Võng Du Chi Ưng Trảo Vương

Chương 16: Nam Tinh sáng ngời nhất





Ngày lại ngày trôi qua.

Mỗi ngày ba cô gái Phiền Tố Quyên, Đào Tinh, Trần Tĩnh đều tới trường đi học, sau thời gian trên lớp, cơ bản Phiền Tố Quyên và Đào Tinh đều có hẹn cùng bạn trai đi chơi.

Chỉ có Trần Tĩnh còn chưa có bạn trai một mình trở về chỗ ở.

Nàng rất an tĩnh, khi ở trong phòng không đọc sách nghe nhạc thì chỉ gấp giấy.

Nàng đọc không chỉ có sách giáo khoa, nhiều khi nàng còn xem loại tiểu thuyết ngôn tình, một bản tiểu thuyết có thể làm nàng yên tĩnh đọc cả buổi sáng.

Đôi lúc nàng mở laptop của Phiền Tố Quyên, dùng máy của cô bạn tìm phim hoặc xem kịch truyền hình, chỉ có buổi tối trước khi đi ngủ nàng mới đội mũ giáp Huyết Sắc Giang Hồ, tiến vào trò chơi chơi đến khoảng hai ba giờ sáng mà thôi.

Cuộc sống của nàng rất có quy luật, không giống Dương Chấn.

Những ngày này, mặc dù trong nhà có thêm ba cô nữ sinh nhưng cơ bản cuộc sống của Dương Chấn không có biến hóa gì.

Ban ngày hắn vẫn ngủ, buổi tối vẫn đăng nhập vào trò chơi, đứng dưới thác nước kia cố gắng tu luyện Bài Vân Chưởng pháp.

Sau trăm ngàn lần rèn luyện, tu vị chưởng pháp của hắn cũng có chút tiến bộ.

Hết sức chuyên chú, đây là thói quen luyện công của hắn.

Khi còn nhỏ luyện Ưng hình trong Hình Ý Quyền thì hắn thường xuyên như vậy, một khi hiểu ra chỗ nào sẽ dùng hơn nửa tháng khắc khổ tu luyện, hồn nhiên quên mất sự tình xung quanh cho đến khi mình hoàn toàn rèn luyện xong chỗ mình đã hiểu ra đó.

Nhưng bây giờ khi Dương Chấn càng luyện thì tạp niệm trong đầu càng ít đi.

Trong sinh hoạt của hắn cơ hồ chỉ có ăn, ngủ và luyện công thôi.

Nhưng cố gắng như vậy của hắn rơi vào trong mắt Phiền Tố Quyên, Đào Tinh và Trần Tĩnh lại càng làm ba nàng lắc đầu không thôi.

Mấy lần ba người trở lại trông thấy Dương Chấn đóng chặt cửa phòng lại, Phiền Tố Quyên đều cảm thán: “Ai! Xem ra người này hết thuốc chữa rồi. Lớn như vậy rồi còn ham mê một cái trò chơi, coi như là người chuyên nghiệp cũng không thể ở trong đó cả ngày như vậy.”

Đào Tinh cũng cảm khái mấy lần: “Tiểu Tĩnh nhi, bây giờ cậu đã nhìn rõ ràng rồi chứ? Người thành thật là không đủ. Cậu xem chủ thuê nhà chúng ta đúng là thành thật, cả ngày không tranh quyền thế, không tranh nhân thế, nhưng vậy cũng quá thành thật. Người như vậy tâm lý rất nghiêm trọng, mình đoán nhất định ngoài đời hắn gặp được việc gì đó thất bại, đến nỗi đối với thế giới bên ngoài có một loại tâm lý nhu nhược muốn trốn tránh cho nên mới không đi làm, cả ngày ở trong phòng chơi trò chơi. Người như thế, mấy năm học đại học đều bỏ phí…”

Mỗi lần khi Phiền Tố Quyên và Đào Tinh đánh giá về Dương Chấn như vậy thì Trần Tĩnh cũng chỉ mỉm cười thản nhiên không nói gì.

Đối với nàng thì Dương Chấn chỉ là một chủ thuê nhà có tính tình ôn hòa mà thôi, không còn quan hệ nào khác. Phiền Tố Quyên cùng Đào Tinh đánh giá như vậy cũng không liên quan đến nàng.

…..

Trong trò chơi, cuối cùng bốn mươi người thu được tin tức của tiểu Thạch Đầu cũng có người lục tục trở về, ngồi bên cạnh hắn tiếp tục chờ đợi chưởng môn nhân của bọn hắn – Ngạo Thiên Ma Thần trở về.

Mỗi lần nhìn thấy thêm một huynh đệ trở về, nụ cười trên mặt tiểu Thạch Đầu lại sáng lạn thêm một phần.

Hắn dường như đã trông thấy tình cảnh Ưng Trảo môn lại một lần nữa hoành hành giang hồ.

….

Dù vậy thì trở về chỗ tiểu Thạch Đầu cũng chỉ có rải rác một vài người, tuyệt đại đa số mặc dù thấy tin nhắn của hắn nhưng cũng không trở về.

Nguyên nhân có rất nhiều.

Đầu tiên là nội dung tin tức của tiểu Thạch Đầu gửi đi là thật hay giả còn chưa xác định được.

Tiếp theo nếu tin tức của tiểu Thạch Đầu là sự thật, Ngạo Thiên Ma Thần thật sự chiếm được Bài Vân Chưởng trong truyền thuyết.

Nhưng thế thì sao chứ?

Trên giang hồ thời nay cũng không phải chỉ xuất hiện một võ học thần bảng như Bài Vân Chưởng.

Có rất nhiều loại đã xuất hiện như Hàng Long Thần Thối, Thánh Linh Kiếm Pháp, Thiên Ma Đại Pháp, Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp, Phúc Vũ Kiếm, Tà Vương Bất Tử Ấn, Thiên Đao, Bắc Minh Thần Công, Lục Mạch Thần Kiếm, Thiên Ngoại Phi Tiên, Linh Tê Nhất Chỉ, Cao Lệ Dịch Kiếm Thuật v..v...

So với đại đa số người có võ công thì Bài Vân Chưởng xác thực rất lợi hại.

Nhưng những võ công thần bảng kia cũng rất nổi tiếng, nếu so sánh thì Bài Vân Chưởng cũng chỉ là loại bình thường trong số đó thôi.

Nhưng bọn họ đã rời khỏi Ưng Trảo môn, tâm lý phản bội đã bộc lộ ra, hiện tại nếu trở về thì dù Ngạo Thiên Ma Thần không truy cứu nhưng muốn hắn tín nhiệm một lần nữa là điều cực kỳ khó khăn, hy vọng học được Bài Vân Chưởng lại càng xa vời.

Bởi vậy thu được tin nhắn của tiểu Thạch Đầu có hơn bốn mươi người nhưng cuối cùng chỉ có rải rác vài người là trở về bên cạnh hắn thôi.

...

Vài ngày sau, trong mấy người kia lại có hai người rời đi.

Cuối cùng chính thức lưu lại chỉ có ba người.

……

Mười bảy ngày sau, một nữ tử trẻ tuổi có vài phần nhan sắc mặc bộ đồ màu trắng cưỡi một con ngựa trắng phi nhanh tới biên giới Tinh Túc Hải ở Tây vực.

Tinh Túc Hải.

Địa phương này làm người trong võ lâm biến sắc mỗi khi nói về nó.

Bởi vì Tinh Tú phái đã suy bại nhiều năm gần đây lại khôi phục thanh thế, mà Tinh Tú phái là môn phái nào?

Đó là môn phái mà võ công đều mang kịch độc, rất quỷ dị và tàn nhẫn.

Môn phái này không có quân tử, tất cả mọi người đều đê tiện hèn hạ tâm ngoan thủ lạt (*).”

Không hèn hạ thì không thể sinh tồn trong môn phái được.

Coi như là người tốt gia nhập môn phái không bao lâu cũng sẽ trở thành người xấu.

Nữ tử tới đây tối đêm nay lại là người cuối cùng chia tay tiểu Thạch Đầu ngày đó, thập nhất sư tỷ Phi Thiên Vũ.

“Hắc hắc, mỹ nữ, ngươi biết nơi này là địa phương nào không?”

Một nam tử gầy gò tóc rối bù, vành mắt đen kịt ngăn cản đường đi của Phi Thiên Vũ, trên cổ hắn có một con rắn độc to bằng ngón tay cái quấn lấy, đầu rắn vân vê trong bàn tay, lưỡi không ngừng phun ra nuốt vào phát ra tiếng tê tê nhẹ. Phi Thiên Vũ thấy vậy lông mày nhíu lại một cái.

Một người nam nhân như vậy thật quá độc ác.

Tuy vậy phía trước chính là Tinh Tú phái nên nàng cũng đoán được nam tử trước mắt chính là một thành viên của Tinh Tú phái. Đây không phải lúc đắc tội với hắn.

Phi Thiên Vũ âm thầm đề phòng bởi người của Tinh Tú phái không thể suy đoán theo lẽ thường được, ai biết nam tử quỷ dị trước mặt nàng có thể hay không đột nhiên ra tay tập kích nàng chứ?

“Ta tới đây tìm Thân Đồ Hồng, xin hỏi hắn có ở đây không?” Trên mặt Phi Thiên Vũ miễn cưỡng nở ra một nụ cười.

"Thân Đồ Hồng?"

Sắc mặt nam tử phía trước biến hóa, vô ý thức lui về phía sau nửa bước, thu đầu rắn trước người về sau một chút, nụ cười âm u trên mặt cũng thu lại, thành thành thật thật trả lời: “Thất sư huynh bây giờ chắc đang tu luyện Tinh Tú chưởng…”

Nghe được tin tức của Thân Đồ Hồng , nụ cười trên mặt Phi Thiên Vũ nhiều hơn một chút.

“Ngươi có thể dẫn ta đi gặp hắn không?” Phi Thiên Vũ nhìn ra nam tử trước mặt này rất sợ Thân Đồ Hồng nên thừa cơ đưa ra yêu cầu này.

Quả nhiên, người này căn bản không dám cự tuyệt yêu cầu của nàng.

Sau nửa giờ, Phi Thiên Vũ cùng nam tử này đã đi vào bên trong Tinh Túc Hải.

Tinh Túc Hải kỳ thật cũng không phải thật sự là biển.

Thực tế nơi này ở trên cao nguyên.

Bây giờ sở dĩ gọi là Tinh Túc Hải vì đây là một nơi có rất nhiều hồ nước lớn nhỏ giống như ánh sao tán lạc trên bầu trời mà thôi.

Khoảng nửa giờ sau, Phi Thiên Vũ gặp được Thân Đồ Hồng trong một tòa nhà đá.

Một thanh niên ngực hổ lưng eo có khuôn mặt chữ điền.

Khi Phi Thiên Vũ nhìn thấy hắn thì hai tay của hắn ánh lên vẻ xanh đen đang trong nhà đá diễn luyện một bộ chưởng pháp uy vũ.

“Thập nhất sư tỷ?”

Nhìn thấy Phi Thiên Vũ, sắc mặt Thân Đồ Hồng hiện lên vẻ đắc ý nhưng đôi mắt lại không che dấu được chút vui mừng.

Thấy hắn nhìn chính mình liền lộ vẻ vui mừng cũng giống như trước tại Ưng Trảo môn, tâm tình của Phi Thiên Vũ không khỏi tốt lên, nụ cười trên mặt càng thêm sán lạn vài phần làm Thần Đồ Hồng càng nhìn si mê hơn.

“Thập nhất sư tỷ, tại sao tỷ lại đến chỗ đệ?” Trong lòng vui mừng, Thân Đồ Hồng hỏi ra vấn đề mình đang nghi hoặc.

“Thế nào? Đệ không chào đón ta sao? Vậy thì ta sẽ đi bây giờ.”

Ngoài miệng thì Phi Thiên Vũ nói vậy nhưng hai chân vẫn đứng ở đó không di chuyển một bước.

“Xà vương, ngươi còn việc gì sao?”Đột nhiên Thân Đồ Hồng chú ý tới nam tử dẫn Phi Thiên Vũ tới chỗ mình vẫn còn trong nhà đá mà chưa rời đi, lập tức giận tái mặt trầm giọng quát.

Nam tử gầy gò kia hoảng sợ nhanh chóng nói: “Không có, không có việc gì , ta đi đây, đi ngay đây...". Ngoài miệng vừa nói hai chân đã vội vàng thối lui ra khỏi nhà đá của Thân Đồ Hồng.

“Xà Vương ư? Tên giống như quỷ vừa rồi là Xà vương của Tinh Tú phái à?” Nhìn nam tử vừa rời đi, Phi Thiên Vũ cảm thấy ngoài ý muốn hỏi Thân Đồ Hồng vấn đề này.

Đã thấy khóe miệng Thân Đồ Hồng nhếch lên cười lạnh nói: “Bằng hắn ư? Hừ, bản thân hắn không biết xấu hổ, tự phong cho mình cái tên “Xà vương” thôi. Bản lĩnh thật sự của hắn ở trong phái cũng chỉ trên vài người, làm sao đến lượt hắn xưng làm Xà vương chứ?”

“Đúng rồi, thập nhất sư tỷ, tỷ đến chỗ này của đệ không có việc gì sao?” Thân Đồ Hồng hiếu kỳ việc Phi Thiên Vũ đến đây.

Lần này Phi Thiên Vũ không dùng ngữ khí qua loa nói với hắn.

“Thân Đồ Hồng, ta muốn gặp chưởng môn của các ngươi, càng nhanh càng tốt, ngươi có thể dẫn ta đi gặp hắn không?”

“Tỷ muốn gặp chưởng môn của bọn đệ ư?”

Yêu cầu này làm Thân Đồ Hồng hơi kinh hãi.

Nó rõ ràng ngoài dự liệu của hắn, hắn không ngờ lần này Phi Thiên Vũ tìm tới hắn vì việc như vậy.

“Thế nào? Không muốn ư?”

Thấy Thân Đồ Hồng không lập tức đáp ứng, nụ cười trên mặt Phi Thiên Vũ biến mất, thanh âm cũng lạnh đi.

"Không không không, sao lại như vậy ? Đệ nguyện ý. Thập nhất sư tỷ, đã bao giờ đệ cự tuyệt yêu cầu của tỷ đâu?” Thấy nụ cười trên mặt Phi Thiên Vũ biến mất, Thân Đồ Hồng rất khẩn trương, luống cuống chân tay nhanh chóng giải thích với nàng.

Nụ cười trên mặt Phi Thiên Vũ nhanh chóng khôi phục lại.

…….

Khoảng hơn hai mươi phút sau, được Thân Đồ Hồng dẫn dắt cuối cùng Phi Thiên Vũ cũng gặp được đương kim chưởng môn của Tinh Tú phái.

"Hàng tỷ Ngân hà tinh, Nam Tinh sáng ngời nhất..."

Trong một đại sảnh toàn tiếng nịnh hót, một nam tử mặt dài mặc cẩm y từ ngoài cửa đại điện đi vào, sau lưng đi theo tám thanh niên nam nữ mặc trang phục kỳ dị.

Người này chính là đương kim chưởng môn của Tinh Tú phái – Nam Tinh.

Sắc mặt Nam Tinh tối đen nhưng hào quang trong đôi mắt lại khiếp người. Khi ánh mắt của hắn nhìn tới Phi Thiên Vũ thì vốn tâm tình nàng rất thoải mái liền cứng lại, cảm giác anh mắt của hắn đặt trên như nặng mấy trăm cân vậy.



----------oOo---------- ngantruyen.com