Võng Du Chi Ưng Trảo Vương

Chương 25: Tin dữ




Khi gần đến chỗ thác nước Nam Cung Tình Ngữ chợt nghe thấy tiếng bước chân của vài người phía trước đang đi tới, cùng trong đó còn có thanh âm lầm bầm của đệ đệ nàng.

“Ôi! Chẳng lẽ cao thủ chân chính đều khó nói chuyện như vậy sao? Tiểu Tam, tiểu Tứ, các ngươi nói xem, thiếu gia ta đã cúi người mời hắn mà hắn không đáp ứng còn chưa tính, hắn lại còn vỗ chưởng lên mặt nước làm người ta ướt nhẹp như bị giội nước vậy… Thật sự là… Ngáp… Thật sự là… Ngáp…”

Nam Cung Thiếu Kỳ còn chưa nói ra câu sau thì đã liên tiếp hắt hơi hai cái.

Nghe được âm thanh của đệ đệ mình, sắc mặt Nam Cung Tình Ngữ biến đổi, xem xét hai bên sau đó thân hình lóe lên ẩn dấu đằng sau một thân cây cổ thụ to.

Bên này nàng vừa mới ẩn thân vào sau cây cổ thụ thì đệ đệ Nam Cung Thiếu Kỳ của nàng cùng hai tên hộ vệ từ phía trước đi nhanh tới, dưới ánh trăng Nam Cung Tình Ngữ thấy cả người đệ đệ nàng ướt nhẹp hơn nửa người.

Liên tưởng tới lời lẩm bẩm vừa rồi của hắn, Nam Cung Tình Ngữ đã đoán được chuyện gì xảy ra vừa rồi.

Xem ra nàng và đệ đệ đều giống nhau cùng muốn đến nơi này. Nhất định vừa rồi hắn đi mời chào người đó. Nhưng xem ra là lại thất bại rồi.

Nam Cung Tình Ngữ không nghĩ tới người ở dưới thác nước kia lại dùng nước để đuổi đệ đệ nàng đi.

Bây giờ đã là mùa đông, thân thể ẩm ướt hơn nửa người thì làm sao còn có thể đứng ở đó dây dưa hắn chứ. Thật sự là mưu kế hay.

Chỉ khổ cho đệ đệ Thiếu Kỳ của nàng.

…..

Đợi khi đệ đệ nàng và hai gã hộ vệ đi qua hai phút Nam Cung Tình Ngữ mới nhíu mày đi ra từ sau cây cổ thụ vừa ẩn thân.

Sở dĩ nàng hơi nhíu lông mày vì vừa rồi nàng nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của đệ đệ. Thiếu Kỳ lại mời chào thất bại lần nữa.

Hiện tại nàng đi có thể thành công không? Có bao nhiêu phần nắm chắc? Ba phần? Hay hai phần?

Trong lòng nàng muốn trở về nhưng nghĩ lại bây giờ đã gần đến thác nước rồi, lúc này trở về thì thật là vô ích rồi.

Suy tư một lát, nàng quyết định dựa theo kế hoạch cũ đi thử một lần, cho dù thất bại cũng tốt hơn là trở về ngay bây giờ.

Quyết định như vậy, nàng lại cất bước đi về phía có âm thanh của thác nứoc.

Nhiều khi không xác định bị người khác cự tuyệt thì đều không cam lòng buông tha.



Hơn mười phút sau, Nam Cung Tình Ngữ lại lẻ loi một mình xuất hiện ở bên cạnh hồ gần thác nước.

Dương Chấn vẫn mặc nguyên quần lót, toàn bộ thân thể màu đỏ luyện chưởng dưới màn nước cảm giác được ánh mắt chăm chú của nàng nhìn vào lưng hắn, hắn cau mày bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt giận dữ nhìn vào Nam Cung Tình Ngữ đang im lặng.

“Rốt cuộc các ngươi còn muốn đến bao nhiêu lần nữa? Chẳng lẽ ta nhất định phải giết vài người thì các ngươi mới buông tha cái ý nghĩ nhàm chán đó sao?”

Đới với chất vấn nặng nề của Dương Chấn, Nam Cung Tình Ngữ im lặng vài giây sau đó mở miệng nói: “Ngươi là một cao thủ chân chính, chúng ta muốn liên minh với ngươi, tất cả điều kiện gì ngươi muốn, chỉ cần ta có thể làm được thì sẽ đáp ứng ngươi.

Đáp ứng tất cả ư?

Dương Chấn nghe vậy liền cảm thấy thành ý của Nam Cung Tình Ngữ.

Nhưng với hắn thì gia nhập một môn phái không có danh tiếng gì như Thiết Quyền môn không có một chút hấp dẫn gì.

Với lại gần đây hắn đang tập trung tinh thần tu luyện Bài Vân Chưởng nên không muốn bất cứ thứ gì làm phân tán tinh lực của hắn.

Bởi vậy gia nhập một môn phái hạng xoàng như Thiết Quyền môn là điều không tưởng.

Nhưng muốn đuổi nữ nhân tỉnh táo trước mặt đi thì cần một cái lý do hợp lý, nếu không chỉ sợ nàng sẽ không đi.

Mắt thấy nữ tử băng thanh ngọc khiết bên cạnh hồ nước, trong lòng Dương Chấn chợt động, nghĩ tới một chủ ý. Khéo miệng hắn nhếch lên hiện ra một nụ cười nhạt.

“Nếu làm nữ nhân của ta thì ta sẽ đáp ứng yêu cầu của cô.”

“Cái gì?”

Đứng trên bờ, lông mày Nam Cung Tình Ngữ nhăn lại vẫn chưa hiểu rõ ý tứ của Dương Chấn.

“Cô làm nữ nhân của ta thì ta sẽ gia nhập môn phái của cô!” Dương Chấn cười lạnh nói lại điều kiện của mình một lần nữa.

“Ngươi…”

Hiểu rõ ý tứ của Dương Chấn, sắc mặt Nam Cung Tình Ngữ đứng bên cạnh hồ nước biến hóa, nàng thành tâm thành ý đến mời chào người này nhưng hắn lại giễu cợt nàng như vậy.

Thật sự là buồn cười.

Hít sâu một hơi, đè xuống sự tức giận trong lồng ngực, Nam Cung Tình Ngữ trầm giọng nói: “ Ta kính trọng ngươi là một cao thủ chân chính, xin ngươi hãy tự trọng. Ngươi đổi một điều kiện khác đi, đổi kiều kiện gì ta đều đáp ứng ngươi.”

Đổi một điều kiện khác ư?

Khéo miệng Dương Chấn vẫn nở nụ cười lạnh không thay đổi: “Có thể, chỉ cần cô đánh thắng ta thì không cần cô làm nữ nhân của ta, ta cũng gia nhập môn phái của các người.

"Ngươi..."

Sắc mặt lạnh như băng của Nam Cung Tình Ngữ trên bờ nhìn về phía Dương Chấn ở trong màn nước.

Tuy trước khi tới nơi này nàng đã sớm đoán được sẽ thất bại nhưng Nam Cung Tình Ngữ tuyệt đối không ngờ ngươi này lại liên tiếp đưa ra hai điều kiện làm người khác khó chịu như vậy.

Nếu như nàng có thể đánh thắng hắn thì còn cần ăn nói khép nép mời chào hắn như vậy sao?

Thôi vậy! Người này hoàn toàn không muốn gia nhập Thiết Quyền môn của chúng ta, miễn cưỡng cũng không nên, đành thôi vậy.

Nghĩ như vậy, Nam Cung Tình Ngữ lại liếc nhìn Dương Chấn ở trong màn nước một lần nữa rồi xoay người rời đi không nói một lời.

Là đại tiểu thư của Thiết Quyền môn, nàng đã khép nép như vậy để mời chào người này, nếu tiếp tục khép nép hơn nữa thì dù hôm nay mời dược người này nhưng chắc chắn sẽ không thể quản lý được hắn.

Đến lúc đó để người này cưỡi lên chính mình, thậm chí là cưỡi lên đầu môn chủ thì đó là một việc bị chê cười.



Trong màn nước ánh mắt Dương Chấn nhìn bóng lưng nữ tử rồi đi này, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ.

Ai muốn gia nhập Thiết Quyền môn gì đó chứ?

Mục tiêu của hắn là tu luyện Bài Vân Chưởng đến cảnh giới đại thành, sau đó báo thù từng cừu địch để đòi lại những gì đã mất mà không phải lãng phí thời gian ở một môn phái nhỏ nơi thâm sơn cùng cốc này.



Tiếp tục tu luyện Bài Vân Chưởng ở dưới thác nước đến bình minh, trong tình trạng toàn thân kiệt sức Dương Chấn logout khỏi trò chơi, lúc này đã hơn bảy giờ sáng rồi.

Từ trong phòng ngủ đi ra, hắn nấu một bát mì bỏ vào trong nồi rồi vào trong toilet đánh răng rửa mặt.

Vừa chà một nửa hàm răng thì điện thoại trong túi áo hắn vang lên một cách đáng ghét.

Không biết sáng sớm thế này ai gọi điện thoại cho mình nhỉ?

Tuy cảm thấy rất đáng ghét nhưng Dương Chấn vẫn tranh thủ thời gian lấy nước súc miệng rồi cầm khăn mặt lau nước đọng trên mặt, sau đó lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua dãy số hiện trên màn hình.

“Chú hai.”

Trên màn hình hiện lên hai chữ “Chú hai”.

Nhìn thấy hai chữ này, Dương Chấn khẽ giật mình. Hai năm trước đây khi trao đổi số điện thoại với chú hai thì chưa từng liên lạc với nhau một lần nào.

Sáng sớm hôm nay sao chú hai lại gọi điện cho mình nhỉ?

Không suy tư lâu, Dương Chấn nhanh chóng mở khóa điện thoại rồi đưa lên tai nghe.

“A lô, là tiểu Chấn à?”

Điện thoại di động vừa bắt mày thì bên trong truyền ra âm thanh khàn khàn của chú hai.

“Là cháu, chú hai, có chuyện gì không ạ?” Dương Chấn vội trả lời.

“Ai! Tiểu Chấn à, ông nội của cháu sắp mất rồi, trước khi chết ông muốn nhìn thấy cháu một lần, dù còn hơi thở cuối cùng vẫn muốn như vậy, nếu cháu có thời gian thì nhanh chóng trở về nhìn mặt ông lần cuối nhé! Nếu chậm thì chỉ có thể nhìn thấy thi thể của ông thôi…”

"Tí tách..."

Vừa nghe được tin ông nội sắp mất, hốc mắt Dương Chấn tự nhiên chảy ra hai dòng nước mắt.

Cha mẹ kinh doanh quán ăn vài chục năm, từ nhỏ hắn lớn lên cùng với ông nội, ông chăm sóc hắn từng tí một, dạy hắn biết chữ, dạy hắn luyện võ nên tình cảm vô cùng sâu nặng.

Hắn sao có thể nghĩ tới sáng sớm hôm nay lại nghe được tin dữ này?




----------oOo---------- ngantruyen.com