Gặp Gỡ - Sưu tầm

Chương 13: NGOẠI TRUYỆN: ROY.


Gã là Roy, một con mèo đực với bộ lông đen tuyền và đôi mắt màu xanh lục. Gã đã ở đây, Tiệm Cầm thú Huyền bí, được gần 11 năm, từ cái hồi mà chủ cũ của gã mất.

Có thể nói gã là một con mèo già đãng trí, bởi vì gã hoàn toàn không nhớ gì về trước kia. Roy chỉ nhớ mang máng rằng chủ cũ của hắn là một phụ nữ. Bà chủ có thể nói chuyện được với gã, vậy nên chủ tớ cũng rất thân thiết. Là thế nhưng gã vẫn không nhớ nổi bất cứ một điều gì.

Bà phù thủy chủ tiệm cưu mang gã, cho gã chỗ ở. Gã cũng không biết tại sao mình lại tới được đây, có thể là trong lúc mọi người bận đuổi giết nhau thì gã với bản năng của một con mèo, đã lỉnh tới đây. Tính ra nếu như so với nhà cũ thì quả thật đây không bao giờ so sánh được, nhưng thay vì ở ngoài đường thì ở đây cũng là tốt nhất rồi. Nhưng có một điều Roy phải thú nhận, ở đây quá ồn ào, lại còn chật chội nữa. Nhất là đám mèo cái, tụi nó cứ nhao nhao lên khi có khách tới, rồi tới mùa động dục nữa, mấy con mèo cái cứ bu lại gã cơ. Rồi còn cả đám thú vật khác nữa, thật là thử thách độ kiên nhẫn của gã. Một con mèo quý tộc như Roy đúng là chịu không nổi.

Roy thừa nhận, gã có vẻ bề ngoài ưa nhìn, nói trắng ra chính là đẹp mã. Mà lại còn cư xử lịch thiệp khôn khéo, hơn hẳn mấy con mèo đực suốt ngày chỉ biết kêu gào ở đây. Nên không nghi ngờ gì khi gã được người ta theo đuổi một cách nhiệt tình. Và tất nhiên, gã bị ganh ghét. Mấy con mèo đực hay lân la tới kiếm chuyện với gã, gã không ngán, cấu xé tụi nó tơi bời, thế cho nên gã là trùm, chẳng còn ai bén mảng tới gần gã cả.

Bởi vì gã đẹp, nên khách hàng cũng muốn ‘theo đuổi’ gã. Nhưng kì lạ thay, dù khách hàng trả bao nhiêu tiền, nằng nặc đòi mua gã, hay bằng bất cứ biện pháp gì, gã vẫn không chịu. Nhiều lần gã điên lên cào cấu khách hàng, khiến bà chủ la, nhưng bà vẫn cho gã ăn bình thường. Thành thử ra bà chủ tiệm cũng không tha thiết bán gã nữa, bà chỉ mong con mèo già lười này đi theo ai mà nó chấp nhận cho rồi. Roy không hiểu tại sao mình lại làm như vậy, gã vẫn cảm thấy mình chưa gặp được một vị chủ nhân đích thực.

Năm tháng trôi qua, Roy giờ đã là một con mèo già và lười biếng, suốt ngày chỉ ăn và ngủ. Nhìn đám mèo trẻ tuổi được khách hàng chọn nuôi mà gã thấy chán, vị chủ thực sự của hắn đâu chứ? Nhiều khi nghĩ, Roy nhớ chủ cũ và cuộc sống trước kia rất nhiều. Roy dần nhàm chán với cuộc sống, gã đã mất đi niềm tin về vị chủ nhân đích thực, gã giờ đây buông xuôi, thậm chí không thèm ăn, chỉ chờ chết.

Cuộc sống dường như đã đẩy Roy ra khỏi guồng quay, thì cho đến khi gã gặp một khách hàng, một khách hàng có thể thay đổi cuộc đời gã.

.

Hôm ấy là một ngày đẹp trời, Roy vẫn như mọi ngày, nằm dài trong cái ổ ấm cúng của gã, và thở dài lần thứ n trong ngày. Gã chán lắm, muốn chết quách đi cho rồi, gã đang tính hôm nay gã có thể làm gì cho đỡ chán ngoài ăn và ngủ. Thì đột nhiên, từ sâu trong gã có một cái gì đó khác thường, một cái gì đó đã thức tỉnh gã, làm gã hưng phấn. Roy đợi, đợi cho đến khi cái chuông cửa tiệm vang lên. Một tiếng vang đầy hứa hẹn.

Bước vào là một cô nàng tóc dài màu vàng, làn da trắng nõn, mặc một bộ váy trắng xinh như thiên thần. Roy nhìn thấy một thứ, một thứ làm cho gã nổi cả gai ốc. Đôi mắt của cô nàng ấy, đôi mắt màu tím biếc, linh họat và đầy ma mị – như đôi mắt chủ cũ của gã. Cô nàng đã gợi cho gã nhớ về quá khứ mà gã đã bỏ quên. Từ khắc đó, Roy đã biết, gã đã tìm thấy vị chủ nhân mà bao lâu nay gã tìm kiếm. Nhưng trực giác mách bảo giờ vẫn chưa phải lúc để nhận chủ, cô ấy sẽ không chấp nhận.

Roy nằm đợi, đợi thời cơ thích hợp. Gã cực kì bực mình đám mèo kia, lại bắt đầu nhao nhao lên. Đây là chủ nhân của gã, đừng hòng ai chiếm đọat.

Qua một hồi, Roy nghe thấy tiếng nói trong trẻo từ cô gái:

“Nè Harry, cậu vừa mới nói gì hả?”

Cô ấy đang hỏi một cậu nhóc đứng gần đó, Roy đoán cậu ta là bạn của cô.

Cậu nhóc đang ngắm những con thỏ biến hình thành cái nón, mông lung trả lời:

“Mình có nói gì đâu,”

“Nhưng sao mình nghe có tiếng nói?”

“Chắc cậu nghe nhầm rồi,”

“…Chắc vậy,”

Rồi cô quay sang nhìn bà chủ xong lại quay lại nhìn đám mèo. Roy biết, cô nàng có một năng lực đặc biệt. Đám mèo lộ vẻ mặt hơi hoang mang, lại len lén nhìn về phía gã. Roy trừng mắt, nhìn gì chứ?!

Cô ấy lại hỏi, nhưng lần này đối tượng hỏi lại là người khác.

“Bọn bay đang nói chuyện đấy à?”

Mấy con mèo nhảy dựng lên, nhao nhao cả lên, bu thành một đám xung quanh cô ấy. Roy cảm thấy điên tiết dễ sợ, không phải vì chờ thời cơ chứ không là gã nhào vô đập tụi này một trận rồi. Cô ấy nói tiếp, lộ rõ sự bối rối:

“Chuyện gì vậy mấy con mèo này?”

Roy biết, thời cơ đã đến, không thể chần chừ được nữa rồi. Gã phải gây ấn tượng với chủ nhân gã.

“Chị là một người rất đặc biệt,”

Đôi mắt lâu nay của Roy luôn khép hờ chán ghét, nay lại bừng sáng. Cô ngước nhìn lên đôi mắt gã và chìm vào trong ấy. Roy cất tiếng:

“Chị tên gì vậy?”

“A, Rihanna Williams,”

“Rihanna Williams? Sao lại quen thế nhỉ?…”

Roy giật mình, Rihanna Williams? Cái tên này, nhớ không lầm là gã đã từng nghe rồi, hồi ở với chủ cũ. Gã nhìn vị chủ nhân của mình, một ánh nhìn thân thương đến lạ lùng.

Sau đó là màn đối đáp của gã và chủ nhân. Cô nàng đặt ra rất nhiều câu hỏi liên quan đến quá khứ. Nhưng khổ nỗi, đến ngay cả kí ức của mình gã còn nhớ không nổi, hỏi làm sao mà trả lời cho được. Gã đành xấu hổ mà nói:

“Em không nhớ,”

Roy nhìn lên Rihanna. Cô nàng cũng nhìn gã, và cô đang suy nghĩ rất kĩ.

“Em chịu nhận chị làm chủ chứ,”

Roy như được mở cờ trong bụng, già rồi, ngần tuổi này rồi mà gã vẫn xúc động chực khóc.

“Đó sẽ là vinh hạnh của em ạ,”

Roy làm một động tác cuối chào như quý tộc Anh, thể hiện sự cung kính và trung thành với chủ nhân gã.

“Vậy cậu chọn được cho mình con mèo nào chưa?”

Gã bây giờ mới chú ý tới cậu nhóc bên này. Tóc đen rối bù, đeo gọng kính dày cộm, ngoài trừ dáng người có chút cao ráo và đôi mắt xanh lá, còn lại hoàn toàn không hợp với chủ nhân của gã. Mà lại còn thân mật với Rihanna như vậy, xem ra quan hệ cũng không đơn thuần là bạn.

Bỗng Roy bị bế thốc lên, theo bản năng, gã liền đưa móng ra định cào. Nhưng cảm xúc dưới lớp lông dày khi bàn tay thanh mảnh, mềm mại của Rihanna chạm vào gã làm gã bỏ đi ý định đó. Roy nghe cô chủ nói:

“Có chứ, nè, nó đẹp ha?”

Roy được ôm vào lòng. Gã vỡ òa trong hạnh phúc. Gã đã sớm quên đi cái cảm giác được người ta nâng niu, ôm ấp là như thế nào. Gã sung sướng tột dộ, cứ thế mà dụi vào lòng chủ nhân. Rồi cái tên đầu xù kia khó chịu lên tiếng chê bai gã dơ. Roy trừng mắt, chưa biết cậu với tôi ai dơ hơn ai đâu, đồ đầu tổ quạ.

“Không sao đâu mà, nó cũng tự biết chăm sóc cho nó chứ hả, phải không cưng của chị?”

Roy nghe chủ mình nói vậy, xong còn cạ mũi cô vào đầu gã, gã cũng vui vẻ cọ đầu vào má cô. Gã cố tình làm như vậy để chọc tức ai kia. Hiệu quả như Roy mong đợi, tên đầu tổ quạ bực mình bỏ đi ra ngoài rồi.

Lúc Rihanna ra tính tiền bà chủ, bà không lấy tiền của cô, mà nhìn gã xúc động nói:

“Con mèo này đặc biệt lắm, nó cực kì thông minh, là nó chọn chủ đấy. Mấy năm trước cũng có người hỏi mua, nhưng làm cách nào nó cũng không chịu, cháu may mắn lắm đấy, nên là cứ giữ nó đi, ta không lấy tiền đâu.”

Roy nhìn bà với ánh mắt biết ơn, chạm nhẹ vào tay bà như tỏ lòng. Khi ra ngoài, bà mẹ của cô chủ muốn bế gã, gã không ngu, gã chỉ trung thành với chủ gã thôi, không ai được phép đụng vào gã ngoài chủ nhân cả. Mặc cho Rihanna dỗ dành, Roy vẫn rúc đầu không chịu, nên cô đành thôi.

Rồi đột nhiên có một lão khổng lồ dòm qua bên này, kêu lên:

“Con mèo này nhìn quen lắm nè,”

“Vậy hả bác,”

Cô chủ ngạc nhiên hỏi, Roy trừng cái lão lông lá đó, ý muốn nói “Quen gì mà quen! Tôi đây không có quen ông!” Xong gã lại nhìn Rihanna với ánh mắt tha thiết.

Cái cậu nhóc kia nữa, cứ dòm lom lom gã quài, bực mình ghê. Không phải vì chủ nhân chứ tôi cào cậu rồi đấy. Hình như cậu nhóc không ưa Roy thì phải, mà tốt thôi, gã cũng chẳng ưa gì cậu.

.

Trên đường đi tới tiệm đũa phép, Rihanna ghé sát mặt hỏi Roy, làm gã vui hết sức:

“Này, em có tên chứ?”

“Có chứ, là Roy,”

Chủ nhân nói ra một câu làm rung động trái tim gã:

“Chị sẽ chăm sóc và yêu thương em, chị thề đấy.”

“Em luôn biết mà,”

Và em sẽ luôn trung thành và bảo vệ chị.