Võng Du Chi Ưng Trảo Vương

Chương 17: Rối loạn trong tu luyện




"Tiểu Thạch Đầu, rốt cuộc thì sư phụ ở nơi nào? Đệ có thể nói cho chúng ta biết hoặc là trực tiếp dẫn bọn ta đến đó. Sư phụ đang bế qua tu luyện Bài Vân Chưởng, chúng ta đến đó có thể làm hộ pháp cho người, không để ngoại giới quấy rầy người tu luyện.”

Ở trong cốc trên tòa núi nhỏ ngoài thành Dương Châu, một đại hán có khuôn mặt hào sảng đang truy hỏi thiếu niên tiểu Thạch Đầu có khuôn mặt non nớt.

Bên cạnh còn có một nam một nữ.

Lúc này cô nàng kia cũng phụ họa: “Đúng vậy, tiểu Thạch Đầu, bây giờ còn trung thành với sư phụ trừ đệ ra chỉ có ba chúng ta, nhưng ngay cả nơi sư phụ bế quan đệ cũng không nói cho chúng ta, việc này làm chúng ta rất đau lòng đó.

“Đúng vậy, tiểu Thạch Đầu, chẳng lẽ đệ coi ba chúng ta là không khí sao?” Người nam nhân cuối cùng kia cũng mở miệng hùa vào.

Bị ba người vây vào giữa, vẻ mặt tiểu Thạch Đầu hiện lên chút do dự.

“Kỳ thật…” Tiểu Thạch Đầu do dự nói: “Kỳ thật bây giờ đệ cũng không biết sư phụ ở nơi nào, mọi người cũng biết hai năm qua sư phụ một đều mực đi khắp thế giới tìm kiếm võ công thần bảng, mỗi ngày đều ở một địa phương khác nhau, chỉ có gần nhất mới ở một nơi bí mật tu luyện cho nên hiện tại sư phụ ở đâu đệ cũng không biết.”

“Vậy đệ nhất định có dãy số truyền tin của sư phụ! Chắc đệ không muốn nói rằng cái này đệ cũng không có chứ?”

Đúng vậy, nếu như ngay cả dãy số truyền tin của sư phụ đệ cũng không có thì làm sao đệ biết hiện giờ sư phụ đang bế quan tu luyện Bài Vân Chưởng?” Thấy dường như tiểu Thạch Đầu thật sự không biết Ngạo Thiên Ma Thần ở đâu, nữ tử và nam tử hào sảng bắt đầu hỏi dãy số liên lạc của Ngạo Thiên Ma Thần.

“Cái này… Cái này thì đệ có…”

“Nhanh chóng đem dãy số của sư phụ cho chúng ta! Sư phụ thật là, đã đổi mới dãy số mà không nói cho chúng ta biết một tiếng, đã hơn một năm nay chúng ta không có cách nào liên lạc với người rồi, nếu không thì lúc trước cũng không thất lạc người.

“Nhưng mà…”



Tối hôm đó, sau khi ở dưới thác nước kiên trì tu luyện ba giờ, thân thể mệt mỏi, bụng cũng đã thấy đói, Dương Chấn đành phải tạm dừng tu luyện, đi vòng một vòng tới núi rừng gần đấy kiếm ít quả dại về.

Đang ngồi xổm dưới hòn đá bên cạnh hồ nước rửa quả dại thì đột nhiên trên cổ tay hắn phát ra âm thanh nhắc nhở có tin nhắn gửi tới.

Có tin nhắn gửi tới vòng cổ tay của hắn, là ai gửi chứ?

Rửa xong quả dại, Dương Chấn ngồi xếp bằng trên bờ tảng đá, một bên gặm quả dại một bên mở bộ đàm trên cổ tay mới thu nhận tin nhắn.

“Sư phụ, người hiện tại ở đâu? Nghe tiểu Thạch Đầu nói người hiện tại đang bế quan tu luyện Bài Vân Chưởng, đối với môn phái ta thì đây là một việc lớn, đệ tử chợt nhớ trước mắt sư phụ chỉ có một mình, không ai chiếu cố cuộc sống ăn uống hàng ngày của người, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng nhiều ít tới tiến độ tu luyện của người. Vậy nên đệ tử khẩn cầu người cho đệ tử đến bên cạnh người chăm lo cuộc sống của người. Hết thảy vì sư phụ sớm ngày tu luyện đại thành Bài Vân Chưởng – Đệ tử Phi Thiên Vũ kính bút.

“Phi Thiên Vũ? Mười một?”

Thấy người gửi tin nhắn tới cho mình là đệ tử thứ mười một Phi Thiên Vũ, khóe miệng Dương Chấn nở một nụ cười.

Lúc trước Phi Thiên Vũ mới bái chính mình làm sư phụ thì tình tình nàng hoạt bát hiếu động và rất nhiệt tình học võ công.

Không đến hai năm võ công của nàng đã vượt qua đa số đồng môn, ở trong hàng đệ tử bây giờ nàng đã có thể xếp ở vị trí thứ ba, thứ bốn.”

Tuy vậy để nàng tới chiếu cố cuộc sống hàng ngày của mình thì không cần.

Nàng chính là đệ tử của mình, hơn nữa còn là đệ tử trong trò chơi chứ không phải là người hầu của mình, không cần làm khổ nàng như vậy.

Bởi vậy Dương Chấn mỉm cười gửi lại cho nàng một tin nhắn: “Không cần, chăm sóc chính mình cho tốt, ngươi muốn làm cái gì thì hãy làm đi! Chờ ta tái xuất giang hồ thì ngươi trở về là được rồi.”

Tinh Túc Hải.

Phi Thiên Vũ đọc xong tin nhắn Dương Chấn trả lời nàng, lông mày liền nhíu chặt lại.

Tâm lý đề phòng của Ngạo Thiên Ma Thần rõ ràng lại lớn như vậy, chẳng lẽ hắn biết ta đã rời bỏ Ưng Trảo môn rồi?

Cau mày suy tư một lát, Phi Thiên Vũ lại gửi thêm một tin nhắn: “Sư phụ, người hãy để cho con tới đi. Đã hơn một năm không gặp, võ công của người chắc chắn đã cao hơn trước kia rất nhiều, gần đây người lại tu luyện thêm Bài Vân Chưởng nữa nên chắc càng thêm lợi hại, người sẽ đồng ý cho đệ tử muốn học tập chứ.”

Bên cạnh hồ nước dưới thác trước mặt, Dương Chấn xem hết tin nhắn này, khóe miệng lại tràn ra nụ cười, muốn học võ công của ta ư?

Ta hiện tại muốn tập trung tu luyện nên không muốn phân tán tinh lực.

Dương Chấn gửi trả lời một cái tin nhắn xong liền đóng lại bộ đàm trên cổ tay, triệt để chặt đứt liên lạc với ngoại giới.

Đã lựa chọn bế quan tu luyện sẽ tuyệt đối không để bất luận kẻ nào tới quấy rầy mình lúc này.

“Không cần phải nói nữa, trong khoảng thời gian này ta sẽ không để ai đến chỗ của ta đâu.

Khi Phi Thiên Vũ đọc xong tin nhắn này thì nàng rất tức giận.

Nàng hao hết tâm tư nghĩ ra hai lý do rõ ràng đều không dao động được tên Ưng Trảo Vương đã hết thời kia.

Thật sự là buồn cười.

Nhưng vì biết rõ vị trí bây giờ của hắn mà nàng cố nén cơn giận lại, suy nghĩ một lát rồi lại gửi thêm một tin nhắn mới nữa.

Nhưng tin nhắn đã gửi đi hơn hai mươi phút rồi mà vẫn không thấy Ngạo Thiên Ma Thần trả lời.

"Đáng giận!"

Dưới sự phẫn nộ, Phi Thiên Vũ vỗ mạnh một cái vào tay vịn ghế ngồi, nhưng chỉ thấy tay vịn kia rơi xuống mặt đất lăn qua lăn lại hai vòng.

Nó càng làm cho tâm tình của Phi Thiên Vũ tệ hơn.

Nàng mới đầu nhập vào Nam Tinh nên nóng lòng muốn lập công, chiếm được khen thưởng của Nam Tinh để học được nhiều võ công lợi hại của Tinh Tú phái. Nàng cũng không muốn tùy tiện học một môn võ công nhị lưu.

Nhưng xem ra bây giờ muốn thông qua tin nhắn trực tiếp tìm được nơi bế quan của Ngạo Thiên Ma Thần là một biện pháp không thể thực hiện được.

Nên làm gì bây giờ?

Chẳng lẽ cứ buông tha như vậy ư?

Phi Thiên Vũ cau mày ngồi ở trên ghế dựa lớn, ngón tay chống vào mi tâm đau khổ suy tư.



Sau khi tắt máy bộ đàm trên cổ tay, Dương Chấn gặm hết quả dại trong tay rồi một lần nữa nhảy vào hồ nước, sau đó bơi nhanh tới chỗ nhô cao bên dưới thác nước đứng ở đó cắn răng tu luyện Bài Vân Chưởng.

Trải qua hơn nửa tháng tu luyện, thức thứ hai “Phi vân đái nguyệt” cùng thức thứ ba “Phiên vân phúc vũ” và thức thứ tư “Bài sơn đảo hải” của Bài Vân Chưởng Dương Chấn đều đã luyện đến tầng thứ hai – đăng đường nhập thất rồi.

Nội lực trong cơ thể cũng cảm thấy tăng lên từng ngày.

So với trước khi tu luyện Bài Vân Chưởng thì nội lực của hắn ít nhất gia tăng gần ba thành.

Công lực của hắn có thể nói là tiến triển cực nhanh.

Điều nay làm cho sức mạnh hắn tu luyện so với trước kia càng thêm cường hãn.

………..

Lại một đêm thức trắng tu luyện, sáng sớm hôm sau, Dương Chấn rời khỏi trò chơi, dựa theo thói quen từ phòng ngủ mở cửa đi ra, liền muốn vào toilet đánh răng rửa mặt, sau đó vào phòng bếp lấy ít đồ ăn.

Một đêm không ngủ, hiện tại hắn đang rất đói bụng.

Làm cho hắn ngoài ý muốn là khi mở cửa phòng đi ra thì Phiền Tố Quyên đang ở trong phòng khách.

Nàng đang ngồi trên ghế sa lon, có một bát mì đang đặt trên bàn trà thủy tinh trước mặt, vừa hổn hển ăn mì vừa nhìn chằm chằm vào TV phía trước.

Trên TV đang phát tin tức buổi sáng của đài truyền hình Trung Hải.

Ánh mắt Dương Chấn liếc qua màn hình TV.

Vừa nhìn thoáng qua, sắc mặt Dương Chấn liền biến đổi.

Thì ra người dẫn chương trình tin tức trên màn hình TV lại là Chu Dĩnh - bạn gái vừa mới chia tay của hắn.

Trước khi chia tay hắn, Chu Dĩnh chỉ là một phóng viên của đài truyền hình Trung Hải, bằng cấp và lý lịch trong đài truyền hình cũng không phải xuất chúng, thành tích làm việc cũng chỉ khá tốt thôi.

Muốn trong thời gian ngắn thăng lên làm người dẫn chương trình buổi sáng thì nàng còn chưa đủ tư cách.

Nhưng hiện tại nàng đang trên TV thông báo tin tức buổi sáng của thành phố Trung Hải.

Đây là chuyện gì?

Đột nhiên, trong đầu Dương Chấn nghĩ đến tin tức trước kia trong điện thoại A Bình nói cho hắn biết.

Tên mặt trắng Hứa Dương cướp đi Chu Dĩnh có một người chú là chủ nhiệm tài vụ ở đài truyền hình Trung Hải.

Để Chu Dĩnh ngồi vào vị trí dẫn chương trình, chắc là do chủ nhiệm tài vụ kia tác động.

Nghĩ đến đó, thần sắc kinh ngạc ngoài ý muốn trên mặt Dương Chấn biến thành âm trầm.

“Chào! Buổi sáng tốt lành, anh đẹp trai!”

Phiền Tố Quyên vừa ăn mì tôm vừa xem thời sự nghe được tiếng mở cửa, quay đầu lại liền trông thấy Dương Chấn từ trong phòng đi ra lập tức lộ ra một khuôn mặt tươi cười, âm thanh nhẹ nhàng bắt chuyện.

“Sớm quá.”

Tâm tình không tốt, Dương Chấn miễn cưỡng nở một nụ cười, đáp lại qua loa sau đó thu hồi ánh mắt, trực tiếp đi vào toilet.

"Ầm "

Đi vào phía sau cửa toilet, Dương Chấn mở vòi nước trên chậu rửa, để nước tùy ý chảy ào ào vào trong chậu rửa làm Phiền Tố Quyên ở bên ngoài cho rằng hắn đang rửa mặt.

Nhưng thực tế hai tay hắn chống lên thành chậu rửa, ánh mắt tối tăm đối mặt với bóng dáng của mình trong chiếc gương treo phía trên.

Trong gương trông sắc mặt của hắn rất kém cỏi, ánh mắt mất đi sự bình thản thường ngày.

Dương Chấn, ngươi không thể chịu thua kém như vậy! Đừng làm người ta chế giễu!

Đối mặt với cặp mắt của mình trong kính, Dương Chấn tự cảnh báo với lòng mình.

Chỉ cần nghĩ tới tình cảm sáu năm qua Chu Dĩnh có thể đã ăn nằm với tên mặt trắng kia, trong lòng hắn giống như lửa đốt vậy, không thể bình tĩnh được.



----------oOo---------- ngantruyen.com