[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 176: Đường vào triều dài đằng đẵng (hạ)


"Khóc? Nàng khóc mắc mớ gì đến bản công tử? Con đường này bản công tử đang đi, thấy ngươi có mấy phần tư sắc, ngươi mau nhường đường, bản công tử không chấp nhặt với ngươi."

Nhưng Tô Hiểu không để ý tới hắn, dỗ dành tiểu nữ hài trong ngực, chỉ chốc lát sau chọc cho nàng nín khóc mỉm cười.

"Đại tỷ tỷ, người này thật dữ nha."

"Đúng vậy a, đầu óc là thứ tốt, nhưng đầu óc người này có vấn đề. Còn có, ta không phải đại tỷ tỷ a. Ta là đại ca ca."

Tiểu nữ hài dựa vào ngực Tô Hiểu, ngửi mùi thơm trên người hắn, nghiêng đầu nhỏ nói: "Đại tỷ tỷ? Đại ca ca?"

Công tử áo trắng lãnh đạm nói: "Ngươi nói đầu óc ai có vấn đề?"

Tô Hiểu cũng không thèm nhìn hắn, vuốt mái tóc mềm mại của tiểu nữ hài: "Ai đi đường không biết rẽ, đầu óc người đó có vấn đề. Đường là của mọi người, vài tên cậy mình có chút tiền liền xem thường người khác? Người nha, nếu không biết tôn trọng người, có bao nhiêu tiền cũng vô dụng. Phải không a."

Tiểu nữ hài cười theo nói: "Ân! Đúng thế!"

Công tử áo trắng cười lạnh một tiếng, từ trong ngực móc ra một nắm vàng vụn, chậm rãi nghiêng bàn tay, viên vàng lạch cạch lạch cạch rơi xuống mặt đất. Mấy tiểu thương tinh mắt nơi xa vội vàng chạy qua bên này. Người sau theo tới, lập tức lại cướp thành một đám.

"Thấy chưa, không phải bản công tử xem thường những người này. Bọn hắn tự nguyện cầm tiền của ta. Bọn hắn cần tôn trọng sao?"

Tô Hiểu y nguyên không thèm nhìn hắn: "Ôi ôi, còn nói mình có đầu óc. Ném tiền trên đường đương nhiên sẽ bị người nhặt đi a. Hài tử ba tuổi cũng biết, không biết gia hỏa lớn đầu rồi mà cái gì cũng không hiểu này ở đâu chui ra." Nhất thời người nhặt vàng xung quanh cười to. Mặc dù bọn hắn cười, nhưng trong lòng không khỏi coi công tử có tiền này là loại oan đại đầu dùng vàng đổi thể diện. Chẳng những không có nửa điểm kính ý, trái lại còn cảm thấy người này không phải ngu bình thường. Công tử áo trắng không nhịn được nữa, hừ một tiếng: "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, hảo ngôn thì ngươi không nghe."

Công tử áo trắng nhấc tay, một luồng chưởng phong lao ra, Tô Hiểu chợt cảm thấy hai chân như đi trên mây, vội vàng ngưng khí trầm xuống, ổn định thân thể. Minh Phi Chân dạy Tô Hiểu nội công tâm pháp, tháng này Tô Hiểu rất có tiến cảnh, chưởng phong từ một chưởng tiện tay của công tử áo trắng không thể mang hắn đi.

Công tử áo trắng biến sắc: "Không nhìn ra còn là người luyện võ, ngươi cố tình gây phiền cho bản công tử phải không!" Dứt lời đột ngột duỗi tay, một chưởng đánh nhanh ra. Tô Hiểu ôm đứa bé trong ngực nên phản ứng mất linh, vậy mà đứng tại chỗ không né tránh. Một chưởng này thủ pháp cực nhanh, mắt thấy chắc chắn ăn đòn. Vào lúc này, công tử áo trắng bỗng cảm thấy một đạo đao phong sắc bén phía sau lưng.

Công tử áo trắng không hoảng không loạn, khuỷu tay hơi trầm xuống, bàn tay chếch xuống vẽ nửa vòng tròn, vừa vặn đập vào đao gỗ của Hồng Trang công chúa.

Hồng Trang công chúa vốn có ý định xuất thủ giáo huấn tên hoàn khố tử đệ này, mắt thấy Tô Hiểu cùng hài tử gặp nạn, đương nhiên rút đao tương trợ.

Tô Hiểu thấy có người hỗ trợ, vội vàng ôm hài tử ra khỏi chiến cuộc.

Hồng Trang công chúa bổ liền ba đao, khí lực bình quân, bản thân công tử áo trắng cũng dùng đao, hiểu rõ đao pháp đối phương cao minh nên không dám dùng tay tiếp. Nhưng cũng không lẩn tránh chật vật, hắn vội vã quay một vòng, lấy vỏ đao chặn đao của công chúa.

Sau ba đao Hồng Trang công chúa dò ra được nội lực đối phương thâm hậu, nội tình võ công cũng vô cùng tốt. Còn chưa chính thức động thủ đã lường trước phải có một phen ác chiến. Tuy nàng là công chúa thân thể thiên kim, nhưng luyện võ từ nhỏ, thời điểm động thủ tuyệt không lấy thân phận đè người. Nắm chặt đao gỗ trong tay, ngưng thần đối phó.

Công tử áo trắng thấy công chúa lại đột nhiên cau mày, trên dưới đánh giá một phen như tính giá trị hàng hóa. Từ hai chân thon dài thẳng tắp đến eo thon, thời điểm đến bộ vị phình phình ở ngực quả thực hai mắt sáng lên, thấy thế toàn thân Hồng Trang công chúa phát lạnh.

"Hắc, không ngờ người còn chưa tới, đã sớm gặp chính chủ."

Công chúa không biết hắn nói cái gì, lại nhìn hắn rút bảo đao bên hông ra. Quả nhiên thanh bảo đao hoa lệ có giá trị không nhỏ này thích hợp để trang trí hơn. Mặc dù đao này có chuôi kim loại, mũi nhọn nhưng vẫn là thanh đao chưa mài.

"Nếu đã gặp, không ngại thử xem ai mạnh hơn. Xem bản công tử có thể ngăn chặn ngươi hay không?"

Hồng Trang công chúa không rảnh bận tâm hắn nói cái gì. Công tử áo trắng vừa cầm đao nơi tay, lập tức trở nên khác biệt, uy thế đột nhiên tăng lên.

Một phát trảm nhanh qua, Hồng Trang công chúa không chút nghĩ ngợi nâng đao tiếp đón, song đao chạm vào nhau, vang lên một tiếng keeng hai người đều thối lui một bước. Đều thầm cảm thấy kinh ngạc. Công tử áo trắng thầm nghĩ: Nghe nói năm nay nàng không quá mười tám mười chín tuổi, công lực đao pháp lại tinh thuần như thế, quả thật hiếm thấy.

Hồng Trang công chúa thì thầm nghĩ: Cây đao này nhìn qua hoa lệ rêu rao, trông như đao cùn, kì thực là một thanh bảo đao phối hợp với đao pháp của hắn. Mũi cùn của đao này hợp với người đánh giáp lá cà nhất.

Công tử áo trắng nâng đao lại đến, lần này nhanh hơn lúc trước rất nhiều. Không ngờ mỗi một đao của Hồng Trang công chúa đều đuổi kịp. Hai lưỡi đao vừa chạm lại chợt tách. Hai người đồng thời so đấu nhãn lực, lực tay, lực đạo, tốc độ, khuôn mẫu, ngươi công ta một đao, ta công ngươi một đao, ngươi tới ta đi đánh nhau như một cơn gió lốc.

Thanh âm tạo ra khi lưỡi đao giao kích như đốt pháo ngày tết, vô số âm thanh giao kích vang lên trong không trung. Chưa được bao lâu đã đánh hơn hai trăm đao.

Công tử áo trắng thấy đối phương không mệt mỏi chút nào, trong kình lực mơ hồ lộ ra sinh cơ bừng bừng, hiển nhiên nội công đối phương cũng hùng hậu, không thể khinh thường. Đánh mạnh một đao rồi đột nhiên lui lại, Hồng Trang công chúa cũng không đuổi theo, xem hắn muốn chơi trò xiếc gì.

Công tử áo trắng lui lại ba bước, tiện tay ném bảo đao giá trị liên thành đi, hô một tiếng: "Lấy 'Vân Đầu' cho ta!" Sáu gia nô lập tức lấy ra một cái hộp từ trong xe ngựa, cầm ra một thanh đại đao màu xám, lưỡi dày bản rộng, nhìn nặng nề phi thường. Hiển nhiên là đao dùng để cường công.

Công tử áo trắng nhận lấy đao, cười lạnh một tiếng: "Muốn đầu hàng bây giờ còn kịp!"

Giơ cao đại đao, nhanh như gió lốc một đao chém qua, chính là chiêu số công gấp. Hồng Trang công chúa đỡ lấy một đao này mới phát giác không đúng. Nhưng không kịp hối hận.

Đại đao màu xám đao chiêu cuồn cuộn không dứt, phảng phất ngân hà xuống đất, lại nhập Trường Giang chảy về hướng đông, thế công không dừng lại một khắc.

Hồng Trang công chúa bị đánh cho liên tục bại lui, không dám chính diện giao thủ. Bản thân nàng không có việc gì, đao gỗ trong tay lại sắp bị đại đao đối phương chẻ thành cây gỗ. Võ công hai người còn chưa thấy cao thấp, binh khí đã phân ra ưu khuyết.

Đại đao nặng nề sắc bén, đao gỗ cứng của Hồng Trang công chúa lấy nhanh sắc làm chủ, lưỡi đao không dày, đối chiến với đao cùn còn có thể kiên trì, với đại đao như vậy thì không có biện pháp.

Hồng Trang công chúa phải vào cung, cho nên không mang tùy thân bội đao, chuôi đao gỗ cứng này nếu không ỷ vào chân khí của Hồng Trang công chúa phụ trợ, chỉ sợ ngay cả ba đao đầu cũng không chịu được. Nhưng lúc này vẫn chống đỡ không nổi, bị công tử áo trắng một đao chém đứt.

Công tử áo trắng đang đánh hăng, mắt thấy đối phương đã thua, nhưng chưa dừng tay, quát lớn: "Hết cách!" Đại đao hổ hổ sinh phong, liên tiếp bổ ra tám đạo đao phong vây quanh Hồng Trang công chúa. Công chúa không dám lấy huyết nhục đụng chạm lưỡi đao, đành phải lui lại. Đao phong đi qua, cơ hồ sắp cắt vỡ quần áo.

"Tặc tử ngươi dám! !"

Công tử áo trắng chợt thấy một trận sóng nhiệt đánh tới, như lửa tạt vào mặt, không biết là vật gì, trước tiên hồi đao tự vệ. Chỉ thấy một nam tử anh tuấn rắn rỏi mặc trang phục xanh đậm gần đen, phát chưởng ngoài một trượng, chưởng lực như lửa, người này hét lớn một tiếng: "Cuồng đồ lớn mật, có biết đây là nơi nào! Vị này lại là người nào không!"

Nam tử hoành không vọt đến giữa hai người như ngỗng trời, dừng chân rất ổn định.

Công tử áo trắng biết là người này giở trò, tâm niệm điện thiểm, đưa đao qua tay trái nghịch thế chém ra. Người tới không ngờ đao pháp công tử áo trắng có dị biến kỳ dị như thế, nhanh chóng thối lui. Trước khi rơi vào tuyệt lộ lại lao lên biến chưởng, làm một chiêu Hồng Tụ Đao Pháp 'Thay mận đổi đào', đao ra quét sạch sáng tối, đao chiêu biến hóa của công tử áo trắng lập tức bị trở ngại.

Hồng Trang công chúa được người này tương trợ một hơi, biết công tử áo trắng này sẽ lại đến, vội vàng vận công muốn ứng chiến.

Nhưng công tử áo trắng đột nhiên dừng tay, lui lại một bước dài kéo dãn khoảng cách, đao trong tay hắn hất lên, liệt diễm đốt trên đao phảng phất bị hắn tiện tay vung đi, sóng nhiệt xung quanh liền phong lưu vân tán.

Công tử áo trắng cau mày nói: "Hồng Tụ Đao! Ngươi là người phương nào? Có quan hệ gì với Tương Tư hạp Bạch gia?" Môn phái hắn xuất thân quen biết nhiều năm với Tương Tư hạp, không hỏi rõ ràng không dễ làm việc.

"Không có quan hệ gì với ngươi."

Thanh niên mặc áo xanh lạnh lùng này chính là Đường Dịch.

Thân ảnh Tô Hiểu lộ ra sau lưng Đường Dịch, đương nhiên là Tô Hiểu gọi Đường Dịch ở phụ cận tới cứu mạng. Tô Hiểu chưa từng gặp công chúa, Đường Dịch thì từng gặp trong hoàng cung. Vừa thấy công chúa đang đánh nhau với người, đánh thắng dĩ nhiên không sao, nhưng mắt thấy sắp thua, Đường Dịch không thể ngồi nhìn mặc kệ công chúa bị người khi dễ. Thế là phẫn mà xuất thủ.

Đường Dịch nhìn chằm chằm công tử áo trắng, thản nhiên nói: "Ngươi có biết vị này là nhị điện hạ của đương kim hoàng thượng, Hồng Trang công chúa không. Các hạ người phương nào? Dám dụng binh trước mặt điện hạ?"

"Ta là người thế nào không phải chuyện của ngươi." Công tử áo trắng khá hứng thú nhìn thoáng qua Đường Dịch, "Ngươi là ai? Xưng tên ra."

Đường Dịch bảo hộ trước người công chúa nói: "Lục Phiến môn bộ khoái, Đường Dịch."

Công tử áo trắng hơi ngẩn ra, lập tức cười ha ha, tiện tay ném đại đao đi, sau lưng tự có người tiếp được.

"Ha ha ha ha, ta tưởng là ai, nguyên lai chỉ là một bộ khoái cỏn con? Mặc dù Hồng Tụ Đao của ngươi là nhất tuyệt, nhưng bản công tử đã sớm nghiên cứu mười phần thấu triệt, không sợ uy lực Minh Ám quyết của ngươi."

"Ngươi có thể thử." Đường Dịch thản nhiên nói: "Mỗi ngày ta đều tìm người để đánh, ngươi không ngại thử xem."

Công tử áo trắng lộ ra biểu tình nóng lòng muốn thử. Nhưng người phía sau hắn đột nhiên qua nói: "Công tử, chỉ sợ sẽ trễ giờ."

Công tử áo trắng nhìn sắc trời, trong lòng hơi rét, quả thực không được phép bỏ lỡ cuộc hẹn ngày hôm nay. Thế là cười lạnh một tiếng: "Ngươi gọi Đường Dịch? Ta nhớ kỹ ngươi, lần sau đánh không muộn." Ánh mắt đảo qua khuôn mặt thanh lệ tuyệt tục của Hồng Trang công chúa, không khỏi cười nói: "Mỹ nhân nhi, chúng ta sẽ rất nhanh gặp lại. Đến lúc đó, tính tình nóng nảy này của ngươi phải sửa lại, ha ha ha ha."

Hồng Trang công chúa quăng chuôi đao trong tay ra, tức giận nói: "Nếu không phải binh khí không bằng, ngươi vị tất có thể thắng ta!" Tô Hiểu đột nhiên thò đầu ra từ sau lưng Hồng Trang công chúa: "Đúng thế, đúng thế! Ngươi đánh nhau cũng không công bằng!"

Công tử áo trắng lại ngửa mặt lên trời cười to, ngồi lên xe ngựa, từ từ nghênh ngang rời đi. Phương hướng hắn đi, lại là hoàng cung.

Đường Dịch nhìn hắn đi xa, quay đầu lại hướng công chúa quỳ xuống nói: "Điện hạ, vi thần cứu giá chậm trễ, xin ngài thứ tội."

Tô Hiểu thấy hắn như thế, như lôi oanh đỉnh nói: "Vị, vị cô nương này là nhị điện hạ? !"

"Cô nương cái gì? Phải gọi là điện hạ."

Tô Hiểu vội vàng lui lại một bước định hành lễ, Hồng Trang công chúa thản nhiên nói: "Không sao cả, nơi này là ngoài cung không cần hành lễ. Vừa nãy may mà có các ngươi trợ giúp, nếu không ta cũng không biết phải làm thế nào."

Hồng Trang công chúa nhìn Đường Dịch, gật đầu một cái nói: "Ngươi là Đường Dịch, bản cung từng nghe nói về ngươi. Nghe nói ngươi xuất thân Bắc Hải Minh Kính cung, thời điểm Ngự Tiền Luận Võ, từng đánh bại Thiết Hàn Y, thậm chí Long Tại Thiên cũng không phải là đối thủ của ngươi. Hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền, nếu ngang tay mà đánh, ta cũng không bằng ngươi. Tại Phi Ngư bình ngươi biểu hiện rất tốt, bên ngoài Ngự Thư phòng cũng thế. Qua chút thời gian, ta sẽ bẩm báo chuyện ngày hôm nay cho phụ hoàng, nhất định thưởng lớn."

"Đa tạ điện hạ."

Công chúa quay qua Tô Hiểu, nghi hoặc nhìn y phục võ quan của hắn.

"Vị cô nương này, ngươi là. . ."

"Ta không phải cô nương!"

Tô Hiểu vội vàng giải thích: "Điện hạ, ta là. . . Thần là Tô Hiểu, Lục Phiến môn nhậm chức, là, là. . . Là bách hộ." Tô Hiểu không quen dùng giọng quan, nói đến phần sau chọc cho công chúa cười khẽ, Tô Hiểu cũng không xấu hổ, chỉ hơi ngượng ngùng thè ra chiếc lưỡi màu anh đào, sờ đầu nhỏ cười lên.

Hồng Trang công chúa nói: "Ngươi chính là Tô Hiểu a. Bản cung cũng biết ngươi."

"Điện hạ biết thần?"

Hồng Trang công chúa che miệng cười nói: "Cung nga thái giám trong cung, bao gồm hậu cung phi tần, phàm là từng thấy ngươi đều khen không dứt miệng. Nói ngươi như Phan An, là quan viên tuấn mỹ nhất từ trước tới nay của bản triều. Ân, bản cung nhìn a, đây còn là nói bớt. Nếu ngươi chưng diện, ngay cả nữ tử cũng không bằng ngươi."

Tô Hiểu gãi gãi hai má trắng như tuyết, hơi bối rối nói: "Ta nào có tốt như vậy a."

"Theo ta, truyền ngôn vẫn không chính xác, ngươi tâm địa thiện lương, không quan tâm an toàn của bản thân xả thân cứu giúp nhi đồng, thực sự hiếm thấy. Những chuyện này ta đều nhìn trong mắt, Tô bách hộ, tương lai nếu có phiền toái, cứ tới tìm bản cung."

Tô Hiểu nghe được cảm thấy mình vừa có một chỗ dựa lớn, vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn điện hạ!"

"Hai vị đi trên con đường này, là dự định vào hoàng cung a?"

Đường Dịch cung kính nói: "Hoàng thượng có chỉ, muốn triệu kiến chúng ta. Chúng ta đang phụng chỉ vào cung."

"Ta nói rồi, thời gian này đi hướng này, cũng chỉ có nguyên nhân này." Hồng Trang công chúa cười nói: "Nếu như cùng đường thì đi chung với bản cung, thế nào?"

Đường Dịch còn chưa lên tiếng, Tô Hiểu gật đầu cười nói: "Tốt! Ta nghe rất nhiều tiểu tỷ tỷ trong cung nói nhị điện hạ người rất tốt. Ngài đúng là người tốt, vừa nãy nếu không có điện hạ ngài, ta cùng đứa bé kia đã bị thương."

Hồng Trang công chúa chúa khẽ giật mình, tuy nàng không ra vẻ công chúa, nhưng Tô Hiểu càng không để quân thần khác biệt vào trong mắt, thoải mái đi cùng một đường với công chúa.

Đường Dịch thấy hai người đi xa, nhìn sắc trời, thầm nghĩ: Đại ca, không phải ta không đợi ngươi. Là Tô Hiểu không đợi ngươi.

Cũng yên lặng đi theo.