Tứ Ngược Hàn Ngu

Chương 15: Mộng tỉnh lại vẫn là mộng


Chương 15: Mộng tỉnh lại vẫn là mộng

Gần trưa, Yeon Jung-hoon nhận được một cuộc gọi từ đạo diễn Kim Jin-man, thông báo với hắn rằng buổi chiều hắn có thể đến đoàn làm phim để trình diện. Nghe được tin tốt như vậy, Yeon Jung-hoon đáng ra phải vui mừng khôn xiết lại có chút trầm mặc khác thường, ngay cả tạ ơn đều không có một câu liền cúp điện thoại.

Kết quả như vậy, là tối hôm qua thê tử đã trả ra điều gì sao?

Yeon Jung-hoon đè nén phiền não trong lòng và trở về nhà, không có thê tử xuất hiện ở trước mặt hắn và cười giống như ngày thường, ôn nhu thay giày cho hắn. Trong nhà một mảnh trống rỗng, mùi thơm của thức ăn không có truyền đến từ trong phòng bếp, bàn ăn vắng ngắt, không có canh thê tử đã nấu tốt.

Yeon Jung-hoon phiền não ngồi bẹp vào ghế sofa, thuận tay mở ra TV, điều chỉnh mấy kênh mà không có mục đích, đột nhiên khẽ giật mình.

Hắn nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của thê tử. Khuôn mặt xinh đẹp kia còn tràn đầy nụ cười đã lâu không được nhìn thấy.

"Công ty LOEN? Ahn Jung-hoon?" Ở cấp độ của Yeon Jung-hoon, tự nhiên là không thể biết Ahn Jung-hoon là người thế nào, trong lòng có chút tức giận. Không thương lượng với mình liền chạy ra ngoài tái xuất, còn lựa chọn một cái công ty mới, đây là đang làm trò gì? Thế là cầm điện thoại lên liền gọi cho thê tử.

Han Ga-in đang ăn cơm tại biệt thự trên đỉnh núi của Ahn Jung-hoon. Người hầu như nước chảy đưa lên yến hội, một câu khom người chào cung kính, thậm chí còn có quỳ lễ lui đi ra, cái này để cho nàng có chút không biết làm thế nào.

So với người bình thường, nàng xem như có chút tài sản; cái gọi là tiệc tùng của nhà giàu có nàng cũng không phải là không có tham gia qua. Thế nhưng là giàu có đến loại trình độ này, nàng ngay cả nghe cũng không có nghe qua. Nhiều quân lính trực tiếp đứng ở dưới chân núi, đối ngoại tuyên bố rằng nơi này là khu quân sự... Quân em gái ngươi a, phía trên chỉ là một cái biệt thự tư nhân được chứ! Người khác dùng bảo an trông cư xá, ngươi dùng lính chính quy trông núi?

Phòng ăn so với toàn bộ phòng ở của người khác còn lớn hơn, để cho người ta biết còn có thể vui sướng sinh hoạt a? Bên trên tường này treo không phải là Van Gogh chính là Picasso, để cho người ta đi đứng còn dám đi sát bên tường a? Bên ngoài kia là cái gì a, tại đỉnh núi ngươi cũng làm một bể bơi lớn như vậy, nước đến cùng làm sao đi lên? Còn có cái kia vườn hoa, một cái vườn hoa muốn bốn cái người làm vườn lời nói này còn có người dám vào xem hoa sao? Còn có đằng sau đỗ cái gì? Người khác đỗ xe ngươi đỗ máy bay? Ngươi còn nói đây chỉ là một trong nhiều chỗ bất động sản của ngươi mà thôi? Ngươi lại đây cho ta, ta cam đoan sẽ không đánh chết ngươi...

Còn có ba người ăn được cái bàn đầy thức ăn Trung Quốc này sao? Ăn không hết làm sao bây giờ? Han Ga-in giơ đũa, đơn giản không thể biết bắt đầu ra tay từ đâu.

Điện thoại reo, Han Ga-in cúi đầu xem xét, thần sắc lập tức trở nên có chút phức tạp. Ahn Jung-hoon cùng Kim Tae-hee lúc đầu đang thì thầm điều gì đó, thấy thế cũng dừng lại, đồng loạt nhìn về phía nàng.

"Ngươi ở đâu?" Yeon Jung-hoon thanh âm truyền đến.

Han Ga-in cắn môi nói: "Ăn tối tại nhà của chủ tịch công ty."

Thanh âm của Yeon Jung-hoon nâng lên tám độ: "Ngươi đang làm cái gì? Làm sao bỗng nhiên liền gia nhập vào một cái công ty không biết mùi vị? Cái gì chủ tịch kia ngươi mới nhận thức được bao lâu? Liền đi nhà người ta ăn cơm?"

Han Ga-in bị hắn gào có chút hoảng hốt, giương mắt trông thấy Ahn Jung-hoon biểu tình bình tĩnh, trong lòng không khỏi an định một chút, phản kích nói: "Ngươi đã để cho ta đi bồi người khác, kia ta và ai ăn cơm có quan hệ gì?"

"Aigu! Ta..." Yeon Jung-hoon muốn nói cái gì, rốt cục không nói ra, giọng nói nhẹ nhàng xuống, do dự hỏi: "Ngươi... Thật cùng Lee Jae-hyeon..."

Han Ga-in hờ hững nói: "Ngươi không phải tiến vào đoàn làm phim a, còn hỏi nhiều như vậy làm gì?"

Yeon Jung-hoon gần như bóp vỡ điện thoại, hung hăng hít thở sâu đến mấy lần, mới thấp giọng nói: "Việc này là ta không đúng, ngươi về nhà trước, chúng ta lại nói, được không?"

"Về nhà?" Han Ga-in tự giễu cười một tiếng, nước mắt không ngừng tuôn rơi: "Đó đã không phải là nhà của ta."

"Làm sao lại như vậy?" Yeon Jung-hoon vội vàng nói: "Chúng ta còn có thể lại bắt đầu lại từ đầu..."

"Yeon Jung-hoon!" Han Ga-in quát lạnh một tiếng, nghiêm nghị nói: "Lại bắt đầu lại từ đầu? Nếu như Lee Jae-hyeon còn muốn đâu? Ngươi làm sao bây giờ?"

"Ta..." Yeon Jung-hoon nghẹn họng nhìn trân trối, nói không ra lời.

Han Ga-in hít sâu một hơi, thản nhiên nói: "Không có đường để quay về, Yeon Jung-hoon."

Một bên, Ahn Jung-hoon cùng Kim Tae-hee nghe được có chút khổ sở, liếc nhau, đều là khẽ than thở một tiếng. Han Ga-in có đôi khi nhìn xem rất lơ mơ, nhưng trong chuyện này, nàng xác thực nhìn rõ hơn bất kỳ ai khác. Ít nhất ngay cả bản thân Ahn Jung-hoon, cũng không có nghĩ tới nếu như thả Han Ga-in trở về, về sau lại sẽ xảy ra cái gì.

Thật vậy, có một số con đường một khi bước ra bước đầu tiên, liền không còn cách nào quay đầu lại.

Nhìn bộ dáng Han Ga-in lệ rơi đầy mặt, Ahn Jung-hoon cuối cùng sẽ không để cho nàng một mình gánh chịu, chộp lấy điện thoại, lạnh lùng thốt: "Yeon tiên sinh, tự giới thiệu mình một chút, ta họ Ahn, là chủ tịch công ty của Han Ga-in."

Yeon Jung-hoon tức giận nói: "Ngươi rốt cuộc là ai!"

"Đợi một chút, đừng sốt ruột." Ahn Jung-hoon lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi không rõ ý nghĩa của cái họ này, ta khuyên ngươi nên đi trưng cầu ý kiến của Lee Jae-hyeon. Nghe này, có cùng tên với ngươi đã để cho ta cảm thấy mười phần sỉ nhục, nếu như ngươi không muốn mình biến mất mãi mãi, như vậy sau này không nên xuất hiện ở trước mặt Ga-in. Ta đang nói về bất kỳ cái phương thức gì, hiểu không?"

Ahn... Họ Ahn... Yeon Jung-hoon mặc niệm mấy lần, bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức cảm thấy một cơn ớn lạnh từ tim đến khắp tứ chi. Hẳn là thê tử bồi không phải là Lee Jae-hyeon, mà là người này tên là Ahn Jung-hoon? Đã có thể đoạt thức ăn từ trong miệng Lee Jae-hyeon, còn vẫn có thể để cho hắn trở lại đoàn làm phim... Nếu thật là gia tộc kia, không có gì đáng ngạc nhiên.

Điện thoại đã bị cúp máy, Yeon Jung-hoon vẫn còn cầm nó ngơ ngơ ngác ngác. Với năng lượng Ahn gia, muốn xóa mình khỏi Hàn Quốc, tựa hồ thật không có chút nào khó. Nhìn vào ngôi nhà trống trống rỗng, Yeon Jung-hoon vô lực dựa vào ghế sofa, nở một nụ cười cay đắng.

Cái thê tử ôn nhu kia... Đã bị vĩnh viễn mất đi. Bị mình tự tay, đẩy đến một nơi không thể tiếp cận.

Cúp điện thoại, Han Ga-in bụm mặt khóc không thành tiếng. Ahn Jung-hoon thở dài, ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vì nàng lau đi nước mắt.

Han Ga-in ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn xem hắn: "Ngươi sẽ làm gì ta? Chơi chán về sau vứt bỏ?"

Ahn Jung-hoon lắc đầu: "Sáng nay ta cũng đã nói, chính ngươi lựa chọn, ta không bức ngươi. Buổi chiều ta sẽ cho ngươi một phần hợp đồng nghệ nhân, ngươi sẽ chỉ là một nghệ nhân dưới cờ công ty của ta, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Han Ga-in kinh ngạc nhìn hắn, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói: "Thật xin lỗi... Ta..."

Ahn Jung-hoon xua tay: "Ngươi không có cái gì có lỗi với ta."

Kim Tae-hee bỗng nhiên bật cười, nói: "Aigoo, Ga-in giống như vừa mới tỉnh rượu, trước đó tỉnh tỉnh mê mê, giống như bị bán còn giúp người đếm tiền."

Han Ga-in bị nàng nói như thế cười một tiếng, cũng nghiêm chỉnh lau nước mắt một cái, nở nụ cười. Xác thực a, lơ mơ, vấn đề tình cảm không rõ ràng coi như xong, ngay cả khi chưa thấy hợp đồng liền tham dự buổi họp báo đây coi là chuyện gì? Giống như cả một ngày như một con rối...

Ahn Jung-hoon cũng cười, nói ra: "Tốt, ăn cơm đi, thân thể quan trọng, sự tình khác sau này hãy nói."

Han Ga-in gật đầu nhẹ một cái, đột nhiên cảm thấy thức ăn mới vừa rồi còn không có cách nào hạ đũa đồ ăn bỗng trở nên phi thường ngon miệng.

Mọi người dùng cơm xong trong bầu không khí thoải mái, Han Ga-in theo thói quen đứng dậy thu thập bát đũa, Ahn Jung-hoon cùng Kim Tae-hee trợn mắt há hốc mồm mà nhìn nàng hồi lâu, nàng mới phản ứng được, gương mặt xinh đẹp liền đỏ lên.

Ahn Jung-hoon không cười, thần sắc trở nên phi thường nghiêm túc: "Không nhận biết ngươi trước Yeon Jung-hoon, đó là sự mất mát của ta."

Han Ga-in tay chân luống cuống đứng ở nơi đó, sắc mặt đỏ hơn. Ahn Jung-hoon đứng dậy, nhẹ nhàng ôm nàng, Han Ga-in toàn thân run lên, hai tay chống đỡ ở trước ngực, đang không biết nên tránh thoát hay không, lại phát hiện Ahn Jung-hoon không có động tác gì khác, chỉ là lẳng lặng ôm nàng. Trái tim của Han Ga-in dần dần bình tĩnh trở lại, trán khẽ tựa vào trên vai của hắn, không nói gì.

Kim Tae-hee có chút hăng hái chống cằm ngồi một bên, chợt phát hiện chơi thật vui, còn vui hơn cả xem phim truyền hình Hàn Quốc.

××××××××××××××××××××

Lúc nghỉ trưa, Ahn Jung-hoon với Kim Tae-hee ngủ cùng một chỗ, rất có phong độ an bài cho Han Ga-in một gian phòng khách. Giày vò từ rạng sáng cho tới bây giờ, Han Ga-in vốn nên rất mệt lại cũng không ngủ được một chút, mở to hai mắt nhìn trần nhà, trong đầu lặp đi lặp lại hình ảnh Ahn Jung-hoon cường thế bá đạo tuôn trào cùng khoái cảm như nước thủy triều tiêu hồn thực cốt kia. Muốn quên đi, hai mắt nhắm lại, cái ôm ôn nhu vừa rồi, mang theo thương tiếc kia nhưng lại xuất hiện ở não hải, sự ấm áp và bình tĩnh của khoảnh khắc đó khiến cho người ta cảm thấy say. Lật qua lật lại đều là hình bóng của hắn, tần suất xuất hiện của khuôn mặt trượng phu lại là lác đác không có mấy.

"Làm sao lại thế? Ta mới biết hắn bao lâu?" Han Ga-in tự lẩm bẩm: "Mà hắn lại như vậy..."

Trở mình, lại nghĩ tới năng lượng kinh người của hắn, cùng cảm giác an toàn chưa từng có dưới sự bảo vệ của hắn. Suy nghĩ lại một chút cảm giác chột dạ và mờ mịt sau khi thoát ly hắn che chở, Han Ga-in thở dài, cuối cùng đã hiểu một ít cảm xúc của Kim Tae-hee, vì cái gì nữ nhân kiêu ngạo như vậy, lại hiểu ý cam tình nguyện không cầu danh phận theo ở bên người hắn.

—— có nhiều thứ, giống như là ma tuý, để cho người ta không thể dừng lại sau khi nếm thử.

Trong phòng ngủ chính, Kim Tae-hee nằm trên ngực của Ahn Jung-hoon, hai người cũng mệt mỏi đến luống cuống, tự nhiên không có làm thứ gì, chỉ là tùy ý nói chuyện phiếm.

"Ngươi lúc này là thật vừa ý Ga-in a?" Vẻ mặt của Kim Tae-hee mang theo chút ghen tuông, nhưng càng nhiều hơn chính là hứng thú.

Ahn Jung-hoon thở dài: "Dạng nữ nhân dịu dàng ngoan ngoãn hiền lành này, quả thật làm cho ai cũng thích. Đáng tiếc, ta cũng không cho nàng được cái gì."

Kim Tae-hee có chút hăng hái mà nói: "Đây là lần đầu tiên ngươi công bố mẫu người lý tưởng kể từ khi ta gặp ngươi đến nay. Đáng tiếc là nữ nhân có chồng, mà lại cũng là nghệ nhân."

Ahn Jung-hoon tức giận nói: "Nhìn tính tình thích cười trên sự đau khổ của người khác của ngươi... Nếu để cho ta về lại tám năm trước, sẽ mặc kệ ngươi, trực tiếp đi tìm nàng."

Kim Tae-hee cũng không tức giận, cười hì hì nói: "Đáng tiếc nhân sinh không thể làm lại, ngươi thế nhưng là không vung được ta."

Nhân sinh không thể làm lại a?

Ahn Jung-hoon thầm cười khổ, nhưng cũng không có khả năng phơi bày bản thân. Kỳ thật liền xem như lần nữa đi qua, vẫn sẽ có nhiều điều hối tiếc khác, nó sẽ không bao giờ hoàn hảo. Nghĩ nghĩ, tự giễu nói: "Han Ga-in là bị Yeon Jung-hoon cho lầm, ngươi cùng Ji-hyun mấy người các nàng, cũng là bị ta cho lầm. Có lẽ có một ngày, ta cũng sẽ bị nữ nhân nào đó lầm. Lòng vòng như vậy."

Kim Tae-hee yếu ớt thở dài: "Không biết Ga-in bây giờ nhớ lại quá khứ cùng chồng nàng, có cảm thấy nó giống như một giấc mộng hay không."

Ahn Jung-hoon trầm mặc thật lâu, mới như có ý riêng nói: "Mộng tỉnh lại vẫn là mộng, chúng ta cũng không thể trốn ở trong đó."