Nguyệt Phụng quốc.”

“Phi Phụng sơn!”

Phi Phụng sơn kéo dài ngàn dặm, như lông đuôi phụng, trong núi nhiều kì trân dị thú, linh chi tiên thảo, từ cổ đã được ca tụng là “tiên sơn”. Theo truyền thuyết, từng có một nữ tử tiềm ẩn tu luyện ngàn năm trong núi, vào một đêm trăng tròn hai trăm năm trước đắc đạo phi thăng.

Chỉ là, vì sao Hạ Linh Tuyết đột nhiên xuất hiện trên Phi Phụng sơn? Cô ta vì sao lại gặp gỡ, thậm chí yêu mình một cách thần bí? Cô có quan hệ gì với thượng cổ thần thú Cửu Vĩ linh hồ không? Vì sao lại bị Hắc Hỏa kì lân ép đi?

Còn có một câu cuối cùng Hạ Linh Tuyết nuốt lệ nói ra trước khi đi: “Phi Phụng sơn, Ngọc Chỉ phong, hẹn mười năm gặp lại.” Vì sao phải đợi mười năm? Ngọc Chỉ phong lại là chỗ nào? Lâm Vũ ở Lạc Phụng thôn bấy nhiêu năm, chưa từng nghe nói Phi Phụng sơn có một ngọn Ngọc Chỉ phong.

Còn có một nghi vấn lớn hơn, từ khi hắn hiểu biết tời giờ, đều bị người trong thôn coi là quái vật, không ai dám tiếp cận hắn, thậm chí chưa từng nói qua với hắn một câu. Ngoại trừ đại ca Lâm Chí, cũng chỉ có Trương Tam Đạo truyền cho mình tâm pháp tu chân và Băng tâm quyết là yêu thương bảo vệ thôi. Hắn cũng từng theo hỏi hai người suốt rằng mình rốt cuộc khác người khác thế nào, mà lại bị người trong thôn thù địch như vậy. Nhưng Lâm Chí và Trương Tam Đạo vẫn luôn ngậm miệng không nói, dường như thập phần kiêng kị.

Vô số câu hỏi xoay chuyển trong đầu Lâm Vũ, khiến hắn rất là đau khổ.

Lâm Vũ thầm hạ quyết tâm, cuối cùng sẽ có một ngày quay về chốn cũ, lại lên chỗ sâu nhất trong Phi Phụng sơn. Trước đó còn phải đi tới Hắc Kì quốc một chuyến, tìm được ca ca, gỡ bỏ từng cái đáp án nghi vấn này.

Lâm Vũ nói thầm trong lòng: Linh Tuyết, ngươi chờ ta, không cần mười năm, ta nhất định sẽ tìm ra ngươi!

“Không giấu đại ca, đệ chính là sinh ra và lớn lên dưới Phi Phụng sơn, gặp nhau với Hạ Linh Tuyết cũng ở Phi Phụng sơn, hơn nữa, bản thân Hạ Linh Tuyết cũng là một con linh hồ.” Lâm Vũ thấy Vương Dật Phàm nói cả chuyện tuyệt mật cho mình, hiển nhiên đã coi hắn là sinh tử chi giao, cũng không giấu giếm nữa.

“A! Linh Tuyết tỉ tỉ lại là…” Vương Chỉ Y rất bất ngờ, “người” mà cô đố kỵ nhất, lại là một linh hồ.

Vương Dật Phàm nói: “Nếu Hạ Linh Tuyết bị Hắc Hỏa kì lân mang đi, lại thêm bản thể cô ấy là một linh hồ, lại có thể biến ra hình người, chí ít cũng là thông linh thần thú, những chuyện này nhất định có liên quan, chỉ là manh mối trước mắt quá ít.” Vương Dật Phàm lại nói: “Hắc Kì thần thú là năm trăm năm trước bị Phi Tiên tổ tiên Vương gia của ta Vương Chiếu Thanh chân nhân thu phục, lúc bị thu phục, nó chỉ là Nguyên Anh kì, mấy trăm năm nay luôn bảo vệ hoàng thất Vương gia ta, trước biến cố Hắc Kì hoàng cung mấy ngày, Hắc Hỏa kì lân đã đột nhiên biến mất, không biết đi đâu. Năm ngoái, Hắc Hỏa kì lân này đã tu luyện đến kì, nhưng vì thần thú thiên sinh kì dị, thần uy vô tỉ, cho dù là tu chân giả Đại Thừa kì xuất thủ cũng chưa chắc thắng nổi.”

Tu chân giả Đại Thừa kì cũng chưa chắc thắng nổi!

Phảng phất như bị kích thích, trong lòng Lâm Vũ dâng lên một cổ sát khí không tên, lớn giọng la: “A… bất kể hắn là thần thú dã thú gì, Lâm Vũ ta cũng không để vào mắt, chờ ta tu thành đại đạo, nhất định sẽ xé nó thành mảnh vụn, để báo nỗi hận đoạt ái!”

Nói xong, Lâm Vũ lại ngẩng đầu lên trời hú dài mấy tiếng, thanh âm ngụy dị lăng lệ!

Hai anh em Vương gia đều giật mình, Lâm Vũ bình thường ôn hòa đôn hậu, không ngờ lúc này lại trở thành như vậy, phảng phất như người trước mắt không phải là Lâm Vũ mà họ quen biết.

Cử động đột nhiên của Lâm Vũ khiến Vương Dật Phàm và Vương Chỉ Y nhớ tới dưới Cực Thiên Nhai ngày đó, lão già áo bào tro thần bí của Huyền Thanh cung dặn dò Lâm Vũ:

“Giữa lông mày có ẩn sát khí, sợ ngày sau biến cố khá nhiều, hi vọng Lâm thiếu hiệp có thể vạn sự tùy duyên, nhớ kĩ đừng sa vào ma đạo.”

Vương Chỉ Y vội kéo tay áo Lâm Vũ một cái, nhẹ giọng nói: “Lâm đại ca, ngươi sao rồi?”

Lâm Vũ tỉnh táo lại, liền cảm thấy xấu hổ: “Vừa rồi thất thố rồi, không biết vì sao, gần đây cảm thấy trong lòng có cổ sát khí không tên, không cách nào hóa giải, hơi cảm thấy bất an.”

Vương Dật Phàm hỏi: “Lâm huynh có nhớ lời dặn dò của Huyền Thanh cung tiền bối

ngày đó dưới vách núi không?”

Lâm Vũ nhớ lại lời dặn dò của tiền bối Huyền Thanh cung ngày đó, trong lòng cảm động, biết anh em họ Vương quan tâm tới mình, sợ mình lầm bước vào ma đạo, nói: “Đa tạ hai người nhắc nhở, tiểu đệ sẽ nhớ kĩ lời dạy của vị tiền bối ấy, sẽ không như vậy nữa.” Lâm Vũ lại nói: “Đã là đêm khuya, ngày mai còn có khảo nghiệm bái sư của Huyền Thanh cung, chúng ta mau về khách sạn thôi.”

Hai anh em họ Vương thấy Lâm Vũ khôi phục lại, liền yên tâm.

Vương Dật Phàm nói: “Hôm nay đệ và Lâm huynh đều thụ thương không nhẹ, linh khí tiêu hao khá nhiều, sau khi trở về phải điều tức thật tốt.”

Nói xong, ba người thi triển thân hình, tiến vào đêm tối vô biên.
ngantruyen.com