Đấu la đại lục 2 (tuyệt thế đường môn)

Chương 672: Thật Lòng Vô Địch (Trung)



"Hòa Thái Đầu." Tiêu Tiêu thanh âm biến thấp vài phần, nàng là người hay xấu hổ nhất trong Sử Khắc Lai.
"Hắn là người ngươi thích nhất sao?"
"Dạ." Tiêu Tiêu nhẹ nói nói.
"Hai người các ngươi chỉ có thể có một sống lúc này rời đi thôi, ngươi chết, hay là hắn chết?" Bình thản thanh âm lạnh lùng hỏi.
Tiêu Tiêu ngẩn ngơ,
"Có thể không cùng chết! Ta còn trẻ, ta còn không có lập gia đình, ta, ta. . . , wow. . ." Nàng thế òa khóc lên.
Hòa Thái Đầu lúc này có thể đã nghe được thanh âm của nàng, nghe tiếng nàng khóc, Hòa Thái Đầu trên mặt vẻ mặt trở nên bóp méo.
"Phải chết một phen, ngươi hay là hắn, trả lời ta. Nếu như không trả lời, hai người đều phải chết. Ngươi có quyền lựa chọn. Nếu như lựa chọn để cho hắn chết, ngươi có thể sống sót."
Bình thản thanh âm nhàn nhạt nói.
Tiêu Tiêu nghẹn ngào, nụ cười trắng bệch, đối với nàng mà nói, tử vong mang đến sợ hãi, có chút khó lòng thể thừa nhận.
Bình thản thanh âm nhận rốt cục có một điểm bình thường là có người sợ chết, cho nên không có thúc giục nàng.
"Vậy thì ta chết. Ta chết, ngươi có thể hay không để cho Thái Đầu nói cho cha mẹ ta biết. Sau đó giúp ta chiếu cố bọn họ! Thái Đầu mặc dù xấu xí một chút, nhưng hắn người rất tốt. Tin tưởng cha mẹ của ta sẽ thích hắn."
Rất khó khăn, nhưng Tiêu Tiêu vẫn đưa ra lựa chọn.
"Tánh mạng con người chỉ có một lần. Ngươi thật lòng lựa chọn mình chết sao?"
Bình thản thanh âm lần nữa xác nhận nói.
Tiêu Tiêu nói:
"Ta không muốn chết! Nhưng là, ta cũng không thể bỏ mặc Thái Đầu chết. Ta sợ cái chết, càng sợ hơn khi nhìn thấy hắn chết. Không phải nói, chết là như thể nào có thể biết sao? Ngươi có thể để cho ta chết nhanh một chút, ta sợ đau.
"Thật lòng nói cửa thứ nhất, thông qua."
Dường như không muốn ở lại cùng Tiêu Tiêu nói nhiều hơn, tia sáng thu liễm, thân thể Tiêu Tiêu lập tức rơi xuống, một lần nữa bị quang kén ôm trọn.
Kim quang chợt lóe, Hòa Thái Đầu bị hất văng lên không trung.
"Ngươi có yêu người sao?"
"Có."
"là ai?"
"Tiêu Tiêu."
Hòa Thái Đầu nói như đinh chém sắt.
"Nàng là ngươi thích nhất người sao?"
"Dạ."
"Nếu như trong số hai người các ngươi, chỉ có một người chết, ngươi sẽ lựa chọn ai?"
Vấn đề cũng là như cũ, nhưng lần tiếp xúc với vấn đề mà bình thản thanh âm vừa nói, cũng là lựa chọn sinh tử. Phải biết rằng Hòa Thái Đầu không được lúc Tiêu Tiêu thông qua vòng thứ nhất, nhưng hắn chỉ có thể nghe được Tiêu Tiêu nói, nguyện ý chính nàng chết, nhờ mình chiếu cố người nhà nàng.
Tiêu Tiêu lúc này đã ở lắng nghe thanh âm Hòa Thái Đầu, nàng rất có lòng tin tình cảm của Hòa Thái Đầu đối với mình. Kể từ khi hai người ở chung một chỗ, Hòa Thái Đầu che chở nàng giống như che chở một căn nhà ấm trong có đóa hoa nhỏ, thật lòng yêu say đắm, làm cho chút bất mãn của Tiêu Tiêu với dung mạo của hắn từ từ quên lãng.
"Ta lựa chọn chính mình sống sót."
Hòa Thái Đầu trầm mặc một hồi lâu sau, cấp ra đáp án. Nhưng làm này đáp án một nói ra được trong nháy mắt, Tiêu Tiêu ánh mắt lập tức trừng lớn, trong giây lát, đôi mắt đẹp đã tràn đầy hơi nước.
Như vậy sợ chết, mình có thể vì hắn mà lựa chọn tử vong, vậy mà….
Bình thường như vậy yêu mình, là Thái Đầu rất thật thà, thế nhưng…
Thái Đầu, Thái Đầu ngươi…..
"Tại sao?"
Bình thản thanh âm nhàn nhạt hỏi tới.
Hòa Thái Đầu dùng sức hít sâu một cái
"Nhà ta cả nhà mấy trăm miệng bị giết thù lớn chưa trả, ta không thể chết được. Ta lựa chọn mình sống sót, nếu như Tiêu Tiêu chết, ta thật ra thì cũng đã chết, trong lòng đã chết. Ta sẽ vì nàng tự cung thủ tiết, cho đến khi ngày đại thù được báo, ta sẽ đi theo nàng."
"Nếu như còn có kiếp sau, ta nguyện làm sủng vật bên người nàng, yên lặng bảo vệ nàng. Nếu như còn có kiếp sau, ta không hy vọng xa vời có thể lần nữa được nàng yêu nhưng ta nguyện lấy tương lai đời đời kiếp kiếp yêu say đắm, để hoàn lại sai lầm cả đời này. Nhưng ta không thể không vì người nhà báo thù. Ta không quên được phụ thân ta trước khi chết vô lực gục xuống, không quên được mẫu thân tràn đầy bi thương, màu đỏ như máu tròng mắt. Chết đối với ta mà nói, chỉ có thể là giải thoát, nhưng ta còn khuất mắt không thể giải thoát. Ta vốn chính là vì báo thù mà sống. Ta yêu Tiêu Tiêu thật ra chính là xa xỉ. Ta không biết ngươi là ai, tại sao phải mang chúng ta tới đây. Nhưng nếu như có thể mà nói, xin cho Tiêu Tiêu cùng ta cùng nhau sống sót? Chỉ sợ ngươi yêu cầu ta sau này có thể yêu nàng, làm cho nàng quên ta, ta như vậy cam tâm tình nguyện. Hơn nữa, ta nguyện ý dùng tương lai đời đời kiếp kiếp làm trâu làm ngựa, biến thành súc sinh làm đại giá, đổi lấy cả đời Tiêu Tiêu tốt đẹp. Ta, thỉnh cầu ngươi."
Hòa Thái Đầu đôi môi mân thật chặc, ngay cả thanh âm của hắn, như thường ngày có điều bất đồng. Một loại tràn đầy từ tính rồi lại tràn đầy thanh âm tình cảm
Trong mắt Tiêu Tiêu đầy hơi nước, rốt cục ngưng kết trở thành giọt lớn, giọt lớn nước mắt theo gương mặt lăn xuống. Nhưng giờ khắc này, nhưng trở nên lạnh như băng, tuyệt vọng. Có chăng nóng hổi vì tình cảm dao động, kích thích.
Hòa Thái Đầu không kềm chế được thân thể co quắp, hắn không biết giờ khắc này Tiêu Tiêu có thể nghe được thanh âm của hắn hay không, cũng không biết Tiêu Tiêu sẽ tha thứ hắn hay không. Nhưng hắn vẫn như cũ đem trong nhưng lời trong lòng mình nói ra toàn bộ, không có nửa phần giữ lại.
"Chân thành, chân thành tha thiết, chí tình, chí tính. Thật lòng cửa thứ nhất, vượt qua kiểm tra, cửa thứ hai, miễn thi. Tiêu Tiêu cửa thứ hai, miễn thi."
Hòa Thái Đầu trở lại vị trí của mình, giờ khắc này, thân thể cười tráng tám thước của hắn vẫn không nhịn được lệ nóng giàn giụa. Hắn căn bản không cần cái gì miễn thi, hắn chỉ là sợ, người mình yêu mến nhất Tiêu Tiêu sẽ rời xa mình. Lúc này, đứng chung quanh mọi người là vòng quay kì dị, đã có mười một người người bị chọn trúng, Hoắc Vũ Hạo nhắc nhở phải nói thật chính là điều kiện tiên quyết, không thì sẽ bị nghiêm khắc trừng phạt. Chỉ có Vu Phong, Chu Lộ vì vô lễ nên bị trừng trị. Nhưng cũng không phải thương tổn quá mạnh mẽ.
Cuối cùng còn sót lại hai người, là Từ Tam Thạch cùng Giang Nam Nam.
Kim quang lưu chuyển, dừng lại tại Giang Nam Nam, quang kén mở ra, Giang Nam Nam bay lên không trung.
Bởi vì ở phía sau mới bị chọn trúng, Giang Nam Nam lúc này sắc mặt có chút u sầu, bị vây hồi lâu, một chút cũng cảm thụ không có, thật cô tịch nhưng thật ra là đáng sợ nhất. May là chung quanh còn có quang nhàn nhạt màu vàng nhìn qua cũng không kinh khủng.
"Ngươi có người yêu sao?"
Bình thản thanh âm vang lên.
Giang Nam Nam sợ hết hồn, nhưng vẫn là lập tức phản ứng
"Có."
"Là ai."
"Từ Tam Thạch."
"Hắn là ngươi thích nhất người sao?"
"Dạ."
"Nếu như hai người các ngươi, chỉ có một người có thể sống sót, để ngươi được lựa chọn, ngươi hy vọng là ai."
Vấn đề giống như trước, rơi vào Giang Nam Nam, nàng tuyệt sắc kiều nhan nhất thời trở nên tái nhợt. Hoắc Vũ Hạo nhắc nhở, nàng biết, mình không thể nói láo, nhưng nàng không biết Từ Tam Thạch vào lúc này có thể nghe được thanh âm của mình hay không.
"Ta hy vọng ta có thể còn sống sót."
Giang Nam Nam khó khăn nói.
"Lý do."
"Ta muốn chiếu cố mẹ mình. Nếu như ta chết, mẹ ta sẽ không có người chiếu cố, không có ai chiếu cố mẹ ta chỉ có chết. Ta cùng mẹ thuở nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, vì mẹ, ta như thế nào cũng có thể chịu đựng được. Ta yêu Tam Thạch, nhưng ta yêu mẹ hơn. Nếu như muốn cho ta chọn một, ta chỉ có thể lựa chọn mình sống sót, vì mụ mụ sống sót. Ta sẽ vì Tam Thạch thủ tiết, chờ mẹ đi, ta liền đi tìm hắn."
Giang Nam Nam đang nói ra lời nói này, cũng không có quá nhiều do dự, thậm chí chưa từng có cảm xúc như vậy. Rất rõ ràng, địa vị của mẹ đã ăn sâu gốc rễ trong lòng nàng.
"Tình yêu hòa thân tình, nói như vậy, ngươi coi trọng thân tình hơn rồi? Vậy ngươi đã làm Từ Tam Thạch thất vọng sao?"
Giang Nam Nam cười khổ nói:
"Không có mẹ, trên cái thế giới này cũng chưa có ta. Ta có lỗi với Tam Thạch, ta dùng nửa đời sau hoàn lại. Thì ngược lại ngươi, tại sao ngươi muốn chia rẽ chúng ta? Tại sao ngươi muốn cho chúng ta yêu nhau nhưng chỉ có thể có một người sống sót? Ta không biết ngươi là ai, nhưng ngươi làm như vậy, chỉ là cho chúng ta thống khổ ở ngoài, căn bản không có khả năng. Nếu không, ngươi đem chúng ta cũng giết đi thì tốt, chúng ta đều chết hết, mẹ ta cũng chết đi, ta ở một cái thế giới khác tiếp tục cùng với bọn họ đoàn viên."
"Thật lòng cửa thứ nhất, thông qua."
Bình thản thanh âm không có hỏi nữa bất cứ vấn đề gì, tựa hồ có chút xấu hổ dường như, trực tiếp tuyên bố Giang Nam Nam vượt qua kiểm tra.
Giang Nam Nam trở về vị trí cũ, kim quang cơ hồ là lấy thuấn di phương thức một khắc rơi vào trên người Từ Tam Thạch, kim quang lưu chuyển, Từ Tam Thạch chuyển lên không trung.
"Biến thái sao?." Từ Tam Thạch mới một có thể mở miệng liền không nhịn được chửi ầm lên.
"Ba !"
Một Đạo kim sắc quang mang ngưng kết mà thành trường tiên, hung hăng rút ra đánh vào thân Từ Tam Thạch.
Từ Tam Thạch kêu thảm một tiếng, chỉ cảm thấy đau nhức truyền đến, thậm chí ngay cả sâu trong linh hồn cũng nhịn không nổi đau đớn co rút.
"Nói năng lỗ mãng, phạt ngươi ba tiên."
"Ba ! Ba !"
Không biết có phải là do Giang Nam Nam chọc giận thanh âm kỳ dị hay do Từ Tam Thạch đã thô lỗ, trực tiếp chính là ba roi đánh vào Từ Tam Thạch, đau nhức Từ Tam Thạch kêu thảm thiết liên tục . Thống khổ này căn bản là không có biện pháp chịu được, khống chế như nào cũng làm không được.
Giang Nam Nam một mình gấp gáp, cũng là không có biện pháp nào, chỉ là trong lòng thầm mắng, tên ngu ngốc này, ngươi căn bản không có cách nào chống lại, ngươi phân cao thấp có ích lợi gì!
"Ngươi có yêu người sao?"
Bình thản thanh âm lạnh lùng hỏi.
"Có."
Có lẽ là bởi vì mới vừa ăn nhiều thiệt thòi , Từ Tam Thạch trả lời vấn đề đàng hoàng rất nhiều, chỉ bất quá có chút hữu khí vô lực.
"Là ai?"
"Giang Nam Nam."
"Nàng là người ngươi thích nhất sao?"
"Đúng vậy."
"Nếu như hai người các ngươi chỉ có thể sống một người, ngươi đưa ra quyết định, nguyện ý là ai sống sót?"
"Là nàng, ta chết."
Từ Tam Thạch hữu khí vô lực nói, ba roi rút ra đích thực không nhẹ a, toàn thân đau đớn co quắp lại
"Mới vừa rồi Giang Nam Nam cũng lựa chọn ngươi chết, chẳng lẽ ngươi sẽ giống như nàng như vậy, cònn bận tâm phụng dưỡng cha mẹ sao?"
Đăng bởi: