[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 174: Sắp tới niên quan


"Lão đại đi thong thả."

Tiễn biệt lão đại ở cửa lớn, ta ngạo mạn ung dung dạo bước trở lại phòng mình.

Nhìn góc đông bắc của gian nhà, cười nói: "Cao nhân phương nào giá lâm, sao không xuống gặp mặt." Trong lúc nói chuyện với lão đại, có người tiềm nhập vào phòng ta. Công phu khinh thân của người này cực kì cao minh, lão đại không thể phát giác được nửa điểm. Lão đại ở Lục Phiến môn cả ngày, nếu mục tiêu là nàng thì không cần tốn sức từ bên ngoài tiến vào phòng ta. Mục tiêu nhất định là ta.

Lúc ấy ta bất động thanh sắc, chính là vì lúc này một đối một với hắn.

"Các hạ chậm chạp chưa đi, xem ra cừu oán với ta cũng không nhỏ a."

Câu nói này dùng truyền âm nhập mật, vừa vặn đến vị trí người kia. Giữa xà nhà mơ hồ nhìn thấy một góc áo đen.

Người kia không lên tiếng, đột nhiên rớt xuống khỏi xà nhà như dạ tinh vẫn lạc trực trụy phàm gian. Xà nhà cách xa mặt đất, nhưng cú rơi này lại phảng phất từ tinh hà rơi thẳng xuống, đó là hoàn toàn thả lỏng thân thể, không dùng sức chút nào. Khinh công điêu luyện thực sự hiếm thấy.

Nhưng đây không làm cho ta giật mình nhất, làm cho ta giật mình nhất, chính là khinh công này. . . Do ta sáng tạo a!

"Sao ngươi biết Dạ Bộ! ?"

Người kia vẫn không nói chuyện, thừa dịp ta giật mình mà từ cửa sổ lao ra ngoài, ta thì đứng tại chỗ không đuổi theo. Bằng mấy lần thân pháp, ta có thể đoán được đại khái trình độ khinh công của hắn, nếu không tiến vào thần thông chi cảnh, ta chỉ nắm chắc bắt được trước khi hắn chạy ra khỏi Lục Phiến môn đại viện. Nhưng không nắm chắc thời điểm bắt hắn không bị người khác trông thấy

Ta không thể làm gì khác hơn là hắng giọng kêu to: "Có thích khách! !"

Thân ảnh người kia cứng lại, quay đầu lại trừng mắt nhìn ta, dường như muốn nói 'Xem như ngươi lợi hại'.

Không bao lâu sau, bên ngoài truyền đến thanh âm động thủ binh binh bang, lúc ta chạy tới, trong viện chỉ còn lại mười mấy bộ khoái bị đánh thất điên bát đảo. Đưa mắt nhìn về nơi xa, không còn thấy bóng dáng người áo đen kia.

Trong lòng ta nhủ thầm: Người này là ai? Vì sao biết Dạ Bộ ta tự sáng tạo? Võ công này ta chỉ dạy cho nhị sư đệ cùng tiểu lục tử, bọn hắn sẽ không xảy ra chuyện chứ. Tiểu lục tử đang du lịch, nhị sư đệ còn ở Dạ La bảo a. Không nên tới lúc này mới đúng.

Ta đau khổ suy nghĩ, nhưng không đạt được đáp án gì. Đành phải bỏ qua, đi sửa sang y quan, chuẩn bị vào cung gặp hoàng thượng.

* * * * * * * * * * * *

Nghe nói gần đây kinh thành có ba đại sự.

Một là Tranh vương sa lưới, xử quyết thế nào. Tranh vương là con ruột của hoàng hậu, từ trước đến nay hoàng thượng tôn kính hoàng hậu, dự đoán không đến mức chém đầu răn chúng. Nhưng đây là tội lớn mưu phản a, mặc dù bản triều không có những tội phạt tru cửu tộc như Bắc Cương, thế nhưng một khi liên quan đến mưu phản, tuyệt đối là chém đầu cả nhà. Cho dù thân phận Tranh vương đặc thù, nhẹ cũng là giam cầm trăm năm, đến khi người ngựa không biết. Đây cũng là vì đương kim hoàng thượng mềm lòng, nếu vào tay hoàng đế lòng dạ ác độc hơn, đừng nói là Tranh vương bị giam cầm, ngay cả hoàng hậu cũng bị liên lụy vì không biết dạy con. Chuyện này chẳng những làm hoàng thượng đau đầu phiền lòng, thậm chí đông đảo bách tính cũng rửa mắt mà đợi. Hoàng tử đầu tiên tạo phản của bản triều, sẽ có hạ tràng như thế nào.

Thứ hai là, thiếu chủ Kim Ngân tông một trong Bạch Vương thất quan tuổi trẻ tài cao, thế mà mấy tháng trước thay thế vị trí lão tông chủ, không đến ba mươi tuổi đã trở thành đương chủ Bạch Vương thất quan, có thể nói là xưa nay chưa từng có. Dựa theo lệ cũ, Bạch Vương thất quan đương chủ giao thế phải vào cung diện thánh, tự mình tiếp nhận đất phong cùng danh hiệu thánh thượng ban phát. Gần đây vị thiếu chủ kia đã xử lý thoả đáng sự vụ môn nội, đang muốn vào kinh diện thánh. Chẳng qua trong mắt của ta, đây cũng là một quái sự, cơ hồ không dễ giải thích hơn chuyện Long Tại Thiên bị giáng chức.

Ta biết lão tông chủ Kim Ngân tông a. Tính tình sảng khoái, tinh thần quắc thước, một lão gia tử đi bộ cũng hổ hổ sinh phong. Hắn tập nội công đã lâu, tu vi thâm hậu, theo lý thuyết sống thêm ba bốn mươi năm cũng không có vấn đề gì a. Tuổi nhi tử hắn cũng không lớn, sao lúc này đã quyết định giao tuyệt.

Thứ ba mà nói, đó chính là lời hoàng thượng đã nói ở Phi Ngư bình. Hắn nói người chiến thắng Ngự Tiền Luận Võ có thể cưới Hồng Trang công chúa, phong làm Hồng Trang phò mã. Mặc dù ta luôn cảm thấy đây là chủ ý ngốc, thế nhưng vẫn là lời hoàng thượng nói. Ngự Tiền Luận Võ bị cắt ngang, nhưng ý định gả nữ nhi của lão nhân gia người không dừng lại. Nghe nói gần đây muốn chọn lựa phò mã một lần nữa. Nếu ta nói, mặc dù Hồng Trang công chúa hơi khác Tĩnh An công chúa, nhưng cũng là đại mỹ nhân, làm người chính nghĩa quyết đoán, tùy tiện gả cho một thanh niên tài tuấn thì thật đáng tiếc. Ta suy nghĩ những việc này, chỉnh xong y quan, đi tới hoàng cung.

Bước lên Chu Tước đại đạo, có cảm giác sống hai đời người. Đương nhiên mỗi lần ở trong nhà không ra khỏi cửa quá mười ngày, ta đều có cảm giác này, cho nên cũng không kì lạ. Sau hơn hai mươi ngày, đây là lần đầu tiên ta đi ra ngoài vào ban ngày, vừa ra đường lập tức giật nảy mình.

Lần gần nhất ta dạo phố đã là gần một tháng trước, khi đó mới tháng mười một, tuyết đầu mùa rơi sớm, hàng hóa bán trên đường cái không khác gì bình thường.

Lúc này nhìn lại, mấy trăm cửa hàng nhà nào cũng thay đổi diện mạo.

Nhà nào cũng đã viết xong câu đối xuân, treo lên. Cửa hàng nào cũng lấy giấy đỏ làm nền, dùng chữ màu đen viết lên đủ loại lời cát tường.

Từ khi bước trên đường, tiếng pháo nổ liên tục không dứt, có thể thấy mảnh giấy màu đỏ chót bay theo khói mù khắp nơi, mấy tiểu hài mặc quần yếm, búi tóc chải đôi chạy trên đường, người lớn đuổi theo phía sau. Cũng không phải muốn ngăn cản bọn hắn, chỉ là sợ bọn hắn té.

Lúc này trên Chu Tước đại nhai ngựa xe như nước, nam nữ đến mua đồ tết, tình lữ đi dạo phố, không ai nhàn rỗi.

Càng gần cuối năm, vị tết càng nồng đậm.

Đã bao lâu rồi ta không ăn tết .

Ngày xưa trên Đại La sơn, ta bệnh lâu nằm giường. Lúc đến niên quan, các sư đệ sư muội đều cùng nhau đến Đại La sơn thôn chơi với thôn dân.

Chỉ có ta bởi vì bị bệnh liệt giường dậy không nổi, cô đơn một mình. Khi đó tiểu sư di sẽ cười đi vào phòng ta, trong tay còn bưng một bát chè trôi nước nóng hầm hập. Nói là một người ăn không ngon. Sau khi đút ta ăn hơn nửa bát, nàng mới miếng nhỏ miếng nhỏ ăn những viên còn lại đã nguội đi rất nhiều, nhưng ăn rất ngon miệng. Nàng nói chè trôi nước phải ăn cùng người nhà. Nàng không có người thân, ta giống như người nhà của nàng.

Nghĩ tới đây trong lỗ mũi ngửi được vị ngọt riêng biệt của gạo nếp hỗn hợp với nhân bánh hạt vừng.

Cách đó không xa, một đại nương đang xoa mì cán bột, hòa nhân bánh hạt vừng với mỡ heo vừa bóp vừa quay, một viên chè trôi nước tròn vo đã làm xong. Đây là một quán chè trôi nước.

"Đại nương, cho chén chè."

Đại nương bán chè trôi nước cười híp mắt, dáng vẻ hoan hỷ: "Ôi ôi tiểu hỏa tử, trông ngươi vạm vỡ như thế, một bát đủ không?"

Hùng đại nương nói chuyện, tay cũng không nhàn rỗi, khẽ động tay nguyên một đám chè trôi nước tròn vo mập mạp trắng như tuyết thành hình, nhao nhao nhảy xuống nước sôi.

Ta cười nói: "Dù sao cũng phải nếm thử chứ."

"Chè trôi nước của Hùng đại nương ngươi nổi danh gần xa, chân tài thực học, lượng đủ vị ngay. Trên Chu Tước đại nhai này, không ai không biết. Đến, một bát mười viên, hai văn tiền."

"Ta vẫn muốn nhìn tay nghề ngài một chút."

Vừa nhìn mười viên chè trôi nước phát ra quang trạch nhu hòa nhàn nhạt như châu ngọc, thủy quang chiếu sáng hương khí, đối chiếu cảnh tượng phố phường nhiệt náo. Ta bưng bát nhưng không động thìa.

Hùng đại nương tiếp tục gào to rao hàng, không để ý tới ta, lại một chén canh tròn xuất nồi. Lúc đi ngang qua ta nói một câu: "Nhớ nhà thì đến đây ăn, ăn tết nha, ai không ăn chén trè chôi nước?"

Ta sửng sốt hồi lâu, mới bỏ một viên chè trôi nước vào trong miệng, cắn vỏ gạo nếp, nhân bánh ấm áp bên trong chảy vào miệng, hỗn hợp với gạo nếp, trong ngọt có chút mặn. Ta yên lặng ăn hết một bát.

"Ăn ngon." Ta gật đầu như giã tỏi, "Chè trôi nước của ngài, là ngon thứ hai ta từng ăn."

"Đúng thế." Hùng đại nương cười híp mắt lấy chén về, "Chè trôi nước ở đâu ngon hơn ở nhà."

Không sai.

Vô luận những thứ khác ăn ngon thế nào, ta vẫn nhớ chén chè trôi nước tiểu sư di cho ta ăn khi đó nhất.

Ta hơi nhớ nhà, hơi nhớ người nhà.

Mỗi ngày hội nhớ người thân, chính là cảm thụ như vậy a?

Trạng thái này không thể được, ta cần bổ sung nguyên khí.

Trong mắt ta bắn ra hai đạo quang mang lửa nóng, lao vào phố xá sầm uất.

Chân giò hầm tương! Ta tới! ! !