Võng Du Chi Ưng Trảo Vương

Chương 8: Mỹ nữ muốn thuê phòng




“Các em…”

Dương Chấn nhìn qua các nàng, chần chờ hỏi: "Các em có chuyện gì không?"

Trên mặt ba người con gái đều lộ ra nụ cười, cô gái cao gầy cười rất sáng lạn, nàng đứng ở gần nhất tươi cười hỏi: “Xin hỏi nhà anh có phòng cho thuê phải không?

“Phòng cho thuê?”

Dương Chấn ngơ ngác một chút, khi vừa mới gặp ba nàng, trong đầu hắn đã nghĩ tới nhiều khả năng nhưng lại không nghĩ tới khả năng cho thuê phòng này.

“Đúng đúng đúng. Anh có gian phòng cho thuê phải không?" Không chỉ có cô gái cao gầy mà trên mặt cô gái trông đầy đặn cùng với tiểu mỹ nữ cũng lộ vẻ chờ mong.

Dương Chấn quay đầu nhìn lướt qua phòng ở của mình, lại liếc về phía tiểu mỹ nữ trong hai cô gái đứng phía sau, trong lòng hơi có chút do dự.

Phòng ở này của hắn ngay bên cạnh khu giáo viên của đại học Trung Hải, vì vậy mà mấy năm trước đây, hàng năm cũng có vài nhóm người đến hỏi thuê phòng.

Nhưng lúc đó hắn và Chu Dĩnh ở cùng một chỗ, vì không muốn người lạ quấy rầy cuộc sống yên bình của bọn họ nên khi có người đến muốn thuê phòng, họ đều cự tuyệt không chút do dự.

Nhưng hiện tại Chu Dĩnh đã đi rồi.

Hơn nữa, cô gái vừa làm tim hắn đập thình thịch lại đứng ở giữa ba người, nếu như các nàng thuê trọ ở đây, mặc dù sau này hắn không có cách nào cùng tiểu mỹ nữ kia thành đôi, nhưng có thể trông thấy nàng mỗi ngày cũng là một chuyện tình vui vẻ rồi.

“Các em vào xem phòng ở đi! Nếu như thích thì chúng ta sẽ bàn lại, nếu như không thích chỗ này thì cũng không cần phải nói nữa. Đúng không?

Sau khi hết do dự, Dương Chấn nói với các nàng như vậy.

Nghe được hắn nói thế, cả ba cô gái đều có chút vui mừng.

“Cảm ơn anh! Cảm ơn anh ạ.”

Cô gái cao gầy nói xong, dẫn đầu đi vào trong phòng Dương Chấn.

Cô gái đầy đặn đi tiếp, tiểu mỹ nữ khẽ mỉm cười rồi đi vào sau cùng.

Sau khi ba cô gái vừa vào cửa, Dương Chấn do dự một lát, không có đóng cửa để tránh làm ba người nghi ngờ hắn có ý đồ xấu.

“Nơi này là phòng khách, bên trái gian phòng kia là phòng của anh ở, bên phải còn có hai phòng, một phòng tính toán muốn làm phòng khách, phòng còn lại muốn làm phòng đọc sách, cũng không lớn lắm. Bọn em nhìn xem, nếu cảm thấy có thể ở được thì chúng ta sẽ bàn bạc với nhau, nếu không thích thì thôi…”

Là chủ nhân của căn hộ này, Dương Chấn giới thiệu đơn giản nhà mình cho ba cô gái.

Căn hộ của hắn không lớn lắm, toàn bộ diện tích rộng khoảng 90 mét vuông, đó là kể cả ngoài phòng của hắn còn có một cái sân thượng cùng phòng bếp và buồng vệ sinh.

Tuy phòng ở không lớn nhưng cũng coi như là sạch sẽ.

Trước kia khi Chu Dĩnh còn ở đây, nơi này thường xuyên được quét dọn.

Nhưng gần đây, sau khi Chu Dĩnh ra đi, phần lớn thời gian của Dương Chấn đều ở trong trò chơi, không có hoạt động ở trong phòng, ngẫu nhiên còn quét qua sàn, lau qua bàn nên trong nhà cũng không thấy dơ dáy bẩn thỉu.

Ba cô gái xem qua các phòng, ngoại trừ phòng ngủ của Dương Chấn thì tất cả những chỗ khác đều nhìn một lần.

Khi các nàng tham quan ngôi nhà thì Dương Chấn cũng không đi theo mà ngồi chờ trên ghế sa lon.

Sau khi ba cô gái xem qua một vòng, đều nở nụ cười đi đến trước mặt Dương Chấn, ngồi lên ghế sa lon cách bàn trà thủy tinh đối diện với hắn.

Cô gái cao gầy ngồi ở giữa, cô gái trông đầy đặn ngồi bên trái, tiểu mỹ nữ ngồi bên phải.

Cô gái cao gầy là người mở miệng nói chuyện, nét mặt nàng tươi cười như hoa hỏi Dương Chấn: “Anh à, ở đây có hai phòng, chúng ta muốn thuê một phòng, anh xem…Mỗi tháng tiền phòng là bao nhiêu? Có thể ít một chút được không?

“Đúng vậy, anh xem, ba chúng em còn là sinh viên không có khả năng kiếm tiền, anh đại phát từ bi cho chúng em thuê rẻ một chút được không ạ?

Cô gái đầy đặn cũng mở miệng nói thêm vào.

Chỉ có tiểu mỹ nữ là vẫn không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Dương Chấn.

Các nàng không biết, lúc Dương Chấn cho các nàng vào nhà thì cũng đã muốn để các nàng vào ở cùng.

Dưới sự kỳ vọng của ba cô gái, tiền thuê nhà được bao nhiêu Dương Chấn cũng không để ở trong lòng.

Nhưng nếu hắn nói với các nàng hắn không cần tiền thuê nhà thì tám phần các nàng sẽ hoài nghi hắn có ý đồ xấu.

Cho nên sau khi cân nhắc một lúc, dưới ánh mắt chăm chú của các nàng, hắn mở miệng nói: “Nếu bọn em thật sự muốn thuê phòng thì một tháng một trăm năm mươi đồng nhé! Bọn em có ba người, mỗi người năm mươi đồng, giá tiền này đủ thấp rồi phải không?”

“Một trăm năm mươi đồng? Thật sự chỉ có trăm rưỡi?”

Ba cô gái đều vui mừng một lúc.

Gần ở đây có không ít phòng thuê giá một trăm năm mươi đồng.

Nhưng đó là tiền thuê giá một căn phòng, hơn nữa phòng đó tuyệt đối không rộng rãi, yên lặng như phòng của Dương Chấn.

Nhìn các nàng vui mừng như vậy, Dương Chấn giật mình, quyết định kèm thêm điều kiện, đỡ làm các nàng thấy giá phòng quá rẻ.

Vì vậy hắn nói thêm: “Tuy nhiên, vì tiền thuê nhà thấp như vậy nên bọn em phải phụ trách khâu vệ sinh, cái bàn này mỗi ngày đều phải lau, sàn nhà mỗi ngày cũng đều phải quét và lau sạch sẽ. Nếu như bọn em dùng bếp thì cũng phải vệ sinh cho tốt. Có vấn đề gì không?”

“Không có vấn đề gì! Tuyệt đối không có, hoàn toàn không có.

Trên mặt hai cô gái cao gầy và đầy đặn đều rất vui mừng, khuôn mặt tiểu mỹ nữ cũng hiện ra nét vui vẻ.

....

“Các em là tân sinh viên của đại học Trung Hải phải không?

Khi ký hợp đồng, Dương Chấn làm vẻ lơ đãng hỏi.

“Vâng, em ở hệ du lịch, Đào Tinh ở hệ ngoại ngữ, Trần Tĩnh ở hệ lịch sử. Khi học cấp ba thì chúng em đều học cùng một lớp, lần này không muốn tách ra cho nên cùng đăng kí thi vào đại học Trung Hải, bây giờ phải đến tìm phòng trọ thuê ở. Hắc hắc, còn anh, anh thì sao? Cũng học ở đại học Trung Hải phải không?

Người nói chuyện là cô gái cao gầy, khi nói đến Đào Tinh nàng liền nhìn về cô gái đầy đặn, còn nói tới Trần Tĩnh thì nàng nhìn về phía tiểu mỹ nữ kia.

Hiển nhiên, cô gái trông đầy đặn là Đào Tinh còn tiểu mỹ nữ là Trần Tĩnh.

Chỉ một câu mà Dương Chấn biết tên của hai trong ba người.

“Anh? Đã từng học ở đấy.” Dương Chấn thuận miệng trả lời rồi hỏi lại một câu: “Còn em? Em tên gì?

“Em à? Phiền Tố Quyên. Tên của anh là gì? Tên của ba mỹ nữ chúng em đều đã nói cho anh biết, vậy mà còn chưa biết tên của anh?”

“Dương Chấn, Dương trong dương liễu, Chấn trong chấn động.”

Vừa cười nhẹ nói ra tên của mình, Dương Chấn vừa ký tên vào hợp đồng, sau đó đem hợp đồng đến trước mặt ba cô gái.

Ba cô gái nhìn Dương Chấn làm hợp đồng, nội dung các nàng cũng đã biết. Lúc hợp đồng đưa đến trước mặt, ba cô nàng cũng thoải mái ký vào.

Bắt đầu từ Phiền Tố Quyên rồi đến Đào Tinh và Trần Tĩnh cầm lấy bút Dương Chấn đưa đến, ký tên mình vào hợp đồng.

Tục ngữ có câu : Chữ giống như người.

Người xưa tin tưởng theo chữ viết có thể nhìn ra tính cánh và thái độ của từng người.

Mấy năm trước Chữ Dương Chấn bộc lộ tài năng, nhưng sau hai năm sao lãng, chữ viết đó đã không rõ ràng, ở giữa cứng ngắc lại lộ ra nét mượt mà.

Tổng thể mà nói chữ viết hiện tại của hắn làm cho người ta có một loại cảm giác bình thản.

Mà chữ của Phiền Tố Quyên lại có chút giống chữ Dương Chấn mấy năm trước đây, nàng là một cô gái lại có lối viết chữ tùy ý, đầu bút cứng cáp.

So với nàng, chữ viết của Đào Tĩnh kém sắc rất nhiều, cũng không mượt mà, cũng không cứng cáp, khô cằn làm người ta cảm thấy khi nàng không đủ lòng tin khi viết chữ, từng nét bút viết ra tựa như sợ mình viết quá xấu.

Xem ra cô bé này tuy ngực lớn nhưng nội tâm lại rất yếu ớt.

Trong lòng Dương Chấn đoán như vậy.

Cuối cùng chữ của Trần Tĩnh viết ra lại làm cho hai mắt của Dương Chấn sáng lên.

Từng nét, từng nét, tinh tế, nắn nót như dùng bút cứng luyện chữ trên giấy trắng.

Chữ viết của nàng không mượt mà, không cứng cáp nhưng đem đến một cảm giác tươi mát.

Xem ra, nội tâm cùng bề ngoài của nàng đều yên bình.

Dương Chấn lại có ấn tượng hơn với nàng.


ngantruyen.com