Thiên hạ đệ nhất đinh, Chương 33 : Kinh thành Tam Hại

Chương 7: Tới bắt lão tử





Bản tôn An Nhạc Hầu bất thình lình xuất hiện ở thanh lâu!

Tuyệt đối đủ sức làm náo động toàn trường.

Tiếng nói Xuy Tuyết vừa dứt, toàn trường mọi người đồng loạt đứng lên.

Không đến nỗi như vậy chứ, lực ảnh hưởng của lão tử tại chốn phong nguyệt lại lớn thế ư?

Bàng Dục có một chút kích động, thế nhưng rất nhanh liền phát hiện không thích hợp, bởi vì trước sau, trái phải không có một con mắt hướng nhìn về phía hắn mà toàn bộ hướng về cửa chính!

Xuy Tuyết vừa định lên tiếng, bỗng nhiên từ ngoài cửa lớn rầm rập chạy vào một nhóm binh sĩ trang bị hạng nặng, mỗi người đều là thân cao ngựa lớn, khôi giáp sáng bóng, vẻ mặt băng lãnh trang nghiêm giống như sắt đá! Nhân số tuy rằng không nhiều lắm, tối đa cũng chỉ hơn mười người, nhưng đứng ở nơi đó như thiên quân vạn mã, cách ở xa cũng đều có thể cảm giác được lực uy hiếp cùng lực chấn động của bọn họ!

Trong nháy mắt, cả tòa Biên Tiên Các không một tiếng động, toàn bộ âm thanh huyên náo bỗng nhiên im bặt!

Làm, làm cái gì vậy? Tảo hoàng đả phi ư? (Hoạt động của quốc gia truy quét ổ mại dâm, tổ chức phi pháp ư?)

Bàng Dục nhíu mày.

Không đúng a, đây là đang ở triều Đại Tống, ở thời cổ đại đi chơi lầu xanh chính là hợp tình lại hợp lý đã thế lại còn hợp pháp mà.

Hơn nữa kẻ đi truy quét kỹ viện bắt khách làng chơi, xử phạt một khoản tiền nộp phạt chính là cảnh sát thúc thúc —— a, ở niên đại này gọi là "Nha dịch đại ca", thế nào ngay cả quân đội cũng được điều động chứ?

Chẳng lẽ là quốc gia phát tiền trợ cấp quá ít. Lính quân đội cũng muốn mượn 'Tảo hoàng đả phi' mà kiếm trác một chút?

Hắn còn đang buồn bực thì những binh sĩ bỗng nhiên chỉnh tề đều tản ra đứng hai bên. Vây quanh ở giữa một vị võ quan khí lực cường tráng thân như thiết tháp, áo bào màu đỏ thẫm, vải mỏng quấn quanh khung bằng gỗ làm mũ đội đầu, bên hông còn treo một trường kiếm màu sáng như tuyết. Nếu hắn không phải có khuôn mặt lớn một chút, người béo một chút, da đen chút, còn có râu quai nón đầy gò má, đầu tóc dày đặc giống như lông cổ lợn, không chú ý thật đúng là đem hắn trở thành vị đại danh nhân họ Triển rồi.

Xuy Tuyết nhìn chằm chằm vào vị võ quan kia. Ánh mắt có chút dại ra. Nhất thời không biết đang suy nghĩ cái gì.

- Ai da, đây là vị đại nhân nào? Có ngài cũng các huynh đệ đến thăm thực sự là vẻ vang cho bản các a.
Tú bà Trương ma ma lắc lắc dáng vẻ to béo nhiệt tình qua nghênh đón. Hai luồng XX bệ vệ nhắm cánh tay võ quan cọ sát. May mà Bàng Dục đang ở lầu ba. Trên cao nhìn xuống nhìn không thấy ánh mắt "Vô hạn quyến rũ" của bà ta. Bằng không thì nhất định bị bộ dáng lẳng lơ của Trương ma ma khiến cho ngay cả cơm ngày hôm qua ăn cũng nôn ra.

- Tét!
Một cái tát thanh thúy vang dội, nặng nề vả vào miệng Trương ma ma.

- Cút, đừng che mắt ta.
Giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị, phảng phất như kim châm đâm thẳng vào nội tâm người khác. Trương ma ma sợ đến cả người run rẩy, vội bưng hai má đang sưng lên một câu cũng không dám nói thêm.

Đám tay chân bảo vệ của Biên Tiên Các, chính là mười người đại hán vừa rồi bị tuyệt sắc công tử trừng mắt sợ hãi đến động cũng không dám động vừa nghe bên ngoài có "tình huống", rầm rập như ong vỡ tổ muốn xông ra. Mấy tên này sắn tay áo vừa mới chuẩn bị động thủ, khi nhìn thấy người muốn đánh chính là quan quân nhất thời lại ngây người, một đám mắt to nhìn nhìn mắt bé không biết nên làm cái gì bây giờ.

Võ quan cười nhạt, phía sau hai gã quân sĩ lập tức xông lên trước, lao vào nhóm tráng hán mười người này, một tay một người ném toàn bộ ra ngoài dễ dàng như ném con gà con.

Một loạt tiếng kêu thảm thiết 'ai' 'ôi' vang lên, hầu như trong chớp mắt toàn bộ đám tay chân hộ viện kia đều té trên mặt đất, thống khổ rên rỉ hừ hừ, không có một tên nào có thể bò lên được.

Đám khách làng chơi toàn thể đều há hốc mồm.

Mấy tên tay chân hộ vệ của Biên Tiên Các mướn này, ai thường tới vui chơi vài lần cũng biết, cao thủ không dám nói chứ một chọi một chí ít có thể quật ngã được vài ba tên nha sai của Khai Phong phủ, cho dù mấy tên đạo tặc, hoa tặc bình thường cũng đừng hòng tại trước mặt bọn họ chiếm được tiện nghi. Đám quân sĩ này rốt cuộc có lai lịch gì, tùy tiện đứng ra hai người lại đánh ngã bọn họ giống như đang chơi đùa như vậy?

- Cấm, cấm, cấm. . . cấm quân trong cung!
Xuy Tuyết thình lình nôn ra một câu.

- Cái gì?

- Trong cung…Những người này là Cấm quân trong cung, hơn nữa là…Thần sách doanh tinh nhuệ thủ vệ tẩm cung thánh thượng!

- Làm sao ngươi biết?

- Đại tiểu thư…Quý phi nương nương mỗi lần hồi phủ thăm viếng, đều là do Thần sách doanh phụ trách hộ tống, từ kiểu dáng khôi giáp và binh khí của bọn họ, tiểu nhân nhận ra được.
Xuy Tuyết một mực khẳng định.

Khó trách, Cấm quân bảo hộ hoàng đế, có thể không lợi hai sao.

Bàng Dục bừng tỉnh, chợt, ánh mắt rơi vào trên người võ quan.

Khá khen cho một hình tượng khôi ngô! Thân như thiết tháp, thân hình cao lớn tựa núi non, từ người tản mát ra khí phách bức nhân, thân thể cực kỳ uy mãnh phảng phất như một cây đại thụ đứng sừng sững không ngã, không hãi sợ bất luận cuồng phong bạo vũ gì tập kích, gò hai bên thái dương cao cao nhô lên, vừa nhìn chỉ biết đúng là cao thủ.

- Diệp, Diệp Cô Thành!

- Ai?
Bàng Dục như bị điện giật run lên.

- Diệp Cô Thành a, đại nội đệ nhất cao thủ, thống lĩnh thị vệ thiếp thân của hoàng thượng, biệt hiệu…

- Biệt hiệu Hắc Diện Sát Thần, tám mươi vạn Cấm quân người nào gặp cũng sợ.

Bàng Dục trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa té xỉu.

Lão tử không phải là xuyên qua sao, cả phiên bản tên nô bộc vô sỉ Tây Môn Xuy Tuyết bên người cũng đã đủ nhức đầu rồi, có cần lại phải thêm một tên sơn trại Diệp Cô Thành tự xưng Hắc Diện Sát Thần nữa sao?

Chỉ nhìn tên võ quan râu quai nón như lông lợn cứng giống như thiết châm kia, Bàng Dục cũng sắp động kinh rồi, lại vừa nghe đến biệt hiệu của hắn có lực chấn động như thế, Bàng Dục thực sự hận không thể đập đầu vào tường.

Kiếm Thần đã bị chà đạp thành tiện nhân, Bạch Vân thành chủ phiêu dật tuấn lãng, thanh khiết như mây, nhẹ nhàng như gió liền cũng bị 'bôi nhọ' như thế sao?

- Ôi, không tốt.
Xuy Tuyết bỗng nhiên kinh hô, sau đó tự mình che miệng lại.

- Lại có chuyện gì?
Bàng Dục cực kỳ bực tức đối với việc hắn rống lên như thế.

- Hắn. . . Diệp thống lĩnh mang theo Cấm quân tới sợ là…

- Sợ là cái gì?

- Sợ là tới bắt chúng ta!

- Gì? Bắt chúng ta?
Bàng Dục giật mình đứng lên.

Xuy Tuyết liều mạng gật đầu.

- Vì sao?
Bàng Dục vẫn mơ hồ hỏi.

Tuy rằng hắn nhớ mang máng trước đây xem qua trong sách hình như có nhắc tới luật pháp Tống triều quy định bất luận quan viên triều đình nào cũng không được ngủ với gái điếm, nhưng hắn hoàn toàn không quan không tước, cùng lắm cũng chỉ là một tên Hầu tước lấy không bổng lộc sống cho qua ngày, cho dù ngang nhiên đi chơi kỹ viện thì cũng không có gì phạm pháp mà, hơn nữa, cái gọi là 'Quan viên không được ngủ với gái điếm' căn bản chỉ là vì ứng phó dư luận cho nên bề ngoài mới làm như thế, từ khi đề ra quy định đó cho tới nay vẫn chưa chân chính chấp hành qua, nếu không thì sau này người có địa vị thiên tử như Tống Huy Tông làm sao dám nửa đêm xuất cung tới ngủ với Lý Sư Sư chứ, cái bài “Cẩm ác sơ ôn, thú hương bất đoạn, tương đối tọa điều sanh. Đê thanh vấn: hướng thùy hành túc? Thành thượng dĩ tam canh, mã hoạt sương nùng, bất như hưu khứ, trực thị thiểu nhân hành.”* cũng là trò cười thiên cổ. Lại nói tiếp, Bàng Dục hắn tới chỉ bất quá chơi chơi mà thôi, góp vui lấy lệ, động cơ đó là tương đối thuần khiết, gọi cô nương chẳng qua là muốn các nàng bồi uống rượu, trò chuyện, trêu đùa tiện tay chiếm chút tiện nghi, lại chưa nói đến việc muốn công khai mang cô nào đi mướn phòng. . .

(* đoạn này là bài từ, nghĩa là: 'Màn gấm vẫn còn hơi ấm, khói bốc từ lò lô hình thú không ngừng, hai người đối mặt trao đổi về mặt âm nhạc. Nàng nhỏ giọng hỏi: muốn đi hay ở lại đây nghỉ ngơi? Ngoài thành đã canh ba, sương mù đường trơn trợt, không bằng nghỉ lại, ngoài đường ít người đi lại lắm'.

Chú giải: ) Bắt bắt bắt, bắt cái bóng a!

- Hầu gia ngài nhớ lại đi.
Xuy Tuyết lải nhải chen vào nói.
- Thần sách doanh là đội quân bên cạnh hoàng thượng, chuyên môn bảo vệ tẩm cung, trách nhiệm cực kỳ quan trọng, trong thiên hạ không ai dám tự ý điều động.

- Vậy thì ai có thể?

- Ngoại trừ bản thân hoàng thượng vậy cũng chỉ có Quý phi nương nương được sủng ái nhất thôi.

- Ý của ngươi...ặc, tỷ tỷ phái bọn họ tới?

- Dạ.

- Bắt cái…
Bàng Dục cười nhạt, chửi động một cái.
- Vô duyên vô cớ, tỷ tỷ phái người bắt ta để làm chi?

- Đương nhiên là. . .
Xuy Tuyết thân thể có rút lại, rất sợ bị người phía dưới thấy.
- Đương nhiên là sợ Hầu gia ngài tới thanh lâu nhất thời kiềm chế không được lại lại...làm giống như lần trước, lần đó. . .hắc hắc, tinh tẫn nhân vong…

- Thối lắm!
Bàng Dục giơ tay gõ cho hắn một cái, hỏi ngược lại.
- Tỷ tỷ thế nào biết ta tới Biên Tiên Các chứ?

- Điều này….
Xuy Tuyết cứng họng.

Diệp Cô Thành lộp cộp lộp cộp bước nhanh đi tới giữa đại sảnh, cũng không nói gì liền vung tay lên, ba bốn mươi cấm quân binh sĩ cùng vào lập tức tản ra chặn ở đường đi xuống tất cả các lầu.

- Quan gia, có phải là các cô nương không hiểu chuyện hay không, làm cho ngài tức giận…
Phó quản gia Biên Tiên Các Lâm ma ma nghe được tin mà đến, dẫn Ôn nhu, Tình Nhi hai vị đương gia hồng bài cùng cười nói đến ngênh đón.

- Không muốn ngồi đại lao thì cút ngay.
Diệp Cô Thành hừ lạnh.

- Quan gia, đừng như vậy mà! Xin ngài bớt giận, xin bớt giận a.
Lâm ma ma mị thanh hô to, cặp môi đỏ mọng thấp thoáng thở ra hương thơm đầy miệng. Tuy bà ta tuổi tác lớn, nhưng vóc người vẫn bảo dưỡng được lồi lõm tỉ mỉ, lúc này ngẫu nhiên nổi lên phóng đãng càng như 'từ nương bán lão, phong vận do tồn ' ( phụ nữ trung niên vẫn còn phong vận), ngũ quan dung mạo một bộ mê hoặc.

Diệp Cô Thành nhìn như không thấy, vung tay ra hiệu cho tú bà lui sang một bên.

- Quan gia…
Dạ Xoa ma ma chưa từ bỏ ý định, cùng cười cười qua thêm vào.
- Chủ nhân Biên Tiên Các chúng ta là cháu của tam ti sử Trương Phương Bình đại nhân…

Trước mắt kim quang nhoáng lên, Diệp Cô Thành xem ra là chẳng muốn phí lời, trực tiếp móc ra lệnh bài.

Thấy rõ được chữ viết ở trên mặt, Lâm ma ma hít một hơi dài, thân thể run rẩy kịch liệt lảo đảo ngã xuống một bên, sắc mặt trắng như tờ giấy, câm như hến.

- Vâng vâng vâng, đại nhân xin, xin cứ tự nhiên…xin cứ tự nhiên.

- Động tác nhanh!
Diệp Cô Thành đề thấp cổ họng thập phần uy nghiêm quát một tiếng, Cấm quân binh sĩ tiến vào lập tức như được huấn luyện hướng hai bên tản ra, đem phòng khách cùng bốn phía vọng lâu vây khiến con kiến chui cũng không lọt.

Tất cả khách làng chơi, ngay cả các cô nương, có khi nào gặp qua tràng diện như thế này, trong đại sảnh thoáng chốc gà bay chó sủa, ngươi gào ta thét, hỗn loạn không chịu nổi.

- Mọi người im lặng, chỉ cho ra, không cho phép vào!
Diệp Cô Thành ra lệnh một tiếng, ở đây mặc kệ là khách làng chơi hay là tú bà cô nương toàn bộ bị lọt vào sự truy đuổi, ngay cả cơ hội phản kháng tranh cãi cũng không có.

Nhìn đám người ở lầu hai, lầu ba phía sau, phía trước đi xuống, Xuy Tuyết càng hốt hoảng.

- Hầu gia, làm…làm sao bây giờ?

Bàng Dục cười cười trấn định như thường.
- Sợ cái gì, chờ.

- A?

- Nếu như không phải bắt chúng ta, Hầu gia ta tại đây con mẹ nó ai dám động đến ngươi, nếu là bắt chúng ta, chạy cũng không thoát.
Bàng Dục trấn định tiêu sái đến bên cửa sổ xốc lên cánh cửa nhìn xuống, quả nhiên bên ngoài tất cả đều là cấm quân, trong ba tầng bên ngoài ba tầng đem toàn bộ Biên Tiên Các vây quanh, chớ nói con người, mà ngay cả con ruồi cũng khó mà bay ra ngoài.

Rất nhanh, to lớn như Phiên Tiên Lâu cũng được "thanh lý" sạch sẽ, ngoại trừ Cấm quân binh sĩ cùng tên mặt đen Diệp Cô Thành trấn giữ tại phía dưới, trong ngoài cũng không tìm được một người cần tìm.

Đương nhiên, ngoại trừ Bàng Dục cùng Xuy Tuyết.

Xuy Tuyết sợ đến sắc mặt trắng bệch, trốn ở dưới bàn không dám nói lời nào, Bàng Dục thủy chung không tin cấm quân đúng là vì hắn mà đến, che thân ở phía sau cây cột ở hành lang im lặng nhìn chăm chú tình hình phía dưới.

Nhìn hiện trường gần như là đã xong xuôi rồi, Diệp Cô Thành vung tay lên, các quân sĩ lập tức đem toàn bộ cửa sổ đóng lại, sau đó chỉnh tề cùng rút lui đi ra ngoài.

- Phanh!
Cửa chính được đóng chặt lại, đại sảnh rộng rãi sáng sủa trong nháy mắt trở nên u ám.

Bầu không khí âm u, hoàn cảnh lạnh lẽo, hơn nữa một câu nói bất thình lình của Diệp Cô Thành làm Xuy Tuyết sợ đến nằm úp sấp trên mặt đất.

- Đừng trốn nữa, ra đi, mạt tướng phụng mệnh ý chỉ của Quý phi nương nương đặc biệt tới đón ngài hồi phủ.

Lặng ngắt như tờ!

Trong Biên Tiên Các bỗng chốc lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng tim đập "Thình thịch " của Bàng Dục cùng Xuy Tuyết.

- Mới vừa rồi hạ nhân báo lại, nói sáng sớm ngài đã lén đi ra ngoài, Quý phi nương nương vừa nghe liền biết là ngài…ngài buồn chán nên muốn chạy nhảy ra ngoài vui chơi, nhưng thế nào cũng không nên đến thanh lâu…

- Đến thanh lâu…tiêu khiển chứ…
Diệp Cô Thành xem ra đúng là cố kỵ đến thể diện của Bàng Dục hoặc là sợ người bên ngoài nghe thấy ảnh hưởng đến quá xấu, không đem cái loại từ thô tục như ' chơi gái' treo bên miệng, rất có tính nghệ thuật đổi một từ khác.

- Đây. . .đây đương nhiên không là cái chuyện xấu gì, lại nói lấy thân phận hiển hách tôn quý của ngài, thiên hạ đại Tống còn có địa phương nào không được phép tới chứ. Thế nhưng dù sao thân thể ngài yêu cầu nghỉ ngơi điều dưỡng mới tốt, cho dù muốn ra ngoài 'chơi' cũng không cần nhất thời nóng lòng. Cho nên...quý phi nương nương đặc biệt phái thuộc hạ tới, vô luận như thế nào cũng phải đem ngài trở về.

Diệp Cô Thành nói nửa ngày nhưng không thấy động tĩnh trên lầu, bất đắc dĩ than thở:
- Mạt tướng biết ngài tính tình như thế này, từ nhỏ đến lớn người khác càng ràng buộc quản giáo ngài thì ngài càng không thích nghe. Nhưng ngài đã từng nghĩ đến chưa, Quý phi nương nương là người thân nhất và hiện tại cũng là người duy nhất có thể giám hộ chế ước ngài. Chuyện ngài lén chạy đến đây chơi kỹ viện nếu như để lộ, trong cung nội ngoại sợ là đều phải lộn xộn, nếu như bởi vậy liên lụy đến nương nương, liên lụy đến Thái sư, mạt tướng thực sự là chết vạn lần cũng không đủ để bồi tội!

Lời này vừa ra, Bàng Dục đầu 'ông' 'ông' phát lớn.

Chết mất, Bạch Vân thành chủ…không, Hắc Diện Sát Thần thực sự là tới bắt lão tử!

ngantruyen.com