[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 155: Đêm trường thấm áo đen, bụi tuyết nhuộm tóc trắng (thượng)


Tuyết càng lớn.

Trong tuyết phong, tiếng kêu thê thảm liên tục không ngừng, đệ tử phái Hoa Sơn - - nên nói là sát thủ tinh nhuệ ngụy trang thành đệ tử Hoa Sơn, triển khai một trận đồ sát huyết tinh dị thường với cấm quân.

Đừng nói võ công các cấm quân kém xa đám sát thủ này, chỉ riêng tính mệnh hoàng thượng đang trong tay đối phương, các cấm quân đã không thể phản kháng. Bọn hắn giống như một đám cừu non chờ làm thịt, bị vây vào một chỗ, chỉ có thể chờ đợi đối phương vô tình tàn sát.

Máu tươi nhuộm đỏ tuyết địa không nhuốm bụi trần, từng tiếng kêu gào thê lương quanh quẩn trên quảng trường. Dù phần lớn cấm quân là con người sắt đá, cũng không chịu nổi đối xử tàn khốc như vậy.

Hoàng thượng cùng một đám võ sĩ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn từng anh hồn tiêu tán bên ngoài Ngự Thư phòng.

Hốc mắt hoàng thượng như sắp nứt ra, huyệt đạo bị phong không làm gì được, miệng mở rộng, nhưng lại không nói ra được phẫn nộ của bản thân.

"Ngươi muốn cứu bọn họ a?"

Con mắt Giả Vân Phong nhìn hết thảy phát sinh, đưa lưng về phía hoàng thượng, lại như có mắt sau lưng, cười nói: "Nếu Hoàng thượng muốn cứu người, chỉ cần nói cho ta ngọc tỉ truyền quốc ở đâu là được."

Hoàng thượng mắng trong lòng: Si tâm vọng tưởng!

Giả Vân Phong lại nói: "Nếu thế, hoàng thượng sao phải nhiều lời, im lặng nhìn là được." Sau ba mươi tuổi, hắn tiếp nhận chưởng môn Hoa Sơn, võ công lại càng tinh thuần hơn. Hắn hôm nay, nội ngoại công đạt đến hóa cảnh, trên kiếm đạo càng là từng bước một đi đến cảnh giới cao hơn. Nếu không cũng vô pháp áp đảo các cao thủ như Phục Tượng, Chung Ngưng.

Nhưng lúc này, năng lực của hắn lại vượt quá tưởng tượng, vậy mà có thể mắt nhìn thẳng, mà vẫn trả lời được suy nghĩ trong lòng hoàng thượng.

Hoàng thượng cũng ngẩn ra.

Bỗng nhiên, trên mặt đất nổi lên một trận kình phong, thổi bay một đám hoa tuyết, từ dưới lên trên càn quét về phía Giả Vân Phong. Hoàng thượng vừa nhìn không khỏi đại hỉ, người xuất thủ đúng là Hổ Phách đã gãy một cánh tay, còn đang nằm trong vũng máu. Hắn bị Giả Vân Phong một kiếm chém đứt tay, trên thân lại trúng nhiều kiếm, thế nhưng Giả Vân Phong không điểm huyệt đạo của hắn. Lúc ấy Hổ Phách đã phát giác việc này, chỉ nhất thời ẩn nhẫn không phát, giả bộ té xỉu chờ thời cơ xuất thủ. Nhưng Giả Vân Phong cũng không kinh ngạc, hắn chỉ hơi quay người lại. Một chưởng tình thế bắt buộc của Hổ Phách lập tức thất bại. Hai lần so chiêu, kỳ thực nội lực của Giả Vân Phong khó phân cao thấp với Hổ Phách, nhưng Giả Vân Phong có thể sớm né tránh chiêu số của Hổ Phách. Thì như một con hổ một kích toàn lực lại vồ hụt, dù kình lực có lớn hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì.

Chênh lệch giữa hai người không liên quan đến võ kỹ, mà là khác biệt về cảnh giới.

Năm đó, Giả Vân Phong đánh một trận với thiếu niên tóc trắng, ngoại trừ sở ngộ được kiếm mang, càng quan trọng hơn là một khả năng của võ đạo. Bất cứ thời khắc nào, trận chiến với thiếu niên cũng hiện lên trong đầu hắn, thủ pháp thiếu niên tóc trắng đánh bại mình, hắn vẫn rõ mồn một trước mắt.

Hắn chỉ dùng ánh mắt đã tiêu trừ được kiếm khí, con mắt không nhìn đã tránh được kiếm chiêu.

Nhiều năm sau chuyện đó, Giả Vân Phong mơ hồ ngộ được, đây không phải là võ công, mà là cảnh giới.

Một cảnh giới võ đạo đặc thù phân biệt phàm nhân cùng thiên tài!

Sau khi biết được khả năng này, Giả Vân Phong không còn hoàn toàn đặt tương lai mình trên kiếm pháp một phái Hoa Sơn nữa. Hắn đau khổ tìm kiếm kiếm thuật có thể làm hắn tiếp cận cảnh giới kia, lại tìm được đáp án ở Sát Liên vào bảy năm trước.

Kiếm pháp đó gọi là Ma Ảnh Phân Quang.

Trong Sát Liên, Ma Ảnh Phân Quang chỉ tính là võ học bất nhập lưu. Nhưng nó tự có chỗ đặc thù. Trong đêm tối, lấy quang che ảnh, lấy ảnh che quang. Là một loại kiếm pháp đùa bỡn quang ảnh, giết người trong bóng tối. Nói êm tai thì là huyễn thuật, không dễ nghe thì gọi là chướng nhãn pháp.

Giả Vân Phong lại vì thứ này mà bán mình vào Hắc Ám giới.

Hắn coi trọng Ma Ảnh Phân Quang ở chỗ, nó có phương thức tu luyện đặc thù- - - - che kín hai mắt luyện kiếm trong u ám.

Lúc đầu Giả Vân Phong che mắt, nhưng với khả năng nghe gió phân biệt vị trí của hắn, vẫn có thể lấy tai thay mắt. Thế là, hắn bịt cả tai lại, chỉ dựa vào cảm ứng khí tức nội công để thăm dò sự vật. Đây gọi là khí cơ giao cảm, là phương pháp chỉ nội gia cao thủ mới có thể sử dụng lúc giao thủ. Hắn lại sử dụng nó mọi lúc mọi nơi. Ngay cả người sáng tạo ra Ma Ảnh Phân Quang cũng vô pháp minh bạch Giả Vân Phong đang làm cái gì.

Nhưng kiếm thủ thiên tài hơn người này tự biết. Hắn rõ ràng bản thân mình truy cầu cái gì. Thế là kết hợp với phần ký ức cùng trùng kích năm đó, cộng thêm khổ tu rất hoang đường khó khăn, vừa luyện đã là thời gian ba năm.

Lúc Giả Vân Phong mở mắt ra một lần nữa, hắn đã không cần phải dùng mắt để nhìn, tai để nghe, chỉ dựa vào cảm ứng khí tức của tiên thiên khí công cũng đủ để thay thế tai mắt. Thậm chí, chỉ cần hắn muốn, bằng vào khí cơ giao cảm, hắn có thể thăm dò độ mạnh yếu của chân khí trên người đối phương, từ đó suy đoán ra võ công cao thấp.

Giả Vân Phong né tránh một kích trí mạng của Hổ Phách, “Đánh lén từ phía sau? Anh danh một đời của Hổ Phách đại nhân. E rằng, hôm nay phải trôi theo dòng nước."

Hổ Phách nào có thời gian để ý tới mấy câu châm chọc khiêu khích của hắn, hắn chỉ còn lại một cánh tay, một chưởng thất bại lập tức lại phát một chưởng, chưởng lực vẫn hùng hồn như cũ. Lúc này mới thấy được nội lực của Hổ Phách tinh thâm độc đáo, quả thật không kém Phục Tượng. Bản thân hắn bị trọng thương, tay cụt cộng thêm mất rất nhiều máu, nhưng một chưởng này vẫn lăng lệ như cũ, quả thật hiếm thấy.

Nhưng một chưởng này, vẫn không thể đánh trúng Giả Vân Phong. Tựa như trên dưới quanh người hắn đều có mắt, bàn tay Hổ Phách vừa động, hắn đã bắt đầu chuẩn bị di chuyển.

Nếu bàn về võ công cao thấp, với cao thủ như Giả Vân Phong cùng Hổ Phách, coi như có thể phân ra thắng bại, cũng phải sau ngàn chiêu. Nhưng cảnh giới khí cơ giao cảm của Giả Vân Phong, lại làm cho hai người phân ra cao thấp.

Giả Vân Phong lại né qua một chưởng này, quát: "Cùng đồ mạt lộ, dũng cảm thì làm được gì!" Tay trái đánh ra một đạo lãnh quang lăng lệ, nhanh chóng tuyệt luân, đánh trúng nhược điểm là Hổ Phách đang không thể phòng ngự.

Hoàng thượng muốn quát ngừng, nhưng không kịp. Hổ Phách ngay cả tránh cũng không kịp, yết hầu phát ra một tiếng răng rắc, thanh thúy như cắt táo.

Trong lòng Nguyên Thánh đế cuồng hô: Không! ! ! !

Máu tươi thành một đường thẳng điên cuồng phun ra, cơ thể ngã xuống của Hổ Phách lạnh buốt như băng tuyết.

Hốc mắt Nguyên Thánh đế đã phiếm hồng, cổ họng hừ hừ run rẩy, nhưng vẫn không có biện pháp.

Giả Vân Phong thu kiếm vào vỏ, lạnh lùng nói: "Người này vì ngươi mà chết, bọn hắn, cũng vì ngươi mà chết."

Nhìn bên kia, lúc này đội ngũ cấm quân đã bị đồ sát hơn phân nửa, hơn trăm quân sĩ bây giờ chỉ còn lại tầm mười người. Tình trạng thê thảm như nhân gian luyện ngục.

"Hoàng thượng, ngươi nghĩ thông chưa?"

Hoàng thượng lặng lẽ nhìn cấm quân chết thảm, lòng đang rỉ máu, nhưng không thể trả lời Giả Vân Phong. Hắn chỉ có thể một lần lại một lần xin lỗi chúng quân sĩ.

Giả Vân Phong thản nhiên nói: "Hoàng thượng quả thật là ý chí sắt đá."

Một sát thủ giết tới lúc này, xa xa ôm quyền hỏi: "Báo cáo thủ lĩnh, chỉ còn lại mười người, phải chăng muốn giết?"

"Ta đã nói rồi, không lưu người sống."

"Tuân mệnh!"

Không! !

Tiếng kêu gào trong lòng hoàng thượng vẫn không thể thoát ra khỏi yết hầu.

Sát thủ nói tuân mệnh, trở tay một chưởng, trùng điệp đập vào ót của thống lĩnh cấm quân, lập tức truyền đến một tiếng nặng nề như dưa hấu rơi vỡ. Thân thể thống lĩnh đó mềm nhũn, chậm rãi ngã xuống.

Giả Vân Phong lãnh đạm trước sau như một, mệnh lệnh của hắn không phức tạp, lo trước lo sau như Phục Tượng; cũng không có quá nhiều tình cảm riêng tư như Vũ Dạ; mệnh lệnh của hắn lúc nào cũng rõ ràng mà đơn giản. Lưu lại, chính là lưu lại. Giết, chính là giết. Không mang theo nửa điểm tình cảm.