Dị Thường Sinh Vật Kiến Văn Lục

Chương 27: Bảo hiểm tháng này của ngươi


Cầm chiếc điện thoại di động đang réo inh ỏi, tâm tình Hác Nhân phi thường kích động, trái tim của hắn đang run rẩy, tâm tư hắn cũng đang run rẩy, hắn thậm chí cảm giác tay đều run rẩy —— Nokia chấn động quả nhiên không như bình thường, Hác Nhân tin tưởng bộ lão điện thoại này của chính mình nếu như để hình thức chấn động ném xuống đất, chí ít có thể chạy được hai mươi bước. . .

Đương nhiên điện báo bình thường chắc chắn sẽ không như vậy, chỉ có thời điểm Độ Nha 12345 gọi điện thoại tới, tựa hồ tên gia hỏa thần kinh hề hề kia dùng cái sức mạnh đặc thù gì, có thể làm cho một bộ điện thoại di động ầm ĩ gần như máy kéo, như thế này có thể toàn diện bảo đảm Hác Nhân sẽ tiếp điện thoại của nàng —— Lily ở con dốc đối diện chắc cũng nghe đến âm thanh bên này.

"Alo?" Hác Nhân tiếp điện thoại, cẩn thận từng li từng tí một alo một tiếng, chỉ lo bà cô Độ Nha 12345 kia nghĩ ra biện pháp gì để doạ hắn.

"U, Hác Nhân, còn sống sót cơ à? Chăm sóc tốt khách mới nhà ngươi chứ?" âm thanh lẫm lẫm liệt liệt của Độ Nha 12345 từ trong ống nghe truyền đến, vẫn tràn ngập sức sống là như mấy ngày trước, "Eh lần trước ta điều tra sai lầm a, nhà ngươi không chỉ có cái người sói, hẳn là còn có cái Huyết tộc mới đúng. . . Nàng còn ở bên đó không? Ở tốt chứ? Hai ngày nay không có tình huống dị thường à? Ta mấy hôm nay đi công tác nha, ta kể cho ngươi nghe phong cảnh lam giác tinh hệ. . ."

Độ Nha 12345 nổ như bắp rang bắn Hác Nhân một trận, suýt chút nữa nghe đến bối rối, may là Hác Nhân phản ứng đúng lúc chắn họng nữ nhân thần kinh này: "Chờ tí chờ tí! Ta tìm ngươi có việc!"

"Có việc? Chuyện gì?" Độ Nha 12345 rất kỳ quái, "Tiền lương? Cái này ngươi chờ một chút, bên này ta còn không cân nhắc xong làm sao phát lương cho ngươi đây. Hay ngươi muốn phúc lợi tháng này? Nhưng mà còn chưa đến cuối tháng mà. . ."

"Ngươi có thể để cho ta nói trước hay không!" Hác Nhân rốt cục không nhịn được hét lên, nhưng giơ cổ hét xong hắn mau mau rụt cổ lại, nói thầm hỏng bét rồi —— tính cách bà "Nữ thần" này rõ ràng có chút không bình thường, mình dám hét nàng như thế, nhỡ đâu thêm mấy giây nữa là ngũ lôi oanh đỉnh liền.

Kết quả Hác Nhân rụt cổ đợi vài giây cũng không bị sét đánh, bên kia Độ Nha chỉ trầm mặc vài giây, sau đó mới ngượng ngùng nói chuyện: "À, ngươi nói, ngươi nói, ta đi công tác trở về hơi hưng phấn, ha ha ha a. . ."

Hác Nhân xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, không nghĩ tới đối phương lại dễ nói chuyện thế, sau đó hắn sửa sang ngôn ngữ một chút: "Chuyện là thế này, ngươi đi vội vàng quá, ta có thật nhiều chuyện không hiểu rõ, hơn nữa hai ngày trước ta còn gặp một quái sự, ta có một giấc mơ. . ."

Ngay sau đó Hác Nhân đại khái kể lại về cơn ác mộng khiến cho ảo tưởng ăn mòn hiện thực hai ngày trước, lần này Độ Nha hiếm thấy rất yên tĩnh, mãi đến tận khi Hác Nhân nói hết lời, bên kia nàng mới truyền đến một trận tiếng xì xụp đầy khả nghi: "Ồ. . .Khịt. . . Ngươi có một giấc mơ lạ? . . . Hấp. . . Tình huống kia có khả năng phức tạp chút. . .Ực, đợi lát nữa ngươi tới đây một chuyến đi hút hút. . ."

Hác Nhân cảm thấy âm thanh phía bên kia có chút kỳ quái, không nhịn được hỏi: "Ngươi đang làm gì đấy?"

"Ăn mì a, " Độ Nha tiếp tục xì xụp, "Ta dậy sớm nên quên ăn cơm, giờ mới nhớ."

Hoá ra mới nãy đối phương yên tĩnh nghe Hác Nhân nói chuyện thì ra là đang chế mỳ! Hơn nữa hoá ra bình thường nàng cũng ăn mì?

Hác Nhân dọn dẹp cái trán đầy mồ hôi lạnh của mình, xác nhận Độ Nha 12345 vẫn còn ở chỗ cũ chờ hắn, liền thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, Vi Vi An đang chuẩn bị đồ ăn vặt cho "Lăn", ngẩng đầu nhìn thấy động tác của Hác Nhân, thuận miệng hỏi một câu: "Ra ngoài a? Đi đến chỗ cô ta?"

Hác Nhân gật gù, đột nhiên nhớ tới có việc muốn bàn giao: "Đúng rồi, buổi trưa nay ta không nhất định về nhà, nếu như Lily về nhà các ngươi đi bên ngoài ăn nhé, hoặc là gọi thức ăn ngoài cũng được, số điện thoại ghi trên tờ lịch ấy, đó là nhà hàng duy nhất có thể giao thức ăn ngoài về chỗ này."

Vi Vi An vừa nghe đến "Lily" hai chữ,

Nhất thời khó chịu khụt khịt mũi, nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng Hác Nhân đã nói một câu đẩy ngược về: "Đừng nói nhảm, trên thực tế tiền cơm của ngươi là Lily đóng hộ đấy, đã nghèo thì đừng lập dị nữa."

Vi Vi An không có gì để nói, bà cô quỷ hút máu này tư lịch đáng sợ, từ khi nhân loại ăn lông ở lỗ đã nhảy nhót trên địa cầu, từng đánh nhau cùng Achiiles, cũng không biết là làm sao mà hiện tại bị nuôi thành cái tính khí hiền khô này, Hác Nhân đã phỏng đoán toàn bộ tính cách của Vi Vi An rồi, thế nên bây giờ nói chuyện với nàng cũng không cần cẩn thận từng li từng tí như lúc đầu, cũng mất hẳn cảm giác câu nệ cùng căng thẳng ban đầu.

Bàn giao chuyện trong nhà xong, lại dặn dò Vi Vi An không nên quên buổi trưa cho mèo ăn, Hác Nhân liền rời khỏi gia tộc, ngồi giao thông công cộng đi tới cái địa điểm công tác như thần kia: Cục Quản Lý Thời Không đơn vị thường trú Cảng Con Rùa.

Tòa nhà lớn màu trắng treo ngược trên bầu trời kia vẫn y hệt mấy ngày trước nhìn thấy, bên trong căn nhà lớn mấy người hầu màu xanh lam khi chủ nhân không ở nhà vẫn duy trì chỗ ở này sạch sẽ, Hác Nhân đội ánh nắng chói chang từ Nam Giao một đường chạy đến nơi đây, vừa mới truyền tống đến trước suối phun trên quảng trường của căn nhà lớn liền không nhịn được thích ý thở phào một cái: Độ Nha 12345 tuy rằng không đáng tin cậy ra làm sao, nhưng nàng kỳ thực có rất nhiều bản lĩnh kỳ kỳ quái quái, toàn thể toà nhà lớn này nằm ở bên trong một cái không gian kỳ diệu, thảnh thơi, không khí trong lành, Hác Nhân có chút muốn ở lại chỗ này không đi rồi.

"U, ngươi đến rồi?" Âm thanh của Độ Nha 12345 đột nhiên từ phía sau truyền đến, Hác Nhân mau mau nghiêng đầu sang bên, và nhìn thấy cái nữ nhân tóc bạc kỳ quái kia đang gánh một thanh dao bầu khổng lồ hơn nữa hình thức quái lạ từ trước vườn cây của căn nhà lớn chậm rãi đi ra, nhìn cỏ vụn và bùn đất dính trên người nàng, hình như là vừa dọn xong vườn của mình.

"Ta vừa mới đi tu bổ mấy cái cây cảnh, " Độ Nha 12345 nhấc thanh Đại Khảm Đao màu trắng bạc dài hai mét trên bả vai lên, nàng chú ý tới tầm mắt Hác Nhân bị thanh dao bầu này hấp dẫn, khá là đắc ý cười lên, "Rất uy phong đúng không? Đây chính là thứ có ý nghĩa kỷ niệm——mấy Độ Nha khác cũng không có đâu, phần này của ta là độc nhất. Được rồi, vào đây kể lại tình huống ngươi gặp gỡ đi, vào trong phòng rồi nói."

Hác Nhân ồ một tiếng, đi theo phía sau Độ Nha 12345 tiến vào nhà lớn, vẫn là cái văn phòng hai người gặp nhau lần trước, vẫn còn nguyên những thứ trang trí kỳ lạ kia, nhưng mà vài ngày trước đó cái kệ đằng sau bàn làm việc không phải là cái bánh rán ăn một nửa nữa mà thay bằng một chén mì trống trơn. Tầm mắt Hác Nhân thực sự không cách nào khống chế rơi vào cái chén mì xanh xanh đỏ đỏ kia, trong lòng liền cân nhắc đến cùng có nên tiếp tục tin tưởng thân phận tự xưng của Độ Nha 12345 nữa hay không: Trước không cần nói có phải thần hay không thần, một cái được xưng là cán bộ cơ sở từ cơ quan thống trị cao nhất của vũ trụ đa nguyên phái hạ xuống, bình thường liền ăn cái thứ này, có hợp lý không?

Độ Nha chú ý tới tầm mắt Hác Nhân, vô tình nhún nhún vai: "Ta ăn xong rồi, thật là không còn nữa đâu, chỗ này không nuôi cơm."

Hác Nhân: ". . ."

Thở dài, Hác Nhân ngồi xuống đối diện Độ Nha 12345, sau đó nặng nề móc một hộp kẹo cao su nhỏ từ trong tui áo ra, lại lấy từ trong hộp ra một nhúm lông sói đen thùi lùi: "Ta đã nói với ngươi trước rồi, lần kia sau khi mơ thấy ác mộng xong khi ta tỉnh lại ta đã có vật này trong tay rồi. Lily đã ngửi qua, và xác nhận cái mùi này xác thực không có mùi của thành thị nhân loại."

Độ Nha 12345 đưa tay tiếp nhận cái túm lông sói kia, nhẹ nhàng vỗ tay cái độp, giữa không trung bỗng dưng hiện ra vô số đường nét sáng lấp lánh màu xanh trắng, những đường nét này lấy tốc độ khiến người ta hoa cả mắt tổ hợp thành một cái hình lập thể, mà nhúm lông đen trôi nổi ngay bên trong những đường nét này, chậm rãi bốc hơi thành từng khỗi sương mù xám nhạt.

Hác Nhân kinh dị nhìn một màn thần kỳ này: Có vẻ như bà cô Độ Nha 12345 này cũng không chỉ biết nói bậy mà, không để ý đến những cái khác, chỉ cần một chiêu này khẳng định mạnh hơn so với cái huyết ma pháp vô căn cứ kia của Vi Vi An, ngươi nhìn người ta vẽ đường thẳng trên không trung thẳng chưa kìa. . .

"Thẩm thấu từ thế giới kia ra sao. . ." Độ Nha 12345 nhìn cái túm lông sói kia chậm rãi "Bốc hơi " chỉ còn dư lại một ít tro cặn, lầm bầm lầu bầu nói rằng.

Hác Nhân sững sờ: "Từ đâu thẩm thấu ra?"

"Mộng vị diện, nhưng mà không có quan hệ lớn tới ngươi—— ít nhất hiện tại quan hệ không lớn, cái đẳng cấp này của ngươi còn chưa xử lý được vấn đề thế này, " Độ Nha 12345 lắc đầu một cái, hiếm thấy hiện lên vẻ mặt chăm chú, "Ta sẽ đem tình huống này báo cáo cho tổng bộ Ảnh Tử Thành, thế giới này là cái khu vực nổi tiếng khó nhằn, đám người ở cục quản lý kia chờ tin tức mới đã nhiều năm nay."

Nhìn thấy trên mặt Hác Nhân lộ ra thần sắc mê mang, Độ Nha 12345 thuận lợi móc ra một cái vật nhỏ có sáu cạnh màu trắng bạc ném tới: "Vừa nhìn đã biết ngươi khuyết thiếu thường thức, vật này cho ngươi, tư nhân Dữ liệu đầu cuối, phiên bản chuyên dụng cho thẩm tra quan, vừa mới xin cấp cho ngươi xong, muốn biết cái gì có thể tra từ trên này, bao quát hành vi thủ tục của công chức, cùng với bản đồ khóa biểu đường hàng không thời không tiết điểm, còn có bán phân phối quyền hạn của ngươi. . . Ân, ngươi hiện tại còn ở kỳ sát hạch, phần lớn đồ vật cũng không dùng tới, nhưng sớm tiếp xúc một chút mới có lợi."

Hác Nhân chỉ nhìn thấy một đạo ánh bạc hướng về mặt mình đập tới, may mà phản ứng đúng lúc mới miễn cưỡng tiếp được, sau đó hắn liền nghe Độ Nha 12345 nói, nhất thời cả người đều kích động lên: Cuối cùng cũng được phát bảo hiểm lao động rồi!