Tu La Vũ Thần- Sưu tầm

Chương 411: Thuốc cấm đỏ như máu


"Rầm"

Nói xong, lòng bàn tay Sở Phong sáng lên, một thanh kiếm lớn dài tới hai thước xuất hiện trong tay hắn.

Lần này, sau khi Tu La Quỷ Phủ xuất hiện, khí thế trên người của Sở Phong đã khác đi rất nhiều, cả người hắn bị bao vây trong một màu đen huyền bí, giống như đã thành một thể với Tu La Quỷ Phủ vậy.

"Tu La Quỷ Phủ, đó là Kỳ Binh được lưu truyền mà sáu thế lực lớn đã phát hiện trong di tích viễn cổ?" Thấy Tu La Quỷ Phủ, mọi người đều rất kinh ngạc và sợ hãi.

Nhất là đám người Đường Nhất Tu, trong mắt dần hiện lên ánh mắt sợ hãi giống như lời Liễu Đạo, vì bọn họ đều cảm nhận được sự uy hiếp tới tính mạng từ Tu La Quỷ Phủ, bọn họ chắc chắn chiếc rìu này còn đáng sợ hơn nhiều so với khả năng giết người của Sở Phong, nếu bị chém trúng nhất định sẽ lành ít giữ nhiều, thậm chí có thể sẽ không tránh được cái chết.

"Ba vị huynh đệ, khí tức trên người thằng nhóc Sở Phong này thật kỳ lạ, hắn còn có cả Tu La Quỷ Phủ nữa, chúng ta không thể khinh địch, hôm nay chúng ta phải dùng đòn sát thủ mà Diêm phó tộc trưởng đã dạy cho chúng ta, nếu không có lẽ chúng ta phải táng thân ở chỗ này."

Đột nhiên, Lưu Tiêu Giao truyền âm cho ba người kia, trong lúc nói chuyện, lòng bàn tay hắn cũng xuất hiện một viên thuốc màu đỏ, hình dạng đặc biệt kia, có lẽ chỉ có thể là thuốc cấm.

Viên thuốc cấm này hoàn toàn khác với thuốc cấm bình thường, nó lại chuyển động được, hơn nữa trong lúc chuyển động nó còn phát ra tiếng kêu, giống như một sinh vật sống vậy.

Sau khi Lưu Tiêu Dao đưa viên thuốc cấm này ra ngoài thì không do dự nuốt xuống, vào lúc này, khí tức trên người hắn ta nhanh chóng thay đổi, đạt tới Thiên Võ tầng thứ nhất rồi tới Thiên Võ tầng thứ hai.

"Con mẹ nó, không nghĩ thằng nhóc này lại bị bức tới mức cần dùng thuốc cấm." Trong đám người, Tống Thanh Phong nhìn thoáng thấy tay của Lưu Tiêu Dao cầm thuốc cấm thì không nhịn được nuốt nước bọt, vẻ mặt cũng trở nên hơi sợ hãi.

Nhưng dù bọn họ có tâm không cam, lòng không nguyện thì vào giờ phút này cũng không thể do dự nữa, không những thế còn phải nhanh chóng uống hết thuốc cấm.

Sau khi thuốc cấm vào cơ thể bọn họ thì người bọn họ cũng giống như Lưu Tiêu Dao, khí tức trở nên mạnh mẽ, nhanh chóng đạt tới Thiên Võ tầng hai, hơn nữa dòng chảy trong cơ thể cũng trở nên đỏ như máu, từng sợi như con rắn nhỏ vậy, xoay quanh cơ thể bọn họ. Ngay cả tóc cũng bắt đầu bay lên tứ tung, quần áo trên người cũng bay phấp phới.

"Mọi người nhìn kìa, bọn họ ăn cái gì thế? Không lẽ là thuốc cấm? Ngoài thuốc cấm ra thì còn thứ gì có thể khiến thực lực của những kẻ đạt tới cảnh giới Thiên Võ như bon họ tăng lên nhanh như vậy chứ?"

Những người xung quanh nhìn cảnh tượng trước mặt đều cảm thấy sợ hãi và khó tin. Vì thuốc cấm tuy mạnh, nhưng lại rất hiếm thấy, nó là món đồ tốt nhất của các cường giả đạt tới Huyền Võ Cảnh.

Mà đối với cường giả đạt tới Thiên Võ Cảnh, tuy hiệu quả đạt tới không nhiều những tuyệt đối sẽ khiến cho tu vi tăng lên, thậm chí có thể khiến bọn họ đạt tới nhất trọng. Hiện tại khí tức của bốn người Lưu Tiêu Dao đã tăng vọt, điều này hiển nhiên không hợp lý.

"Bình thường loại thuốc cấm này cần được Tử Bào Giới Linh Sư tài năng luyện chế, mà các người đã từng thấy Tử Bào Giới Linh Sư ở đại lục Cửu Châu bao giờ chưa, cho dù có, thì chắc cũng chỉ có hoàng triều Khương thị mới có được thôi."

"Cho nên bốn người bọn họ đã dùng bốn viên thuốc cấm được xem như vô giá, xem ra bọn họ thật sự muốn liều mạng với ngươi." Đản Đản nói.

"Hừ, Thiên Võ tầng hai sao? Nếu chỉ có thế thì bọn họ cũng quá yếu rồi, dù ta có đánh thắng cũng không có cảm giác thành công." Sở Phong mỉm cười, bàn tay hơi chuyển động, chỉ nghe thấy một tiếng "vèo" vang lên, một vòng bán nguyệt màu đen bay vút về phía bốn người Lưu Tiêu Dao.

"Cẩn thận."

Vòng bán nguyệt màu đen bay rất nhanh, nhưng bốn người Lưu Tiêu Dao đều có Kỳ Binh trong người, tu vi cũng đạt tới Thiên Võ nhị trọng, nên thành công tránh được.

Một tiếng "Ầm" rất lớn vang lên, chiêu thức lướt qua mấy người Lưu Tiêu Dao rồi đánh thẳng vào một tòa nhà cách đó khá xa, bỗng chốc xung quanh đó xuất hiện một trận cuồng phong, một tòa nhà như vậy lại bị ánh sáng màu đen đó làm sập chỉ trong chớp mắt.

"Nghe nói Kỳ Binh thường nhận chủ, nhìn sức mạnh khủng khiếp như vậy, có lẽ nó còn mạnh hơn cả Thần Mộc Kiếm của Mộ Dung Vũ."

"Các huynh đệ, hiện tại chúng ta đã không còn đường lui, giờ chỉ còn cách liều mạng với thằng nhóc này, để hắn biết sự lợi hại của bốn huynh đệ chúng ta." Lưu Tiêu Dao quát một tiếng rồi nhảy lên, lập tức há thành một hình ảnh đỏ như máu, nhanh chóng đánh về phía Sở Phong.

"Tới đúng lúc đấy."

Quỷ Phủ trong tay Sở Phong liên tục dao động, ánh sáng màu đen trải khắp bầu trời, nhưng Lưu Tiêu Dao đã dùng thuốc cấm, không chỉ thực lực tăng nhanh chóng mà cả tốc độ cũng tăng gấp mấy lần bình thường, né tránh từng đòn mà Sở Phong đánh tới, rồi nhanh chóng tới trước mặt Sở Phong.

Thấy vậy, sắc mặt Sở Phong hơi thay đổi, vội đẩy con rồng bên tay mình ra rồi tránh sang một bên.

"Tức thật, rõ ràng so với lúc chạy thoát khỏi Chí Tôn sơn trang thì chỉ cách hai bậc tu vi thôi, vậy mà sức mạnh của Tu La Quỷ Phủ lại trở nên kém đi nhiều như vậy, xem ra dù thứ này đã nhận mình làm chủ, đồng ý sẽ hợp thành một thể với mình nhưng sức mạnh của mình vẫn ảnh hưởng rất lớn tới sức mạnh của nó."

Vào lúc này, tuy sức mạnh của Tu La Quỷ Phủ khiến mọi người rất bất ngờ, nhưng tốc độ của nó lại không được như vậy, hơn nữa hiện tại Sở Phong đang phải đối mặt với những người đã dùng thuốc cấm, còn có cả Kỳ Binh trong người như Lưu Tiêu Dao, hắn thật sự không biết nên làm gì với Tu La Quỷ Phủ lúc này.

"Sở Phong, Tu La Quỷ Phủ của ngươi đúng là có sức mạnh đáng sợ, nhưng đáng tiếc lại rơi vào một tên vô dụng như ngươi, hay vẫn nên để ông đây bảo quản nó giúp ngươi đi." Trong lúc đó, ba người Tống Thanh Phong đứng đợi nãy giờ cũng đánh về phía Sở Phong.

Thấy thế, dưới chân Sở Phong hơi lóe sáng, vội tránh sang một bên.

Bốn người bọn họ đều đã đạt tới Thiên Võ nhất trọng, đương nhiên có thể đánh bại người đạt tới Huyền Võ Thuẫn Giáp Thuật như Sở Phong.

Mà hiện tại, cả bốn người đều đã bước vào Thiên Võ nhị trọng, đương nhiên không chỉ có thể đánh bại một kẻ đạt tới Huyền Võ Thuẫn Giáp Thuật như Sở Phong mà còn có thể giết chết hắn, trong tình hình như hiện tại, Sở Phong tiếp tục đánh nhau với bọn họ thì không phải hành động sáng suốt.

Nhưng mà cũng may, Sở Phong đã luyện thành công tuyệt kỹ Long Du Cửu Thiên, là loại võ kỹ huyền diệu đã gần đạt tới Cửu đoạn võ kỹ, nên tốc độ của hắn khá nhanh, dù không thắng được bọn họ ở đánh trực diện, nhưng chạy trốn thì không thành vấn đề.

Quả nhiên dù tốc độ của Lưu Tiêu Dao đã tăng nhanh nhưng vẫn không so được với Sở Phong, ngay cả mấy vị cường giả Thiên Võ ngũ trọng cũng còn chưa đuổi kịp được Sở Phong, đương nhiên bọn họ càng không cần nói.

"Sở Phong, ngươi là con khỉ vô dụng, chỉ biết chạy thôi, không phải người nắm giữ bí kỹ sao? Không phải trong tay ngươi là Kỳ Binh sao? Không phải ngươi muốn đưa mấy người bọn ta vào chỗ chết sao? Sao không dám thẳng thắn bước ra đánh một trận với bọn ta chứ?" Tống Thanh Phong đứng trong đám người lớn tiếng làm nhục Sở Phong.

"Cháu trai ngoan của ta, đánh không lại thì dùng thuốc cấm, các người có thể biết liêm sỉ chút được không? Thiên Võ nhất trọng không đánh lại được Huyền Võ thất trọng của ta, rốt cuộc các người vô liêm sỉ hay ta vô liêm sỉ?"

Sở Phong vừa chạy vừa mắng, càng mắng càng thấy thoải mái, hiện tại Sở Phong đã dùng Long Du Cửu Thiên được tới trình độ có thể chạy đường dài suốt mấy ngày đêm, vì vậy hiện tại nó chẳng khác gì một phương tiện giao thông nhanh nhất của Sở Phong.

Dùng Long Du Cửu Thiên chạy vòng quanh mấy người Lưu Tiêu Dao sẽ khiến đám người đó mệt mỏi, dù sao cũng không phải ai có thể có Huyền lực trong đan điền như Sở Phong, có thể dùng võ kỹ thoải mái không lo cạn kiệt sức lực.

Đám người Lưu Tiêu Dao lại không giống vậy, bọn họ đã dùng thuốc cấm, giờ lại đuổi theo Sở Phong chạy vài vòng khiến thuốc cấm trong cơ thể nhanh chóng bị hấp thu vào, lập tức sức mạnh bị dội ngược trở lại, đừng nói hiện tại bọn họ có thể tiếp tục đánh với Sở Phong không, chỉ sợ đứng còn không vững, giống như một con cá đã nằm trên thớt, chỉ còn chờ Sở Phong xuống đao ở đâu.