Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư - Sưu tầm

Chương 412: Chương 412: Bôi Nhọ (4)


“Sáng nay Quân Tà bị Cố tiền bối đuổi ra khỏi phân viện Phục Linh, bảo hắn cơ bản không phải là đệ tử mới của phân viện Phục Linh, đệ tử thật sự mà Cố tiền bối để ý đến là Tử Mộ, Phạm sư huynh xem, Tử Mộ đã đeo thẻ ngọc của phân viện Phục Linh trước ngực, cái này là chính tay Cố tiền bối đeo lên cho hắn.” Mấy tên thiếu niên liền kéo Lý Tử Mộ, trốn ngay đằng sau lên trước Phạm Cẩm.

Lý Tử Mộ thân thể yếu ớt, lập tức phát run khi đứng trước mặt Phạm Cẩm.

Tuy rằng hắn là thành viên của phân viện Phục Linh, nhưng cũng không dám làm liều với Phạm Cẩm.

Phạm Cẩm nhíu mày, nhìn tên Lý Tử Mộ nhát gan trước mặt, chả muốn nhìn, nhưng hắn có thể chắc chắn thẻ ngọc đeo trước ngực Lý Tử Mộ đích thực là của phân viện Phục Linh.

Đây là chuyện gì?

Phạm Cẩm nhớ rất rõ ràng, buổi tối trước hôm tân sinh nhập học, Cố Ly Sinh gọi hắn đến phân viện Phục Linh nói với hắn vài ngày trước mình nhắm được một học sinh đến dự thi, đợi người đó nhập học rồi chuyển vào phân viện Phục Linh, nhưng Cố Ly Sinh nói rõ ràng hai chữ “Quân Tà”, cơ bản là không có Lý Tử Mộ.

Ngay cả bộ y phục của Quân Vô Tà cũng là Phạm Cẩm tự tay lấy, lấy cả thẻ ngọc của phân viện Phục Linh cho Quân Vô Tà.

Nhưng làm sao chỉ qua nửa ngày, sự việc lại biến thành bộ dạng này?

“Ngươi tên gì?” Phạm Cẩm nhìn Lý Tử Mộ rồi hỏi.

“Lý… Lý Tử Mộ.” Lý Tử Mộ bị Phạm Cẩm nhìn đến phát run.

“Thẻ ngọc của ngươi là Cố tiền bối cho ngươi phải không?” Phạm Cẩm hỏi tiếp.

Lý Tử Mộ run rẩy gật đầu, lắp bắp nói: “Là… là sư phụ cho… cho… chính tay sư phụ đeo lên cho ta.”

Phạm Cẩm nhíu mày hơn.

Hắn không nhớ sai, nhưng mọi việc đã rối tung lên, trước mắt không có gì hết, trước mắt hắn là tên vô dụng đứng cũng không vững, lẽ nào là đệ tử của Cố thúc thúc dốc tâm đào tạo? Điều này sao có thể!

Lần đầu tiên, Phạm Cẩm bắt đầu hoài nghi có phải cách quan sát của Cố Ly Sinh có vấn đề hay không.

“Chắc có hiểu lầm gì đó trong này, Quân Tà không có hứng thú giành vị trí của ngươi, sau này đừng lấy những việc này làm phiền hắn, nếu như để ta biết, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các ngươi.” Không hiểu chuyện kỳ quái gì trong đó, Phạm Cẩm giải quyết mọi chuyện nhanh hơn một bước.

Cho dù Quân Vô Tà có phải là đệ tử của Cố Ly Sinh hay không, dù gì Phạm Cẩm cũng có cái nhìn thiện cảm với Quân Vô Tà, sư đệ trầm tính khôn khéo thế này, sao hắn không để tâm được.

Bị Phạm Cẩm hù dọa, đám thiếu niên chỉ gật đầu lia lịa, không dám nói nửa lời.

Phạm Cẩm nhìn bọn họ trung thực, rồi lại quay nhìn Quân Vô Tà, phát hiện tranh linh toàn thân của nàng vẫn chưa tiêu tan, hắn liền nhẹ giọng nói: “Ta biết ngươi không phải là dạng người đó, đừng tức giận, nếu như động tay ở nơi này, chỉ sợ phiền phức không ngừng.”

Mặc dù tiếp xúc với Quân Vô Tà không nhiều, nhưng Phạm Cẩm có thể thấy rõ trong mắt của Quân Vô Tà tràn đầy sát ý.

Sát ý lạnh lùng, ngay cả Phạm Cẩm cũng giật thót lên, hắn hốt hoảng cảm thấy, nếu không phải hắn kịp thời xuất hiện chỉ sợ người gặp họa không phải Quân Vô Tà, mà là nhưng tên thiếu niên không biết sống chết kia.

Dưới sự trấn an của Phạm Cẩm, sát ý trong mắt Quân Vô Tà từ từ biến mất, trong đôi mắt ấy hiện lên những ngày tháng yên tĩnh và lãnh đạm trước đây.

Chẳng hiểu tại sao, Phạm Cẩm lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.