[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 151: Cuồng Thiên múa kim khuyết, ma ảnh huyễn phân quang (thượng)


"Lão tử liều mạng với ngươi!"

Tuyết càng lúc càng lớn.

Bên ngoài Ngự Thư phòng, trong tuyết phong như chướng bích, tiếng quát thảm của Nam Tuấn Phi vô cùng thê lương. Không biết đây đã là lần thứ mấy hắn bị quyền phong chưởng kình của Hổ Phách đánh bại. Nhưng hắn vẫn cắn chặt hàm răng, vận « Thông Nguyên Thổ Khí Thiên », tích lũy khí lực đứng lên lần nữa.

« Thông Nguyên Thổ Khí Thiên » trị liệu nội thương rất thần hiệu. Nam Tuấn Phi tập luyện nhiều năm, tu vi tinh thục, nếu muốn so trường lực với hắn, có lẽ Phục Tượng cũng không thể thắng hắn. Nhưng « Thông Nguyên Thổ Khí Thiên » cũng không phải vạn năng. Nội thương có thể chữa trị, nhưng nội lực chân khí bị tiêu hao thì không thể bù đắp.

Theo mỗi lần tiêu hao.

Hiệu quả chữa thương của Nam Tuấn Phi cũng giảm dần. Từ lúc bắt đầu có thể khôi phục tám thành rồi năm thành, rồi ba thành. Đến bây giờ hắn chỉ còn khí lực để miễn cưỡng đứng lên như người bình thường mà thôi.

Nhưng hắn vẫn đứng lên, dù biết rõ đối phương là đối thủ không thể đánh bại. Hắn vẫn một lần lại một lần phát động tiến công. Nếu không phải Nam Tuấn Phi chẳng tốt đẹp gì, một màn này đúng là có chút cảm động.

Hổ Phách cảm thấy nhàm chán sâu sắc, nhìn Nam Tuấn Phi nằm dưới đất, trong lòng lại suy nghĩ những chuyện khác.

Nam Tuấn Phi sớm đáng chết.

Hoàng thượng hạ lệnh có thể giết hắn, mà bây giờ hắn cũng không còn sức chống cự. Hổ Phách muốn giết hắn chỉ là tiện tay mà thôi.

Hổ Phách không giết hắn, không phải vì chơi địch, hắn giữ mạng Nam Tuấn Phi lại, là để chờ cao thủ Sát Liên xuất hiện. Hổ Phách ở Quân Vương trắc đã lâu, phụ trách nhiều công tác tình báo cơ mật. Mà hắn lại là cận vệ của hoàng thượng, vì vậy hắn rất quan tâm đến tin tức của Sát Liên, tổ chức có khả năng nguy hại trực tiếp đến sự an toàn của hoàng thượng.

Minh Đồ có thể trở thành tổ chức sát thủ thứ hai Sát Liên trong sáu năm ngắn ngủi, tuyệt không phải là may mắn.

Thủ hạ bọn hắn có không ít người, nhưng chỉ có bốn người được xưng là thủ lĩnh.

Cuồng Thiên Phục Tượng, Vũ Dạ Chung Ngưng.

Vũ Dạ Nam Tuấn Phi ở đây. Nhưng hắn nghe nói sở trường của Vũ Dạ không phải võ công, mà là khinh công ám khí. Đại khái ăn khớp với cách hắn xuất thủ. Về phần Chung Ngưng thì nổi tiếng vì hắn hung tàn háo sắc, trái lại bản sự không lớn.

Nhưng chủ yếu là hai người Cuồng Thiên cùng Phục Tượng. Nghe nói, người nào cũng là nhân vật làm cho bạch đạo võ lâm đau đầu. Thân phận của bọn hắn thần bí, bình thường ẩn hiện ở đâu cũng vô pháp biết được.

Phục Tượng là cao thủ nội gia chưởng lực, nghe nói nội lực đã mạnh ngang cao thủ đặc cấp. Nếu thế, Phục Tượng là cao thủ cùng cấp với Hổ Phách hắn, chỉ là ai mạnh ai yếu, không đánh một trận không biết được.

Cuồng Thiên thì phi thường thần bí. Người thấy qua hắn cơ hồ đều đã chết, chỉ biết là dường như võ công của hắn còn trên Phục Tượng. Nhưng không ai biết hắn dùng võ công gì, chỉ biết hắn dùng một thanh kiếm. Một thanh lợi kiếm thổi tóc cũng đứt.

Trong mắt Hổ Phách, Nam Tuấn Phi đã là một người chết. Nhưng một bộ thi thể vẫn khác một kẻ hấp hối sắp chết. Một Nam Tuấn Phi sắp chết có thể làm con tin, một bộ thi thể thì không được.

Hổ Phách không biết Phục Tượng đã bị bắt, chỉ nói một mình hắn đảm nhiệm hộ vệ ở đây, dĩ nhiên là muốn bảo vệ hoàng thượng chu toàn. Nếu hắn không địch nổi Cuồng Thiên Phục Tượng, còn có thể dựa vào con tin đánh cược một lần.

Bây giờ Nam Tuấn Phi đã gần chết, dáng vẻ thoi thóp, hẳn cũng không thể thành hoạn. Hổ Phách nhìn xung quanh, nhưng mãi không thấy viện thủ Nam Tuấn Phi đề cập tới.

"Hổ Phách, người này sao rồi?"

Thanh âm trầm ổn từ đối diện truyền đến, Hổ Phách ngẩng đầu lên, thấy hoàng thượng đã đợi đến mất kiên nhẫn, đang từ Ngự Thư phòng đi tới. Bây giờ gió tuyết đầy trời, bước chân của hoàng thượng lại hết sức vững vàng.

Hoàng thượng nhìn Nam Tuấn Phi trên mặt đất nói: "Người này gian trá giảo hoạt, lợi dụng thân phận hoạn quan ẩn nấp mười mấy năm bên cạnh trẫm, vừa nghĩ đã làm cho người không rét mà run."

Hổ Phách cung kính nói: "Hoàng thượng yên tâm, võ công người này kém xa thần. Vừa rồi đã giáo huấn một trận, nhưng hắn hắn từng triệu hoán viện quân, thần nghĩ trong Minh Đồ hắn có thân phận đặc thù, đủ để lợi dụng."

Hoàng thượng mỉm cười nói: "Bắt giữ hắn uy hiếp sát thủ Minh Đồ a? Chủ ý này không tệ, Hổ Phách, ngươi càng ngày càng tiến triển. Sau ngày hôm nay, trẫm muốn phong ngươi. . ."

Lời còn chưa nói hết, Nam Tuấn Phi đột nhiên nhảy lên, hung tợn nhào về phía hoàng thượng.

"Hôn quân xem chưởng!"

Nam Tuấn Phi nén một hơi cuối cùng, nằm trên mặt tuyết băng lãnh nhẫn nại hồi lâu, dùng toàn bộ khí lực vào một chiêu này. Một chiêu này vượt qua dự tính của Hổ Phách, quả nhiên thu được kỳ hiệu. Hai tay Nam Tuấn Phi đã bóp vào hai vai hoàng thượng, thiếu chút nữa là đến yết hầu.

"Hừ!"

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, phất tay một cái, giữ hai tay Nam Tuấn Phi, tiếp theo tay phải khẽ cong, một chưởng uy lực to lớn bay qua. Bởi vì hai tay bị giữ, Nam Tuấn Phi vốn phải bay ra lại không thể. Thân thể nhận một kích này, lập tức ngũ tạng cuồn cuộn, nội tạng như lệch vị trí, đau đến vã mồ hôi trán, không ngừng nôn ra máu.

"Ngươi, ngươi. . ."

Hoàng thượng cười lạnh một tiếng: "Không ngờ dược hiệu của thuốc tê đã hết, võ công trẫm phục hồi như cũ sao!"

Hoàng thượng nghĩ đến người này lừa trên gạt dưới, ở bên người mình nhiều năm như vậy. Trong lúc đó còn ra ngoài làm sát thủ, hôm nay càng là cực kỳ vô lễ. Nhớ tới mình từng truyền « Thông Nguyên Thổ Khí Thiên » của thái tổ cho hắn, càng tức giận trong lòng.

Càng nhìn càng thấy ghét cay ghét đắng, nặng nề hừ một tiếng, một tay thu một tay vỗ, đẩy ra một chưởng. Đẩy Nam Tuấn Phi bay mấy trượng như khối bùn nhão, lộn mấy vòng trên mặt đất. Nếu không phải nhớ hắn còn có tác dụng, một chưởng này đã lấy tính mệnh của hắn.

Nam Tuấn Phi bị thương cực nặng, nhưng vẫn bảo trì mấy phần thanh minh: Nếu thủ lĩnh nhà ta đến, nếu thủ lĩnh nhà ta đến, các ngươi một tên cũng không thoát! !

Trong lúc hoảng hốt, nhìn thấy nơi xa rốt cuộc có người đến. Lần này, người tới không ít, mơ mơ hồ hồ thấy được một đám lớn. Thật nhiều thật nhiều, nhân số gần trăm.

Nam Tuấn Phi bị máu dính vào mí mắt, trước mắt mông lung, không thấy rõ người đến, nhưng lại chạy tới theo bản năng.

Đến rồi! Đến rồi! Các huynh đệ của ta đến rồi!

"Các huynh đệ mau tới giúp ta, giết cẩu hộ vệ, bắt lấy hôn quân!"

Chỉ nghe đối phương hừ một tiếng: "Mẹ ngươi chứ, thái giám chết bầm, mắng ai là cẩu hộ vệ!"

Người tới đi lên đá một cái, đá cho Nam Tuấn Phi nằm ngửa trên mặt đất.

Trên đầu Nam Tuấn Phi kim tinh loạn chuyển, lau huyết tương trước mắt, thấy rõ người tới, nhìn kỹ lại trận thế, suýt chút nữa sợ quá khóc.

Một tên Hắc Phong Thập Tam Dực cũng không thấy đến, mà viện quân bên Phi Ngư bình, cùng cấm quân lại đến.

Một nhóm người này sợ phải cỡ một trăm sáu mươi, bảy mươi người. Đám người vừa đến đại quảng trường, chuyện khác không làm, chuyện đầu tiên chính là đồng loạt quỳ xuống trước mặt hoàng thượng nói: "Thần cứu giá chậm trễ, muôn lần chết! !"

"Bình thân."

Hoàng thượng lại không quở trách, khoát tay một cái nói: "Việc ngày hôm nay rất bất ngờ, phi chiến chi tội. Các ngươi có thể tìm tới trẫm vào lúc này, đã rất có bản sự, tất cả đều đứng lên đi."

"Tạ hoàng thượng long ân!"

Tất cả bọn hắn đều đứng dậy, Nam Tuấn Phi mới có cơ hội thấy rõ ai với ai.

Vừa nhìn, lại suýt chút nữa té xỉu.