[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 161: Trường kiếm tự không sắc, mê vụ phủ Cuồng Thiên


Giả Vân Phong cười lạnh nói: "Các hạ nói nhường mười chiêu, lại suýt nữa nhường cả mạng. Cộng thêm rất nhiều thủ hạ của ta, ngươi cho rằng ngươi còn có phần thắng sao? Ta thật không hiểu, ngươi có quan hệ gì với hoàng đế mà phải liều lĩnh tới cứu hắn như vậy.” Minh Phi Chân liếc nhìn hoàng thượng, trêu ghẹo nói: "Bởi vì hắn là hoàng đế tốt. Có lẽ không phải tốt nhất, nhưng nhân sinh luôn có chút bất hạnh ngươi phải học gánh chịu."

"Hư ngôn đại thoại không cần nói nữa, nếu ngươi muốn cứu hoàng đế, hỏi Thiên Ngoại Phong trong tay Giả mỗ!"

"Sai, hoàn toàn sai."

Minh Phi Chân lắc đầu, mái tóc dài như tuyết cũng lay động theo. Tuyết bạch như huỳnh, phát ra quang huy không tên trong đêm tối.

"Tuy hành động biến thiên của các ngươi đối với quốc gia xã tắc trăm hại mà không lợi, lại không liên quan đến ta. Nếu ngươi không phải Cuồng Thiên, có lẽ ta sẽ cứu hoàng đế, nhưng sẽ không động thủ với ngươi."

Giả Vân Phong lại nhíu mày: "Đây là ý gì?"

"Mười ba năm trước, ta cùng sư phụ được chưởng môn Hoa Sơn, cũng chính là ân sư của ngươi nhờ vả. Muốn điểm tỉnh một thanh niên lạc đường. Hắn tin chắc người thanh niên này sẽ là hi vọng của phái Hoa Sơn sau này."

"Lúc ấy lòng ta có vấn vương, chỉ giáo huấn người đó một trận, đã cảm thấy hoàn thành chuyện được nhờ. Nhưng sự thật không phải như thế, nhìn qua thì người thanh niên đó lạc đường biết quay lại, thế nhưng nhưng trong lòng vẫn có ma chướng. Đến bây giờ, vẫn là như thế."

Ánh mắt Minh Phi Chân lướt qua thần sắc vui mừng vì võ công tiến nhanh của Giả Vân Phong.

"Giả Vân Phong, biểu tình của ngươi bây giờ, giống mười ba năm trước đây như đúc. Trầm luân chạy theo sức mạnh, không thể tự kềm chế. Phụ một phen tâm huyết của sư phụ ngươi."

"Hạng người giấu đầu lòi đuôi như ngươi! Cũng dám khẩu xuất đại ngôn!"

Thiên Ngoại Phong lăng không vạch một cái, một đạo thanh quang như lãnh điện phi nhanh, chẻ phong tuyết giữa hai người ra.

Giả Vân Phong quát: "Sư phụ ta sáo rỗng thủ cựu, cả đời tầm thường vô vi. Nếu không có Giả Vân Phong ta, phái Hoa Sơn nào có hôm nay! Sau ngày hôm nay, phái Hoa Sơn sẽ vì tòng long chi công của ta mà được phong ấm, giống như Đại La sơn ngươi!"

"Khiếu ngạo sơn lâm có gì không tốt? Sư phụ ngươi không bằng ngươi chỗ nào? Ngươi bận bận rộn rộn, lấy đường đường một phái chưởng môn chi tôn, làm chó săn của Sát Liên. Đây chính là uy phong sao?"

"Nói nhảm!" Hai mắt Giả Vân Phong cứng lại, trong mắt tràn đầy sát khí, "Gia nhập Sát Liên chẳng qua là thủ đoạn để ta nâng cao kiếm đạo. Bây giờ ngươi đã không phải là đối thủ của ta, mơ tưởng dùng loại ngôn ngữ này quấy nhiễu ta. Muốn Giả mỗ tha ngươi không giết, chỉ là si tâm vọng tưởng."

"Ta nói rồi, ngươi sai. Hoàn toàn sai."

Trong đôi mắt dưới mặt nạ đồng xanh, lấp lánh nham tương như xích ngục chước quang, không giống vật của nhân gian.

"Mười ba năm qua đi, ngươi không thay đổi mảy may. Vì mình, có thể hi sinh hết thảy. Ngươi xem thường sư phụ ngươi, lại không sống minh bạch như hắn. Mười ba năm qua, ngươi lảo đảo, làm chưởng môn, làm sát thủ, còn đi làm ưng khuyển của Tranh vương. Nhìn qua làm rất nhiều chuyện, nhưng lại ngơ ngơ ngác ngác. Võ công của ngươi đề cao, cũng giết nhiều người hơn. Nhưng ngươi vẫn là đứa nhóc chưa trưởng thành năm đó. Vì cái ngươi gọi là nâng cao, ngươi hi sinh những thứ trân quý mà ngươi tốn cả đời cũng không thể bù đắp."

"Im ngay." Giả Vân Phong giận không chịu nổi, kiếm chỉ Minh Phi Chân, "Còn nói thêm nữa, Giả mỗ đảm bảo ngươi phun máu năm bước."

"Sư phụ ngươi nói rất đúng. Thiên phú ngươi đích xác rất không tệ. Nếu hôm nay ngươi có thể sống sót rời khỏi nơi đây, ta dùng đầu cam đoan, trong lịch sử kiếm thuật tương lai, nhất định có tên Giả Vân Phong ngươi."

Giả Vân Phong cười lạnh: "Theo ý của ngươi, hôm nay Giả mỗ, không thể sống sót rời khỏi nơi đây?"

Minh Phi Chân không nói gì, nhưng hồi trầm mặc này lại như phác hoạ ra một nụ cười trào phúng. Ngầm thừa nhận thuyết pháp này.

Minh Phi Chân đứng tại chỗ, ngoắc ngoắc tay với Giả Vân Phong.

"Làm bộ làm tịch."

Tiếng vừa nói ra, Giả Vân Phong khẽ động thân pháp, cả người đột nhiên như chim ưng, lao lên trời rồi nhào xuống. Một kiếm này kình nhanh vô cùng, như một nhánh vũ tiễn phá u minh mà đến. Một chiêu này là biến thức của kiếm pháp nhập môn Hoa Sơn, Vân Đài Thanh Thạch Cửu Quyết. Bị hắn lâm thời tùy tâm thay đổi, quả nhiên là khí thế khinh người.

Kiếm đến nửa đường hắn mới quát: "Xem kiếm!" Nhưng ý tập kích thì không thể rõ ràng hơn.

Giả Vân Phong rất hài lòng với một chiêu này. Mười chiêu với Minh Phi Chân, đối với việc hắn đề thăng tu vi thật sự là không gì sánh được. Bây giờ, hắn tiện tay đâm một cái, hoặc là vô tâm vung kiếm, nội kình, thân pháp, thủ pháp, nhãn lực, đều phối hợp không chê vào đâu được, rất là vừa vặn. Đã là khí thế của một đại tông tượng.

Trường kiếm giống như kình tiễn, còn chưa tới tiếng xé gió đã nổi lên. Cộng thêm chiêu số ra bất thình lình, khiến người càng khó lòng phòng bị.

Nhưng, một kình tiễn này, lại trượt mục tiêu.

Minh Phi Chân không nhúc nhích, nhưng trường kiếm lại trượt qua thân thể hắn trong gang tấc.

Chẳng những là Giả Vân Phong, ngay cả Hồng Trang công chúa, hoàng thượng cùng những người đứng ngoài quan sát đều không hiểu ra sao. Trong ánh mắt, ngoại trừ ngạc nhiên càng là cảm giác hoang đường ngoài ý muốn. Chiêu số lấy kiếm làm tiễn này, trong kiếm pháp gọi là xạ thức. Phàm là luyện tập kiếm chiêu này, quan trọng nhất chính là bảo đảm chuẩn xác. Mặc dù trên đời này, xạ thức của các môn các phái không hoàn toàn giống nhau, nhưng chữ chuẩn đều được xếp vào điểm chính. Cho nên người dám dùng chiêu này đối địch, đều luyện không dưới ngàn lần vạn lần, bảo đảm tay mắt hợp nhất. Muốn đánh trượt còn khó hơn đánh trúng. Giả Vân Phong là chưởng môn một phái, kiếm thuật Hoa Sơn danh dương thiên hạ. Người Minh Phi Chân lớn như thế, vậy mà xạ thức của hắn lại bắn không trúng? Chuyện này, ngoại trừ hoang đường ra, thật sự tìm không ra từ thứ hai để hình dung. Đây giống như nhìn một thần xạ thủ bách phát bách trúng, bắn lệch quả táo đặt trước mặt một trượng, cực kỳ không thể tưởng tượng nổi.

Trong lòng Giả Vân Phong cực kỳ buồn bực, quay người bước đến, lại là một chiêu Lạc Nhạn Hoành Không.

Minh Phi Chân hơi nghiêng cổ, Thiên Ngoại Phong liền mất chuẩn xác, lại đâm qua bên người hắn lần nữa, vẫn đánh vào hư không. Giả Vân Phong quát to một tiếng, kéo kiếm bay lượn, kiếm quang loé sáng, từ trước mặt Minh Phi Chân quay về. Cũng không thấy Minh Phi Chân né tránh thế nào, hắn hơi nghiêng đầu, một kiếm này liền chém vào không trung.

Toàn thân Giả Vân Phong như rơi vào hầm băng. Cho dù ngoại nhân không biết, hắn lại biết cảm giác này.

Cảnh tượng này hắn không thể quen thuộc hơn được nữa. Đây là cơn ác mộng mười ba năm qua của hắn, nhưng không ngờ vào lúc võ công hắn tiến nhanh, lại diễn ra một lần nữa.

Dù trong lòng hoảng sợ, trên tay vẫn thi diệu, thần phong xán lạn như quang tuyết, hất ra một dải lụa bạch quang. Nhưng vô luận chiêu thức của hắn xảo diệu thế nào, Minh Phi Chân vẫn có thể né tránh kiếm pháp của hắn chỉ trong gang tấc.

"Ta nói rồi, ngươi sai."

"Ngậm miệng!"

Giả Vân Phong lại thi triển kiếm pháp từng dùng ban nãy, cũng vẫn không có hiệu quả. Hắn vững tin võ công của mình không lui bước, nhưng không biết vì sao chiêu số lại vô dụng.

Giả Vân Phong hoảng loạn trong lòng, bởi vì tình huống này quá không bình thường. Chỗ mấu chốt nhất là, khí cơ cảm ứng của hắn cũng hoàn toàn mất hiệu lực. Bắt đầu từ ban nãy, Giả Vân Phong đã không thể phát giác được động tĩnh của Minh Phi Chân. Hắn giống như không nhúc nhích, thế nhưng, cho dù hoàn toàn bất động, cũng không nên như thế. Khí cơ cảm ứng của Giả Vân Phong bao phủ trên người Minh Phi Chân, lại như nhìn thấy một tảng đá hoặc là cây gỗ hình người, căn bản không có chút phản ứng khí mạch nào.

Phảng phất trên thân Minh Phi Chân có cái gì đó đang cự tuyệt bị thăm dò, cự tuyệt bị nhận biết. Giống như có một lớp sương mù phiêu tán trên người hắn. Lớp mê vụ quá khứ lại xuất hiện một lần nữa. Khoảng cách hắn tưởng rằng đã đuổi kịp lại bị kéo dãn ra.