Tam Thốn Nhân Gian - Sưu Tầm

Chương 17: Chỉ đì mỗi hệ Chiến Võ bọn ta


Dịch: Cà Rốt

Biên:

Nguồn: Bachngocsach.com

Là nơi được hoan nghênh nhất của hệ Chiến Võ, cũng là trường huấn luyện quan trọng nhất, gánh đỡ toàn bộ tài chính của cả hệ, Nham Tương Thất đúng là có những điểm khác biệt, dưới lòng đất là một hỏa mạch dung nham xuyên suốt từ trên đỉnh núi xuống dưới, điểm cuối cùng chính là hồ Thanh Mộc.

Chỗ này có lịch sử lâu đời, sử sách có ghi chép lại: Hàng ngàn năm trước, ở đây không hề có hồ nước mà chỉ có một ngọn núi lửa vô cùng khét tiếng.

Ngày nay địa hình đã đổi thay, tạo ra hồ Thanh Mộc, hỏa mạch cũng chôn vùi dưới lòng đất, tới khi xuất hiện đạo viện Phiêu Miểu, kỷ Linh Nguyên bắt đầu, mới có thể tái sử dụng công năng của nó, tạo thành Nham Tương Thất của hệ Chiến Võ.

Nơi này chiếm một diện tích rộng lớn, nhìn từ xa giống như một cái đầu thú khổng lồ.

Ở mi tâm của đầu thú có một đồ đằng hỏa diễm, dù trong đêm cũng bùng cháy, dường như không bao giờ tắt, cái miệng thú chính là lối vào lòng núi Chiến Võ, bên trong có hơn trăm phòng chuyên dùng để đóng cửa tu luyện.

Mỗi phòng đều bố trí trận pháp, khi mở trận pháp ra sẽ dẫn nhập địa hỏa, làm cho nhiệt độ trong phòng đạt mức nóng khủng khiếp.

Giới thiệu sơ qua như vậy, đại đa số người đi vào Nham Tương Thất đều ở cảnh giới Khí Huyết đại viên mãn, muốn mượn lực nhiệt ở đây, phong bế lỗ chân lông toàn thân, hỗ trợ việc tiến nhập cảnh giới Phong Thân.

Tam đại cấp độ của Cổ Cõ Cảnh cũng chỉ là bước khởi đầu, mục đích chính là tôi luyện cơ thể đạt mức độ hoàn hảo, tràn đầy khí huyết sinh mệnh, đặt nền móng cho những biến hóa kinh thiên cá chép hóa rồng.

Cấp độ Phong Thân là phong bế toàn bộ lỗ chân lông, ngăn cách hẳn với bên ngoài, khí huyết hòa làm một vào nội thể, không để tán ra ngoài chút nào, sau khi đạt tới cấp độ này, lực lượng cơ thể không những vượt xa Khí Huyết Cảnh mà còn tạo tiền đề đi tới cảnh giới Bổ Mạch.

Cũng chính vì những đặc điểm như vậy của Phong Thân Cảnh nên Nham Tương Thất có tác dụng hỗ trợ rất lớn, thậm chí về lý thuyết mà nói: Chỉ cần có đủ sự kiên trì, tìm đường sống trong cõi chết, tăng nhiệt hỏa mạch lên một mức nào đó thì dưới áp lực nhiệt độ đó, một là sẽ chết nóng, hai là đột phá Khí Huyết thành công, đạt cảnh giới Phong Thân!

Tuy nhiên những kẻ gan lỳ như vậy cũng không nhiều, nói chung kẻ nào trụ qua một canh giờ đã được coi là lợi hại, như Trác Nhất Phàm cũng chỉ có thể trụ được ba canh giờ mà thôi.

Lịch sử đạo viện Phiêu Miểu tính từ khi bắt đầu kỷ Linh Nguyên đã được khoảng ba mươi lăm năm, chỉ có duy nhất một người kiên trì bế quan suốt ba ngày ba đêm trong Nham Tương Thất, tạo ra một kỷ lục đến nay vẫn chưa được phá.

Đó chính là Tổng thống Liên Bang nhiệm kỳ trước, nghe nói sau khi rời Nham Tương Thất, lão này đã tuyên bố một câu làm chấn động cả đạo viện Phiêu Miểu, đến nay được chọn làm slogan của hệ Ngộ Đạo, là câu nói được biết bao người hâm mộ:

"Ta đã ngộ đạo!"

Giờ này là nửa đêm, lúc bóng hình Vương Bảo Nhạc ầm ầm lao tới, phi thẳng vào trong miệng thú, có không ít người vẫn đang tu luyện ở Nham Tương Thất. Cho dù vắng hơn ban ngày nhưng số phòng có người cũng đạt trên chín thành, trên những tấm biển treo ở cửa phòng, chỉ có bảy tám cái là đèn không sáng.

Khu vực phụ cận đầu thú cũng có nhiều người ra vào, thực ra ở đây không có ai trực, ai muốn vào phòng bế quan thì chỉ cần có thẻ học sinh là xong.

Còn vụ chi phí linh thạch thì cũng thanh toán bằng thẻ học sinh, từ trước tới nay cũng chưa có bất kỳ kẻ nào dám quỵt nợ mấy đại hán võ biền của hệ Chiến Võ.

Dù có nhiều người ra vào Nham Tương thất, nhưng tốc độ của Vương Bảo Nhạc quá nhanh nên nhiều kẻ chỉ cảm giác thấy một cơn gió vụt qua, căng mắt ra cũng chỉ thấy một gã béo màu đỏ chót lao tới, khuôn mặt cụ thể của kẻ đó ra sao thì không ai thấy rõ.

Tuy nhiên Vương Bảo Nhạc vẫn đánh giá thấp sự nổi tiếng của mình...

"Ta mới thấy một cục thịt đỏ chót..."

"Nhìn quen quen...Hình như ta đã từng thấy tên này..."

Mấy tên học sinh hệ Chiến Võ chuẩn bị rời đi, lúc này cả đám đang nhao nhao bàn luận, sau vài ánh mắt nhìn nhau, cả lũ đều trố mắt lên hết cỡ:

"Vương Bảo Nhạc!!! Hắn lại béo ú ra rồi!"

Bên ngoài còn đang hô lên kinh ngạc, Vương Bảo Nhạc đã chạy tuốt vào sâu bên trong, hắn tìm một căn phòng trống rồi lấy thẻ học sinh ra mở cửa, phải khó khăn lắm mới nhét được đống thịt mỡ chui qua cửa, vào trong rồi hắn mới thở phào một cái, đóng cửa lại.

"Nếu mập hơn chút nữa thì không thể lọt qua cửa rồi...!"

Vương Bảo Nhạc xoa xoa cái bụng đang bị đau điếng, tự nhủ bằng giọng điệu bi phẫn.

Phòng tu luyện này khá nhỏ, diện tích cỡ mười thước vuông, nếu là học sinh bình thường thì cũng rộng rãi lắm rồi, nhưng khi Vương Bảo Nhạc ngồi xuống thì lập tức hắn có cảm giác như mình đang bị nhốt trong một cái lồng chật cứng!

Cảm giác này khiến hắn vô cùng buồn bực, trong đầu lóe lên ý nghĩ phải chén ngay bịch đồ ăn vặt cho hả giận, sau đó phát hiện ra vì chạy vội đi nên không mang theo đồ ăn vặt, hắn lại càng điên máu hơn.

"Ta muốn giảm béo!"

Vương Bảo Nhạc cắn chặt răng, miệng thở phì phì, hắn đã tìm thấy bảng điều khiển pháp trận và nhấn nút thật mạnh, ngay lập tức những luồng hơi nóng bốc lên từ mặt đất, hơi nóng nhanh chóng tràn ngập khắp phòng, trừ chỗ ngồi ở chính giữa coi như vẫn bình thường, bốn phía xung quanh đang bắt đầu nóng đỏ lên.

Dưới nhiệt độ cao như vậy, dù cho có mấy lỗ thông khí, Vương Bảo Nhạc vẫn cảm thấy ngạt thở, phải một lúc sau hắn mới bình thường trở lại, mồ hôi thì không ngừng túa ra.

Với người thường thì mục đích vào đây là phong bế hết lỗ chân lông, Vương Bảo Nhạc thì trái ngược: Hắn đang cố gắng thư giãn toàn thân, hấp thu nhiệt lượng để mở hết lỗ chân lông trong cơ thể ra!

"Chưa ăn thua!"

Vương Bảo Nhạc vừa lau mồ hôi vừa cảm nhận lượng linh mỡ trong cơ thể, hắn chỉnh nhiệt độ lên cao hơn, trong phòng đã nóng lắm rồi, nay lại càng nóng hơn nữa.

Có lẽ Vương Bảo Nhạc vẫn cảm thấy chưa đủ đô, nên hắn còn tiếp tục hai lần chỉnh nhiệt tăng thêm, cuối cùng cả bốn vách tường đều đã biến thành đỏ rực, miệng lưỡi hắn khô khốc, thậm chí lục phủ ngũ tạng cũng muốn chín luôn. Tuy nhiên hắn rất vui sướng vì phát hiện ra hơi nóng sau khi hấp thụ vào cơ thể qua lỗ chân lông đã từ từ có tác dụng phân giải đám linh mỡ!

"Ông trời đúng là có mắt!"

Vương Bảo Nhạc đang cảm thấy kích động, hắn tranh thủ duy trì hấp thụ nhiệt lượng, nhắm mắt ngồi yên, chịu đựng cảm giác dày vò khi linh mỡ hòa tan...

Dù nhiệt độ rất cao, cảm tưởng như hắn đang bị hấp chín luôn, nhưng khoái cảm của việc nhìn thấy mỡ ngày càng giảm giúp cho hắn thấy hưng phấn để tiếp tục cắn răng chịu đựng.

Một canh giờ trôi qua, Vương Bảo Nhạc vẫn kiên trì...Hai canh giờ, ba canh giờ...Trời bên ngoài đã sáng.

Có rất đông học sinh có mặt ở Nham Tương Thất, từ sáng sớm đã có khá đông người đứng xếp hàng, không có ngày nào vắng, lúc này tuy phải chờ đợi nhưng cũng không có kẻ nào phát cáu, bởi bì ở đây có hơn một trăm phòng, và đại đa số người vào đều không trụ quá một canh giờ.

Rất nhanh chóng có từng tốp đi ra, lại từng tốp đi vào, đám người đang đợi chờ nhàm chán đang tám chuyện phiếm với nhau, hoặc là nhìn chằm chắm vào máy cái đèn ở của phòng, mỗi khi đèn tắt là có một người bước ra.

Thời gian trôi qua tới trưa, rồi tiếp tục tới hoàng hôn, rất nhiều tốp học sinh vào ra, đúng lúc này có một kẻ ưa tọc mạch đã đứng chờ ở đây khá lâu phát hiện ra một sự dị thường!

"Quái lạ thật! Cái đèn ở cửa phòng số ba mươi chín...Dường như nó không tắt luôn! Có ai thấy nó tắt lúc nào chưa?"

Lúc đầu chỉ là tên đó thấy lạ nên hô lên một câu, sau đó một lúc, mọi người từ từ nhớ lại, hình như không ai thấy cái đèn đó tắt, nguyên đám học sinh đứng chờ bên ngoài Nham Tương Thất đều giật nảy mình.

Nhất là dưới sự soi mói trong thời gian rất lâu của cả bọn, cái đèn kia vẫn cứ sáng như cũ, lúc này cả bọn đều chấn động, lập tức thốt lên"

"Các ngươi mau nhìn cái đèn phòng ba mươi chín kìa! Ta đã theo dõi hai canh giờ rồi vẫn thấy nó chưa tắt, hình như nó sáng từ ban ngày tới giờ!"

"Thật vậy sao?"

"Tụi bay hoa mắt rồi hả? Không thể như vậy được, đến Trác Nhất Phàm cũng chỉ trụ được ba canh giờ thôi mà!"

Mọi người nhao nhao tranh luận, sự việc này rất hiếm thấy nên khơi dậy tính hiếu kỳ của cả đám, vì vậy có rất đông kẻ bỏ cả tu luyện để ngồi hóng bên ngoài Nham Tương Thất.

Cả lũ đều hít thở dồn dập, hai mắt trợn to hết cỡ...

Mấy canh giờ lại trôi qua, trời đã khuya, số lượng học sinh hóng bên ngoài Nham Tương Thất càng lúc càng đông, nhìn sơ qua đã thấy vài trăm mạng. Cả bọn đều trợn mắt há mồm như gặp phải quỷ, những tiếng tranh luận ồn ào không dứt, rất nhiều tên đã báo tin cho bạn, trên mạng linh võng lúc này đã sốt xình xịch lên!

"Xuất hiện một tên trâu bò ở Nham Tương Thất, hệ Chiến Võ!"

"Chỉ tính sơ qua, gã trâu bò trong phòng số ba mươi chín ở Nham Tương Thất đã trụ qua mười canh giờ!'

"Phá kỷ lục rồi! Phá quá sâu kỷ lục của Trác Nhất Phàm!"

Trên mạng xuất hiện rất nhiều status, thông tin mau chóng lan truyền khắp hạ viện, tạo ra lực hấp dẫn với tất cả học sinh các hệ. Đại danh của Nham Tương Thất đúng là không ai không biết, trong lịch sử, kẻ kiên trì trụ qua mười canh giờ chỉ có duy nhất một người, bây giờ mới xuất hiện người thứ hai!

Nếu như lúc này cái đèn ở cửa phòng số ba mươi chín tắt đi thì còn đỡ, đằng này dưới sự hóng hớt của vô số người khắp hạ viện: Nó vẫn sáng tới tận lúc trời sáng bạch!

Từ lúc ấy, toàn bộ hạ viện được một cú oanh động, ngay các lão sư cũng đã chú ý tới, còn lũ học sinh thì khỏi phải bàn rồi: Không còn một ai đi vào trong Nham Tương Thất, tất cả đều chờ ở ngoài, cùng phóng ánh mắt vào cái đèn ở cửa phòng số ba mươi chín!

"Trời ơi! Hai ngày rồi đấy..."

"Muốn khiêu chiến với cựu Tổng thống Liên Bang hả?"

"Hắn là ai? Ta treo thưởng mười linh thạch, có manh mối gì để nhận ra kẻ này, tiền trao tay liền!"

Dù ở ngoài thực hay trên mạng đều có những bình luận không ngừng nghỉ, cuối cùng thì vào đêm hôm trước, mấy tên học sinh hệ Chiến Võ đứng hóng ở ngoài đã giật một cái status trên mạng:

"Kẻ gan lỳ trong căn phòng số ba mươi chín Nham Tương Thất, chính là...Vương Bảo Nhạc của hệ Pháp Binh!"

"Ta thề là tận mắt thấy hắn mặc đồng phục học sinh đặc chiêu, đi thì như lăn!"

Câu bình luận kia vừa đăng lên thì các hệ khác còn bán tín bán nghi, chứ đám học sinh hệ Chiến Võ đã từng chịu nhục bởi Vương Bảo Nhạc thì không thể chịu nổi nữa rồi, nhất là bọn Trác Nhất Phàm càng cay cú gấp bội, cả bọn lập tức lao thẳng tới Nham Tương Thất.

"Tên mập khốn kiếp! Ngươi không tới Cảnh Vân Sơn của hệ Ngự Thú, không tới Bát Bảo Đồ của hệ Trận Văn, cũng không tới Băng Hàn Lâu của hệ Cơ Quan, rõ ràng là ngươi chỉ nhắm vào hệ Chiến Võ bọn ta, dám khinh thường hệ Chiến Võ như vậy..."

Trong mắt bọn họ, hành động lần này của Vương Bảo Nhạc là tiếp theo những hành động chạy bộ, cử tạ lần trước: Chính là trêu ngươi hệ Chiến Võ!