Thương Lam Đỉnh- Sưu tầm

Chương 31: Tắm rửa. .


Rơi xuống nước trong nháy mắt, nước hồ lạnh lẽo mang theo linh khí nồng đậm vây quanh thân thể Phong Luyến Vãn, khiến cho nàng vì trúng độc mà thân thể nặng nề bỗng trở nên nhẹ bỗng, tinh thần phấn chấn, độc huyết trên mặt cũng bị linh khí trong nước tẩy rửa. Tuy rằng kinh hỉ bản thân thế nhưng nhân họa đắc phúc (*) có thể phát hiện ra hồ nước nồng đậm linh khí này, nhưng Phong Luyến Vãn vẫn không quên mình hiện tại đang nằm trong trạng thái sắp “chết chìm”, vội vàng ngoi đầu ra khỏi nước.

(*)Nhân họa đắc phúc: trong xui xẻo gặp được may mắn.

Vì vậy, nàng liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú từ đen biến thành hồng rồi lại từ hồng biến thành đen.

Phong Luyến Vãn sửng sốt hai giây mới hiểu được xảy ra chuyện gì, đôi con ngươi màu đỏ rượu khôn khéo xinh đẹp trong nháy mắt trở nên 囧 囧 hữu thần, trán đầy hắc tuyến lại vô cùng xấu hổ trực tiếp bỏ qua vẻ mặt khiếp sợ của Cà Rốt, chỉ vào người trước mặt thét to: “Lôi linh căn ngươi tại sao lại ở chỗ này!” Hơn nữa hình như còn đang cởi hết y phục tắm rửa gì gì đó, nàng hẳn là vẫn chưa nhìn thấy hình ảnh cấm thiếu nhi xem…

Nàng 囧 , Bách Lý Không Thành cũng hỗn độn .

Phương thức nha đầu kia xuất hiện cũng quá kích thích quá bưu hãn đi, từ trên trời rơi xuống a… Vốn định oán giận oán giận vì trong lúc hắn đang tu luyện nàng lại bất ngờ đến “quấy rối”, hắn đột nhiên mở to hai mắt hiện lên biểu tình cực kỳ ngây thơ đáng yêu khó có được, đơn giản vì hắn nhìn thấy ——

Hai vệt máu đỏ au từ trong chóp mũi mỗ Phong nào đó phun ra!

Phong Luyến Vãn vội vàng hoang mang rối loạn khẩn trưng bịt mũi lại, bất đắc dĩ độc hồng xà vẫn chưa được giải hoàn toàn cộng thêm nhân tố bên ngoài quấy nhiễu, khiến cho máu chảy quá nhiều thậm chí xuyên qua khe hỡ giữa ngón tay nhỏ xuống, rơi vào trong hồ nước làm lan ra từng vòng sóng bạc, giống như những đóa huyết hoa nở rộ trên mặt nước. Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã hồng rực của nàng lại càng đỏ thêm thậm chí mơ hồ bốc ra khói trắng, xoay người lại, múc nước hồ trong vắt liều mạng rửa sạch khuôn mặt.

Chết tiệt! Vì sao chảy máu không phải lỗ tai ánh mắt hay gì gì đó mà lại là mũi!? Đâu có xà độc đâu! ! Đâu có thất khiếu đổ máu đâu! ! Cái này phỏng chừng nhất định bị hiểu lầm đi!

Nàng đoán một chút cũng không sai, người nào đó ngay cả chuyện chính mình đang tắm… Ách, không phải, là đang tu luyện đều quên mất, cơn tức tràn ngập cũng tiêu tán sạch trơn, cằm trắng noãn nâng lên, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn bộ dáng bối rối ngàn năm khó gặp của nàng, cười hì hì nói: “Tuy rằng ta biết cơ thể của ta quả thật rất mê người, nhưng ngươi cũng không cần thẹn thùng đến như vậy đâu. Nga, đúng rồi, ta không cần ngươi phụ trách nga. Ha ha…” Đương nhiên, không cần phụ trách điều kiện tiên quyết là nàng thật sự cái gì cũng không nhìn thấy.

Nhìn bộ dáng ra vẻ “Ta lương thiện cỡ nào” của hắn cùng với ngữ khí tự luyến căn bản không che giấu được, Phong Luyến Vãn rất muốn tìm khối đậu hủ đâm chết chính mình. Hình tượng a hình tượng, hình tượng quang huy đại thần của nàng, bị hủy đến mảnh vụn cũng không còn!

“Không cho cười! Bổn đại gia đây là trúng độc ! Trúng độc hiểu hay không? ! Do_you_understand? !” Bi phẫn đến cực điểm, Phong Luyến Vãn thiếu chút nữa rơi lệ, ngay cả cách Nhan Mạc Qua thường tự xưng cùng với một câu tiếng anh đã lâu không dùng đến trong nháy mắt đều thốt ra. Bất quá bộ dáng hoảng hốt sốt ruột của nàng càng gây phản tác dụng, người nào đó cười đến càng sáng lạn hơn. Nhưng khi đôi mắt màu tím trong suốt kia nhìn thấy dấu răng nhỏ trên hai cánh tay của nàng, bất chợt hiện lên một tia ý tứ không rõ cảm xúc. Đương nhiên dưới tình huống như vậy Phong Luyến Vãn hoàn toàn không có tâm tư chú ý đến ánh mắt này, nụ cười tươi tắn chói lọi của hắn không thể nghi ngờ đã giáng cho nàng một đả kích nặng nề.

Tức chết ta … Đôi hồng mâu xinh đẹp của Phong Luyến Vãn đã bắt đầu phun ra liệt hỏa muốn đốt người, cắn cắn môi hận không thể đem tên vui sướng khi người gặp họa này ăn tươi nuốt sống. Hừ, dù sao hình tượng đã bị hủy, nàng cũng không ngại bị hủy nhiều thêm một chút.

“Bổn đại gia muốn dùng nước giải độc, về phần ngươi, thỉnh tự tiện!” Nói xong nàng cũng bất kể người khác có đồng ý hay không, trong ánh mắt kinh ngạc của Bách Lý Không Thành xoay người, co rụt đầu lại lặn xuống nước, thuận tiện cô lỗ cô lỗ thở ra vài bọt bong bóng nổi lên mặt hồ.

Đúng vậy, nàng lặn xuống .

Ân, lặn xuống …

Lặn xuống… .

Vài giây sau, mỗ Bách Lý thất kinh thét chói tai một tiếng dọa bay toàn bộ chim chóc chung quanh bí cảnh: “Uy! Nửa người dưới của ta còn ở trong nước. Nhắm mắt lại cho ta! Kiên quyết không được nhìn!”