Võng Du Chi Ưng Trảo Vương

Chương 6: Lại đột phá




Nằm nghỉ ngơi trên tảng đá lớn bên cạnh bờ khoảng nửa giờ, Dương Chấn không để ý đến thân thể mệt mỏi lại nhảy vào trong hồ nước, bơi tới chỗ nhô cao tiếp tục luyện công.

Vì muốn nhanh chóng luyện Bài Vân Chưởng tới cảnh giới đại thành, sớm ngày chứng minh cho Chu Dĩnh biết hắn không nói dối nàng, ý chí của hắn kiên định nhất từ trước tới nay.

Nhưng dù như thế thì cũng không thể khiến hắn ngay lập tức trở thành tuyệt đỉnh cao thủ được. Cho nên hắn đứng dưới thác nước không đến một phút liền lại bị đánh bay vào trong hồ.

Sau đó hắn lại bắt đầu bơi đến chỗ nhô cao kia.

……..

Lần lượt bị đánh bay vào hồ nước, lại một lần đứng dưới thác nước đổ xuống kia rồi lại tiếp tục bị đánh bay….

Càng tu luyện võ học cao thâm thì càng gian khổ, điều đó thể hiện rất rõ ràng trên người hắn.

Buổi sáng, khi luồng ánh nắng đầu tiên chiếu vào lưng Dương Chấn thì hắn lại bị đánh bay vào trong hồ nước.

Nhưng khi hắn từ trong hồ đi ra thì trên mặt lại nở một nụ cười.

Bởi vì lúc bị đánh bay vào hồ nước thì bên tai hắn lại vang lên thanh âm dễ nghe: “Chúc mừng ngài Ngạo Thiên Ma Thần, thức thứ hai “Phi vân đái nguyệt” trong Bài Vân Chưởng đã luyện tới cảnh giới “Sơ khuy môn kính”, mong ngài tiếp tục cố gắng đề cao lĩnh ngộ.

Thức thứ hai cũng có lĩnh ngộ, hắn sao lại không cao hứng chứ?

Bò lên bờ nằm trên tảng đá thở dốc mấy hơi xong, Dương Chấn lựa chọn logout.

Chỉ thấy thân thể hắn nhạt dần rồi biến mất không còn gì nữa.

Một giây sau, trong hiện thực thân thể hắn cử động, hai tay tháo mũ giáp trò chơi xuống, từ trên giường ngồi dậy.

Thật đói bụng.

Bây giờ hắn mới nhớ hình như tối hôm qua mình không ăn cơm. Khó trách hôm nay lại thấy đói bụng như thế.

Lập tức hắn rời giường vào bếp nấu cho mình một bát mì trứng gà.

Khi đang nấu mì, hắn bắt đầu đánh răng, rửa mặt. Chờ mì nấu xong thì hắn đã rửa mặt xong. Hắn bưng bát mì ăn.

Đang tự nhiên thì động tác ăn mì của hắn dần dần chậm lại.

Lúc trước Chu Dĩnh thường ngồi đối diện cùng hắn ăn mì, nàng hay đoạt lấy trứng gà trong bát hắn.

Nhưng hôm nay chỉ có thể nghe được thanh âm ăn mì của một mình. Điều này không khỏi làm hắn nhớ tới lúc ở trước cửa đài truyền hình tối hôm qua.

Người thanh niên kia rốt cuộc là ai?

Dương Chấn ngừng đũa, từ trong túi lấy ra di động, tìm trong danh bạ điện thoại rồi gọi dãy số của người có tên là A Bình.

Đầu điện thoại bên kia vang lên ba bốn âm thanh rồi được bắt máy.

“Alô, anh Dương à, mới sáng sớm ông anh gọi điện thoại cho em làm gì vậy? Không biết lúc này em đang còn ngủ à?

Đầu điện thoại bên kia truyền đến thanh âm mơ màng của một cô gái, hiển nhiên co gái này còn chưa tỉnh ngủ.

“A Bình, gần đây có phải có một thanh niên theo đuổi Chu Dĩnh phải không?

Đầu điện thoại bên này, Dương Chấn đi thẳng vào vấn đề không che dấu chút nào.

Ngay lập tức, thanh âm mơ màng ở đầu điện thoại bên kia biến mất, vài giây đồng hồ sau thanh âm của cô gái kia mới lại vang lên, tuy nhiên lần này thanh âm của nàng không mơ hồ chút nào.

Nàng đã hoàn toàn tỉnh ngủ.

“A? Anh Dương, anh biết rồi?

“Người thanh niên kia là ai?” Lúc hỏi vấn đề này, hai mắt Dương Chấn nhắm lại, bây giờ tâm tình của hắn thật sự không tốt.

“Hứa Dương. Chữ Hứa có một chữ ngọ, Dương trong đại dương mênh mông. Nhưng mà anh Dương ơi, anh đừng gây phiền toái cho hắn, hắn hình như có dượng là phó cục trưởng cục cảnh sát, anh không đấu được với hắn đâu”. Cô gái tên A Bình lo lắng khuyên nhủ Dương Chấn trong điện thoại.

Nghe vậy, khóe miệng bên trái Dương Chấn khẽ nhếch lên, nở nụ cười lạnh, tiếp tục hỏi: “Hắn theo đuổi Chu Dĩnh từ lúc nào?”

Hôm nay đã hỏi thì phải hỏi kỹ một chút.

“Rất lâu rồi! Hắn là cháu của chủ nhiệm Trương, thường xuyên đến đài truyền hình của chúng ta chơi. Khoảng nửa năm trước vào tết thanh minh, khi hắn đến đây thì ngẫu nhiên gặp chị Chu Dĩnh ở hành lang, sau đó hắn bắt đầu theo đuổi chị ấy.”

“Chủ nhiệm Trương?”

Chu Dĩnh làm việc tại đài truyền hình Trung Hải được hơn bốn năm, sau khi tan việc nàng đôi khi kể với Dương Chấn về việc của nàng tại đài truyền hình, nàng cũng đã từng đề cập qua chủ nhiệm họ Trương này.

Dương Chấn nhớ rõ hắn là chủ nhiệm tài vụ của đài truyền hình.

Không nghĩ tới buổi chiều hôm qua nhìn thấy người thanh niên kia lại có gia thế lớn như vậy.

Có một người dượng là phó cục trưởng cục cảnh sát, một người chú là chủ nhiệm tài vụ tại đài truyền hình Trung Hải.

Có hai người họ hàng làm quan, có thể thấy trong nhà hắn còn có người làm quan nữa.

Chẳng trách vừa rồi A Bình khuyên hắn không nên động đến tên mặt trắng (*) kia.

“Biết rồi, cám ơn nhé A Bình.”

Dương Chấn không tiếp tục hỏi nữa.

Tắt điện thoại đi, Dương Chấn trở lại giường ngủ.

Mà đầu điện thoại bên kia, Bao Bình lại lo lắng đến mất ngủ.

Bị tiếng điện thoại của nàng đánh thức, cô bạn cùng phòng xoa xoa đôi mắt đang nhập nhèm buồn ngủ, cau mày mơ màng hỏi: “Bao Bình, hối hận rồi à? Ta đã nói với ngươi rồi, biết tên Hứa Dương kia là cao thủ đai đen taekwondo, ngươi còn nói tên hắn cho người kia. Người nọ thất tình chịu kích thích rất có thể sẽ tìm Hứa Dương trả thù. Nếu như hắn đi thì nhất định sẽ bị Hứa Dương đánh cho bầm dập. Ôi, thất tình đã đủ thảm rồi, còn bị tình địch đánh đập, ngẫm lại cảm thấy thật thê thảm đáng thương! Ôi, quả thật là rất đáng thương!

Cô gái này cũng làm ở đài truyền hình Trung Hải một bên lắc đầu, lúc nói chuyện con mắt vẫn nhắm lại, nhìn bộ dáng của nàng còn muốn tiếp tục ngủ thêm một lúc.

Nhưng không ngờ Bao Bình nghe vậy lại khẽ lắc đầu cười khổ nói: “Lưu Ninh, ngươi sai rồi. Ta lo lắng cho anh Dương nhưng không lo hắn bị Hứa Dương hành hung mà lo sợ hắn hành hung Hứa Dương, kết cục sẽ bị đi tù. Ngươi cũng biết Hứa Dương có dượng là phó cục trưởng cục cảnh sát mà.”

“Cái gì? Bạn trai cũ của Chu Dĩnh có thể hành hung tên công tử bột Hứa Dương? Chẳng lẽ hắn có võ công? Hoặc hắn gọi bạn bè đến giáo huấn Hứa Dương?

Cô gái tên Lưu Ninh nghe Bao Bình nói thế trên giường kinh ngạc mở hai mắt ra.

“Ta với anh Dương là người cùng thôn, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ngươi đừng nhìn bề ngoài anh ấy gầy teo, kỳ thật từ năm sáu tuổi anh ấy đã cùng ông luyện võ. Đến năm cấp 2, ta nhìn thân thể luyện võ của anh ấy, trông thật cơ bắp. Đến khi học cấp 3 có một thế gia võ thuật nổi danh ở Hà Bắc đi đến thôn ta tìm ông của anh Dương luận võ, kết quả là vừa lúc anh Dương ở nhà, bởi hôm đó là chủ nhật nên ta cũng ở đấy, anh Dương nói ông anh ấy đã già nên anh ấy muốn thay thế ông, lúc bắt đầu thế gia võ thuật kia còn không muốn động thủ cùng với tiểu bối như anh ấy, nhưng khi bọn họ thật sự động thủ thì lại bị anh Dương dùng mấy chiêu đánh bại, nằm trên mặt đất không thể cử động được.”

Lúc nói đến chuyện này, trong mắt Bao Bình hiện lên vẻ hồi tưởng, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ tự hào.

“Thật hay giả? Tên họ Dương này lại lợi hại như vậy? Bao Bình, thế gia võ thuật kia là ai? Họ Dương kia luyện võ công gì ngươi có biết không?”

“Nhà võ thuật kia là ai ta sẽ không nói, mà dù nói ngươi sẽ không tin tưởng đâu. Về phần võ công của anh Dương ta tự nhiên biết anh luyện võ công gì, ta và anh ấy lớn lên bên nhau từ nhỏ thì không biết sao?”

“Vậy ngươi nhanh nói cuối cùng là võ công gì?” Nghe Bao Bình nói làm Lưu Ninh càng thêm hiếu kỳ.

“Ngươi có nghe nói tới Hình ý quyền không?”

“Hắn luyện chính là Hình ý quyền ư? Là thật hay giả? Nghe nói Hình ý quyền cùng với Thái cực quyền, Bát quái chưởng được gọi là ba loại quyền nổi tiếng nhất.” Vẻ mặt Lưu Ninh rất kinh ngạc.

“Nói đúng ra thì anh Dương luyện chính là Ưng hình trong mười hai hình của Hình ý quyền.
ngantruyen.com