[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 158: Minh Đồ địa ngục khổ, không ghen hoa trên đời (trung)


Minh Phi Chân nhìn bầu trời đêm bị tuyết lấp đầy, hồi lâu mới thở dài một hơi: ". . . Cuối cùng ta sẽ tìm được ngươi."

Lại nhìn những người khác, vẻ mặt đám sát thủ hoảng sợ, còn đám võ sĩ triều đình thì tràn đầy kinh hỉ.

Từ lúc thấy Minh Phi Chân cứu được Hồng Trang công chúa, hoàng thượng đã mười phần cảm kích hắn. Lúc thấy sát thủ Sát Liên tiến lên, cũng muốn bảo hắn cẩn thận, nhưng lại sợ hãi thán phục võ công người này cao cường, quả thực là mới nghe lần đầu. Sau đó lại thấy hắn xuất thủ, kinh ngạc dần dần lấn át lo lắng, hiện nay đang trong trạng thái không biết nói gì.

Long Tại Thiên thì càng nhìn càng kinh hãi: Mẹ con gà! Tiểu tử này nhảy ra từ chỗ nào? Võ công cao đến như vậy? Hắn đá bể phổi Nam Tuấn Phi nhanh đến mức, ngay cả hắn nhấc chân lúc nào, lão tử cũng không thấy, trong tay hắn còn ôm người?! Gia hỏa này không phải thần tiên chứ!

Đường Dịch lại là càng nhìn càng kỳ quái: Đây là. . . Đại ca a? Tóc này nhìn thế nào cũng là tóc của nội gia cao thủ chân chính, hơn nữa thể trạng hắn không giống đại ca, chuyện gì thế này? Nhưng nếu không phải, trên đời lấy đâu ra người có võ công như vậy?

Võ sĩ còn lại: Má ơi! Cao thủ đến rồi! Ta sắp được cứu rồi!

Từ trong nét mặt của bọn hắn, dường như Minh Phi Chân có thể đọc được những tin tức trên, không khỏi thấy buồn cười. Vì không bị nhận ra, hắn đặc biệt thi triển súc cốt thuật cải biến cốt tướng. Hiện tại hắn thấp hơn bình thường không ít, độ dài tay chân cũng thay đổi. Bây giờ nhìn lại thật không có vấn đề gì, điều này làm hắn thở phào nhẹ nhõm.

Thi triển súc cốt thuật tốn thời gian, hắn quả thực bỏ ra chút thời gian. Không nghĩ đến chính là, mới một thời gian ngắn, vậy mà nơi này thây chất đầy đồng. Không quân sĩ cấm quân nào may mắn thoát nạn.

Giả Vân Phong đứng đối diện với Minh Phi Chân, thoạt nhìn thất hồn lạc phách, dường như nhận ra Minh Phi Chân từ mái tóc trắng và khí chất của hắn.

Minh Phi Chân đang muốn nói một câu với Giả Vân Phong thất hồn lạc phách, chợt chú ý tới một đôi mắt sáng rỡ, chớp cũng không chớp nhìn hắn. Cúi đầu tìm ánh mắt đó, đầu tiên là thấy một đóa hoa mai sáu cánh kiều diễm trên da tuyết. Hoa mai đỏ tươi, màu da lại rất trắng.

Đi xuống mới là gương mặt tinh xảo vừa giận vừa vui.

Minh diễm chiếu nhân, đây là câu hay. Không phải không diễm, mà là diễm lệ phóng khoáng thoát tục. Không phải không mị, mà là trong mềm mại đáng yêu lộ ra quang mang như một trận nắng gắt. Bốn chữ minh diễm chiếu nhân, vừa vặn giải thích rất chính xác kinh diễm đang dâng lên trong lòng Minh Phi Chân.

Cảm giác sau khi đến Nam Kinh, gặp được không ít mỹ nhân, đều có ưu điểm. Thẩm Y Nhân nóng bỏng, Bạch Liên kiều mị, Hồng Trang công chúa rực rỡ phóng khoáng, nhưng vẫn có thể xem là mỹ nhân.

Còn có Tô Hiểu. . . Ách.

Minh Phi Chân đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu.

Lắc lắc đầu, mới nhìn công chúa. Công chúa hiệp nữ luôn oai hùng mạnh mẽ, lúc này lại nhu thuận như tiểu động vật, thân thể mềm mại ấm áp không nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm trong lòng Minh Phi Chân. Bị ánh mắt đốt người của hắn nhìn, không nhịn được nhẹ nhàng nghiêng đầu, cúi dung nhan xinh đẹp tuyệt trần xuống.

Trông thấy công chúa điện hạ vừa nãy còn hung thần ác sát truy sát mình, bây giờ lại là dáng vẻ ngượng ngùng, Minh Phi Chân không khỏi buồn cười.

Cười nói với công chúa: "Điện hạ, điện hạ ngươi tốt."

"Ngài, ngài tốt."

[ Thanh âm của hắn. . . Thật là dễ nghe ]

Hồng Trang công chúa si ngốc suy nghĩ. Nhưng ý nghĩ này cũng làm cho công chúa xấu hổ không thôi.

"Ta giải huyệt đạo cho ngươi."

Minh Phi Chân không biết thủ pháp điểm huyệt của phái Hoa Sơn, huống chi sở học của Giả Vân Phong đã vượt qua sở học của bản phái, thủ pháp điểm huyệt càng đặc biệt. Lại huống chi, quần áo trên người công chúa bị khí kiếm của Giả Vân Phong hủy đi hơn phân nửa, chỉ còn lại một tấm áo mỏng, chạm vào chỗ nào cũng không thích hợp. Cho nên Minh Phi Chân dứt khoát cầm cổ tay trắng ngần thon dài của Hồng Trang công chúa lên.

Thân thể Hồng Trang công chúa nóng lên, lập tức cảm thấy có thể động tay chân. Một khi tay chân khôi phục tự do, là có thể tự do hoạt động. Nhưng nàng bị khóa huyệt đạo, sau đó vừa bị thương vừa bị kích động tâm thần, chỉ cảm thấy tay chân bất lực, thân thể mềm nhũn, theo bản năng ngả vào người Minh Phi Chân. Xưa nay tính tình Hồng Trang công chúa ngại ngùng, võ công của sư môn nàng gần với phật gia, bản thân nàng cũng coi như một nửa đệ tử phật giáo. Cho nên luôn luôn thủ lễ tự trọng, từ trước đến nay mặt không biểu cảm với nam tử. Nhưng vừa rồi tựa như mình chủ động nhào vào lòng người ta, hai má vốn đã ửng đỏ liền như uống no rượu ngon, phấn hà thổi vào mặt.

Minh Phi Chân biết tay chân nàng mỏi nhừ, cũng không nghĩ quá nhiều, ôm chặt thân thể tinh tế của nàng hơn chút nữa. Chỉ là, hai chân Hồng Trang công chúa thực sự quá thon dài, sau khi thi triển súc cốt thuật, Minh Phi Chân vẫn lấy thói quen tay dài lúc trước để ôm nàng. Thuận tay ôm, một tay đỡ lưng ngọc của nàng, một tay kê dưới cặp đùi mềm mại đàn hồi, nhưng có hơn nửa thân thể huyền không.

Ánh mắt không lễ phép của Minh Phi Chân rất lễ phép dò xét đôi chân dài khỏe khắn, chắc nịch, tinh tế, trắng nõn.

Thấy thế Minh Phi Chân tấm tắc lấy làm kỳ lạ, kinh ngạc nói: "Điện hạ. . ."

Lúc này tư thế của Hồng Trang công chúa bất nhã, đang cảm thấy khó xử. Nhưng mở miệng nhắc nhở dường như sẽ xúc phạm vị hiệp sĩ này, đang không biết như thế nào cho phải, nghe được Minh Phi Chân nói, bèn đáp: "Hiệp sĩ có chuyện gì quan trọng?"

Minh Phi Chân cười nói: "Không có gì, chỉ là chân ngài thật dài." Hắn đeo mặt nạ, chuyện quan sát đôi chân dài của người ta không bại lộ, nhưng lại tự mình nói ra.

Hồng Trang công chúa ngây dại, trong lòng phát khổ, nhưng không biết đáp lại thế nào.

Từ nhỏ, nàng đã biết mình cao hơn nữ tử bình thường, không thể so với chiều cao vừa vặn của hoàng tỷ, ngay cả mẫu hậu cũng nói nàng quá cao, dễ khiến phu quân tương lai hổ thẹn. Sau này là càng lớn càng khổ não. Nàng học võ nghệ rất nhanh, có đôi khi các ca ca địch không lại nàng, bèn giễu cợt nàng là ngốc tử to con. Nàng thường trốn đi khóc một mình.

Sau đó nàng du lịch giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, dần dần coi nhẹ chuyện này. Cũng biết mình không cần dựa vào nam nhân, cũng rất không quan tâm đến cái gọi là hôn phu hổ thẹn. Nhưng cuối cùng, trong lòng vẫn không quá ưa thích tấm thân cao khác hẳn nữ tử bình thường của mình.

Vậy mà hôm nay, nam tử lần đầu tiên gặp mặt, có ân cứu mạng với mình cũng nói như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy đáy lòng trống rỗng, có cảm giác mất mát khó hiểu.

Đột nhiên thân thể trở nên nhẹ nhàng, người kia đưa tay đến đầu gối tinh tế, trơn bóng, trắng như tuyết của nàng, không tốn sức chút nào ôm nàng. Sửa lại tư thế kỳ quái. Nghe được người kia nói.

"Thật xinh đẹp."

". . ."

Chỉ ba chữ này, cảm giác không vui ở đáy lòng Hồng Trang công chúa quét bị sạch sành sanh. Thay vào đó là một hồi vui vẻ không nói nên lời, cùng cảm giác tim đập rộn lên mà nàng chưa từng cảm nhận được. Hồng Trang công chúa nhìn chiếc mặt nạ đồng xanh băng lãnh kia, từ khuôn mặt không thể nhận ra tình cảm gì, nàng dường như cảm thấy nhiệt lực đốt người, làm cho cả người nàng nóng lên. Nhất là không khí xung quanh khuôn mặt, cũng đột nhiên nóng lên.

Tiếng Hồng Trang công chúa như muỗi vo ve, nhẹ nhàng nói: "Tạ ơn, tạ ơn ngài." Dứt lời chui vào ngực Minh Phi Chân, không đối mặt với hắn nữa.

Minh Phi Chân đang tự hỏi, nha đầu này làm sao vậy, nơi xa thanh âm của hoàng thượng truyền đến.

"Đại hiệp! Đại hiệp! Xin hỏi bây giờ tiểu nữ có bình an không?"

Hoàng thượng trông thấy Minh Phi Chân cứu được Hồng Trang, tất nhiên là vô cùng vui vẻ. Nhưng không thấy nữ nhi nói, chỉ sợ vừa nãy vẫn bị Giả Vân Phong gây thương tích, không tự kìm hãm được kêu lên.

"Xin hoàng thượng chớ lo lắng, công chúa rất tốt."

Những lời này là dùng truyền âm nhập mật đưa vào tai hoàng thượng, hoàng thượng nghe như có người nói chuyện ở gần trong gang tấc.

Hoàng thượng lại thầm nghĩ: Nghe tiếng này thì tuổi tác không lớn, sao lại có tu vi nội lực thâm thuý cùng võ công đáng sợ như vậy. . . Hơn nữa, dường như từng nghe thanh âm này ở đâu đó? Thật sự là kỳ quái.

Nhưng không khí hiện trường vẫn ngưng kết như băng, bên Sát Liên, bọn sát thủ không có một khắc thả lỏng. Nhưng lại đặt hi vọng lên người thủ lĩnh của bọn hắn.

Giả Vân Phong trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mở miệng nói.

"Ngươi, ngươi là. . ."

Giả Vân Phong nhìn mái tóc trắng của Minh Phi Chân, hồi ức trầm bổng như sóng triều vọt tới.

Ngày đó cũng là một ngày tuyết, thiếu niên kia cũng im lặng không nói như thế. Cảnh tượng giống nhau biết bao.

Nhìn Minh Phi Chân, thể phách vĩ ngạn chi cực, vai rộng, lưng dài, dáng người cao. Một mái tóc trắng lười biếng buông thõng, không búi lên. Chính là dáng vẻ thiếu niên năm đó.

"Ngươi. . . Các hạ là ai? Minh Đồ làm việc, là thần thánh phương nào can thiệp?"

Thanh âm của Giả Vân Phong hơi run rẩy, nhưng chính hắn cũng không để ý.

Minh Phi Chân nhẹ nhàng đặt Hồng Trang công chúa trong ngực xuống đất.

"Hóa ra, Giả đại chưởng môn chính là Cuồng Thiên a?"

Giọng nói Minh Phi Chân nhẹ nhàng hoạt bát. Không hề giống cừu địch thế bất lưỡng lập, trái lại như một đôi bằng hữu nhiều năm không gặp.

"Ta đã nói rồi, bằng năng lực của ngươi, hơn mười năm trước Hướng Bá Thiên cũng không nhất định thắng được. Bây giờ lại có thể phế bỏ ngươi, không phải giả thì đúng là chuyện lạ.

Giả Vân Phong lại chú ý tới bốn chữ hơn mười năm trước, toàn thân chấn động nói: "Mười ba năm trước, phải chăng các hạ từng đi qua Thanh Trúc tiểu viện ở Tây An phủ! ?"

Minh Phi Chân cười nói: "Ngươi nhận ra? Chứng tỏ ta bảo dưỡng cũng không tệ lắm phải không?"

"Là ngươi. . . Quả nhiên là ngươi."

Tuyết phong gào thét mà qua.

Trong nháy mắt, dường như Giả Vân Phong cảm thấy mình trở lại Thanh Trúc tiểu viện năm đó. Hắn phảng phất vẫn là Giả Vân Phong năm đó, đối phương vẫn là thiếu niên tóc trắng không nói một lời mà điểm tỉnh mình. Chính là vào lúc đó, hắn quyết định phải truy cầu đỉnh điểm của kiếm đạo. Rõ ràng lúc đó, hắn đã hoàn toàn tỉnh ngộ, thống cải tiền phi, quyết tâm muốn xứng đáng với cánh cửa Hoa Sơn, phát dương quang đại Hoa Sơn kiếm pháp.

Nhiều năm sau gặp lại, hắn thật làm chưởng môn Hoa Sơn, nhưng lại lấy chưởng môn chi tôn đi vào ác quỷ đạo.

"Ta không nghĩ tới, sẽ gặp lại ngươi ở chỗ này."

"Cũng thế. Ta cũng không nghĩ tới, ngươi sẽ là thủ lĩnh Minh Đồ ."

Giả Vân Phong nhẹ nhàng rút trường kiếm bên hông ra, sương nhận cùng ánh trăng vừa chiếu xuống, Thiên Ngoại Phong phong mang tất lộ.

Giả Vân Phong nói chuyện, trong giọng nói lại có chút tiêu điều cùng trêu tức.

"Muốn tới bắt ta, hỏi qua thanh kiếm trong tay gia gia."

Câu nói này, năm đó Giả Vân Phong từng nói với sư phụ Minh Phi Chân.

Minh Phi Chân cười nói: "Hỏi kiếm của ngươi? Kiếm của ngươi biết nói chuyện sao?"

Giả Vân Phong cười khổ một trận: "Bớt tiêu khiển lão tử. . . Nếu không động thủ thì mau cút."

Minh Phi Chân nói: "Ngươi có biết, sư phụ ta còn cao hơn sư phụ ngươi một bối, ta có thể làm sư thúc ngươi. Động thủ với ngươi coi như ta khi phụ ngươi."

Hết thảy tựa như ngày đó.

Từng hình ảnh ngày đó lướt qua lòng Giả Vân Phong một lần nữa.

". . . Vậy ngươi định làm gì? Bằng há miệng, muốn ta đi theo ngươi?"

Minh Phi Chân mỉm cười, mặt nạ mặt xanh nanh vàng vẫn như hung thần. Câu thoại kế tiếp, chính là lời hắn nói năm đó.

Hắn thoải mái nói ra, một câu khiến Giả Vân Phong vừa hoài niệm vừa nổi lên sát ý.

"Ta, vẫn nhường ngươi mười chiêu."