Tiên Quân Giáng Trần

Chương 2: Nhận Nhiệm Vụ


- Ai nha…khách quý khách quý, lâu rồi ta mới gặp sư phụ đấy nha, người bây giờ cảm thấy khỏe chứ.

Liền như tức khắc bước tới mở cửa, ta cố gắn mở một nụ cười khả ố, kẻo không lại ăn đau khổ, gì chứ đối với lão sư phụ này thì cách trừng trị ta là không thiếu.

Két!

Vừa mở cửa liền gặp được một ông lão đầu tóc bạc phơ, đoán cũng không đoán được người này bao nhiêu tuổi, vì lão sư phụ này sống không biết bao nhiêu đại kiếp rồi.

Tuy nhiên khuôn mặt không có già nua như các ngươi nghĩ, lão sư phụ ta tuy già nhưng mà khuôn mặt vẫn còn trung niên bốn năm mươi tuổi.

Sư phụ mặc bạch bào pháp y, khí chất trên người tỏa ra vô cùng bất phàm, đúng là không nhiễm một chút bụi trần.

Phong các ăn mặc này trải qua bao nhiên vạn năm rồi mà sư phụ cũng không đổi, bất quá cũng tốt, đỡ phải mua mới, ha ha…

- Tiểu Vũ, ngươi đi vào bên trong, ta có chuyện quan trọng cần nói với ngươi.

Sư phụ ta chậm rãi đi vào bên trong, nhìn mặt của lão sư phụ, ta cũng đoán được chắc cũng không phải chuyện đùa, nhưng mà không biết chuyện gì mà lại quan trọng như thế, ta thầm suy nghĩ hồi lâu, bất quá cũng không nghĩ ra, nên đành kệ.

- Ha ha…không biết sư phụ đến tìm ta là có chuyện gì…chẳng lẽ lại giúp ta thu nhận thê thiếp hay sao…đây là chuyện tốt nha.

- Ủa, sao ta cứ cảm thấy lạnh lạnh sống lưng…

Hai mắt ta đê tiện nhìn vào sư phụ, nhưng nhanh chóng cảm nhận được có gì đó không đúng.

Ta chậm rãi quay đầu nhìn lại sau lưng, liền thấy một nữ tử mặc váy đỏ dài tới chân, khuôn mặt mỹ mạo vô cùng, đang nhe răng mỉm cười với ta, thì mặt ta thộn ra một cục.

Ôi đại vương ơi!

Quả nhiên, giác quan của ta không sai bao giờ, vị thê tử ‘quý hóa’ đã đứng sau lưng ta từ khi nào rồi, lần này xem như xong đời.

- Ha ha, Nguyệt…Nguyệt Nhi…nàng chắc nghe lầm rồi, ý ta là nói sư phụ hôm nay có chuyện gì quan trọng ấy mà.

Ta cố gắn cười chống chế, mặt không một chút nhăn nhó dù ăn ‘nhéo hong thần chưởng’ đến sắp la làng.

- Nguyệt Nhi thỉnh an sư bá!

Nguyệt Nhi mỉm cười hành lễ với sư phụ, không quên lườm ta một cái sắc như dao cạo, ý như ‘ngươi mà còn ý nghĩ đó thì coi chừng ta làm thịt ngươi!’.

Sư phụ ta mỉm cười, tiện tay nhấc chén trà thưởng thức, rồi chậm rãi lên tiếng.

- Ừm! Lần này ta tới tìm ngươi là có việc cho ngươi làm, nếu không ngươi lại ăn chơi đập phá lung tung!

- Ài…sư phụ xem thường ta rồi! Tuy ta tu luyện không bằng ai nhưng được cái đẹp trai là không ai đủ sánh!

- Sánh cái đầu ngươi! Lần này ta từ Thiên Đình trở về, nhận một nhiệm vụ cho ngươi làm!

Cốc!
- Ui da…

Ta không khỏi xoa đầu, lần nào cũng bị gõ đầu như thế này chắc vài bữa liền bể (vỡ) não mà quy tiên mất.

- Không biết sư bá nhận nhiệm vụ gì cho huynh ấy vậy?

Nguyệt Nhi sáng rực hai mắt, chuyện gì chứ chuyện này nàng ủng hộ hai tay hai chân, mất công để tên phu quân ham chơi này có thời gian mà làm chuyện tào lao.

- Ừm! Đức Ngọc Hoàng mới ban lệnh cho người đi xuống trần gian giúp dân vượt qua tai kiếp, hơn nữa còn phải giúp xây dựng lên một triều đại mới! Mà ta thấy phu quân của ngươi tối ngày ăn chơi, thời gian dư thừa quá nhiều cho nên ta đứng ra nhận nhiệm vụ này về cho hắn.

Sư phụ ta mỉm cười đáp, còn lòng ta quạnh hiu vô cùng, xem ra những ngày tháng ăn chơi của mình sắp hết rồi, ta đúng là số khổ quá mà.

- Ha ha…sư phụ tìm nhầm người rồi! Ta làm sao mà gánh được trọng trách nặng như vậy, ha ha…hay là sư phụ tìm người khác đi, ta có việc bận rồi, nàng cùng sư phụ ta ngồi nói chuyện đi!

Ta liền nhanh chóng vắc hết đầu óc, lấy ra một câu xong liền đứng dậy chuẩn bị đánh bài chuồn, mất công ở đây lại bị đài xuống dưới.

- Ừm…cũng không có gì, không đi cũng được, nhưng đừng nhận lương hằng tháng là được!

Xẹt…ầm!

Một tiếng sét đáng ngang tai, ta cứng người, gì chứ không nhận lương thì cạp đất mà ăn à? Rồi tiền đâu mà đi chơi? Bao nhiêu câu hỏi không ngừng hiện lên trong đầu ta.

Duy nhất có hai người đang mỉm cười khi thấy người khác hoạn nạn, đó là vị thê tử ‘quý hóa’ cùng với lão sư phụ đầu sỏ kia.

- Ah…ha ha, ý của ta là không có gì không được, đây không phải chuyện nhỏ sao? Chỉ cần ta xuống dưới bún tay một cái liền tay qua nạn khỏi.

Ta nặng nhọc ngồi lại ghế, cố gắn nặn ra khuôn mặt dễ thương nhất cho hai người kia xem.

Sư phụ ta mỉm cười hài lòng, ánh mắt nhu hòa nhìn ta, làm cho lòng ta càng thêm lạnh lẽo, người vỗ vỗ vai ta nói:

- Vậy thì tốt, như vậy mới xứng là đồ đệ của ta!

- Đây chính là mười vạn Tiên Thạch mà Đức Ngọc Hoàng ban thưởng cho nhiệm vụ lần này, Tiểu Vũ…à không Nguyệt Nhi ngươi cất giữ đi!

Nghe đến Tiên Thạch mắt ta lại sáng lên, Tiên Thạch trên Thiên Giới vừa là tiền tệ lưu thông hàng hóa, ngoài ra cũng là vật để tu luyện, nhưng nghe đến câu sau thì mặt ta xụi lơ.

- Ta phản đối…

Ta hét lên, gì chứ nếu để nàng giữ tiền thì làm sao ta đi vào trong chốn thiên đường kia được, cho nên nhất định là không được.

- Phản đối vô hiệu!

Lão sư phụ cùng với thê tử đồng thời liếc mắt nhìn ta, đồng loạt lên tiếng làm ta như rơi vào hầm băng, vạn năm vĩnh cữu không có ngày thoát.

Thôi xong, bây giờ không biết ta là đệ tử của lão hay vợ ta mới là đệ tử của lão nữa. Ta muốn khóc lắm nhưng mà không rơi được giọt nào, nên thôi…chấp nhận số mệnh vậy.

Đăng bởi: